Võng Du Thiên Hạ
Chương 51: Không có hứng thú.
Hoàng Thiên sắc mặt âm trầm, từng câu từng chữ, nói:
– Đã như vậy các ngươi có thể thử một chút. Xem bên kia người của các ngươi nhanh, hay ta nhanh. Ngươi đừng nghĩ những người này có thể bảo vệ ngươi an toàn. Ta cho ngươi một phút, khiến đám người kia lập tức cút khỏi ta tàu phạm vi. Nếu không ta không ngại đêm nay đại khai sát giới một trận, giết toàn bộ trong thành phố chính phủ người.
Hoàng Thiên đối với Alpha tàu cùng Mộ Khuynh Thành là không có gì lo lắng, trước khi rời đi hắn đã cho Linh Linh lời nói. Bất cứ thứ gì xuất hiện ở xung quanh tàu năm mươi mét phạm vi, sẽ lập tức khởi động bảo vệ tàu chức năng. Đừng nói bình thường người, cho dù mạnh mẽ quái vật cũng không có khả năng mở được cửa tàu hay phá hủy tàu. Mộ Khuynh Thành ở khoang thứ ba hắn cũng đã thiết lập khoá cửa, nàng ở bên trong ra không được bên ngoài.
Mấy tên nam tử lập tức rút kiếm, cảnh giác nhìn Hoàng Thiên. Sắc bén lưỡi kiếm dưới ánh đèn điện chiếu vào, càng thêm lấp lánh.
– Người trẻ tuổi, không nghĩ tới ngươi cũng quá ngông cuồng.
Nam tử trung niên nhìn thật kỹ Hoàng Thiên, thở dài nói:
– Được rồi. Nhược Tuyết, bảo bọn họ trở về.
– Tư lệnh.
– Đây là mệnh lệnh.
Gọi là Nhược Tuyết người chính là cái kia mặt trẻ con, ngực phụ huynh nữ nhân. Nàng sắc mặt khó coi nhìn Hoàng Thiên, đây là Tư lệnh hướng người hoà giải. Đi theo tư lệnh cũng được vài năm, nàng chưa từng thấy tư lệnh như vậy bao giờ. Nhất là hiện tại còn hướng bình thường người hoà giải. Trong mắt Nhược Tuyết, Hoàng Thiên chính là một cái bình thường người, có một chút bản lĩnh, không hơn. Nhưng đã là mệnh lệnh, nàng cũng chỉ có thể làm theo, cắn môi một cái, sau đó lấy ra điện thoại, hạ lệnh cho người mai phục chỗ tàu rút lui.
– Người trẻ tuổi, là chúng ta đã mạo phạm, không biết gia nhập chính phủ chuyện này có thể lại suy nghĩ một chút?
Được gọi là Tư lệnh trung niên nhân mở miệng nói, giọng nói của hắn rất chân thành.
– Không có hứng thú.
– Ngươi thực lực cũng là từ trong Thiên Hạ mà có được đi.
Hoàng Thiên nhún nhún vai, không thừa nhận cũng không phản đối. Đối với bản thân thực lực, hắn đúng là từ bên trong Thiên Hạ có được.
Trung niên nam tử nói đến Thiên Hạ trò chơi, có chút vui vẻ, nói:
– Hoàng Thiên bạn học, nếu vậy chắc ngươi cũng biết trong Thiên Hạ hiện nay top mười người chơi mạnh nhất a. Không giấu gì ngươi, trong top mười người đó có đến gần một nửa là thuộc về chính phủ.Bọn họ có thể phát triển nhanh như vậy chính là có chính phủ phía sau lưng chống đỡ, không bị người khác chèn ép. Hơn nữa bọn họ còn được cung cấp vô số công pháp, vũ khí nhằm nâng cao thực lực. Hoàng Thiên bạn học, nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn để ngươi gia nhập chính phủ. Có được chính phủ chống lưng, ngươi có thể nhanh chóng phát triển thế lực của mình.
– Công pháp?
Hoàng Thiên nhiều hứng thú hỏi. Hắn biết rõ trong Thiên Hạ muốn có công pháp có hai biện pháp.
Thứ nhất là dùng vàng mua từ thị trường, nhưng trên Thị trường chỉ bán Sơ cấp công pháp, Trung cấp trở lên là không bán. Hơn nữa dù là Sơ cấp công pháp giá cả cũng đắt cắt cổ.
Thứ hai biện pháp là đánh boss a. Nếu như may mắn có thể đạt được công pháp. Thiên Hạ bên trong không có thanh máu hay gì cả. Chỉ cần bị đánh trúng bộ vị yếu hại, như vậy chắc chắn sẽ chết. Nó như ngoài đời thực vậy, bị chém trúng mà không kịp cứu chữa, vậy chết a.
Thiên Hạ bên trong Boss toàn những loại da dày thịt béo, hình thể khổng lồ, không phải dễ giết. Bình thường vũ khí muốn tổn hại chúng rất khó, nó như kiểu ngươi cầm gậy gộc đi săn giết một con khủng long T-REX vậy. Không phải vậy Thiên Hạ mở ra đã lâu như vậy ngoại trừ Hoàng Thiên cũng chưa có ai giết boss.
– Đúng vậy, ngươi có thể cũng biết trên thị trường công pháp giá cả, cũng đến 100v đồng vàng một bộ. Hiện tại ngoại trừ chính phủ ai có thể mua được? Cho nên ngươi vẫn là gia nhập chúng ta tốt.
Gọi là Nhược Tuyết nữ nhân hiếm khi xen miệng vào nói. Lời nói ra còn mang chút tự hào đâu.
– Không có hứng thú.
Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Một trăm vạn đồng vàng một bộ, nếu như không phải chỉ có người chơi có thể tu luyện được, hắn đã sớm mua về cho dưới tay binh lính tu luyện. Nếu có người hỏi Hạo Thiên Trấn thừa nhất là cái gì, Hoàng Thiên có thể không chút do dự nói nó chính là tiền.
Nhìn hắn rời đi bóng lưng, nam tử trung niên không khỏi thở dài một tiếng. Để dụ dỗ Hoàng Thiên, hắn có thể đã lấy hết ra bên mình có lợi thế. Cuối cùng vẫn thất bại.
– Tư lệnh, có chút bản lĩnh người mà thôi. Cần gì ngài phải tự hạ mình như vậy?
Nhược Tuyết có chút không hiểu, nói.
Nam tử trung niên trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó nói:
– Có chút bản lĩnh? Nhược Tuyết, ta cũng không biết trong đầu ngươi như như thế nào người mới là có đại bản lĩnh. Lâm gia thi thể người ta đã xem qua, bọn họ đều bị nhất kích mất mạng, không có người nào ngoại lệ. Hắn có thể trong nửa giờ tàn sát hơn một trăm tám mươi người, trong đó có hơn năm mươi người là tinh nhuệ vệ sĩ. Ngươi nói là hắn chỉ có chút bản lĩnh.
– Chúng ta đưa ra Sơ cấp công pháp làm mồi, hắn cũng không có chút lay động nào, nói lên hắn đã có, không biết chừng còn có cao cấp hơn công pháp. Người như vậy ngươi lại nói có chút bản lĩnh.
– Vừa rồi ngươi nói tại sao ta lại thoả hiệp, ta sống đến từng này tuổi đã khi nào thoả hiệp qua? Ngươi biết ta từ mắt hắn nhìn thấy gì không? Lạnh nhạt, thờ ơ thậm chí là khinh miệt. Người như vậy không phải là ngu ngốc thì là có tuyệt đối thực lực hoặc là nói có đầy đủ tự tin. Dựa theo hắn biểu hiện xem ra hắn không phải ngốc nghếch, như vậy chỉ có thể lý giải, hắn có đủ thực lực cùng tự tin. Tự tin chúng ta trong chốc lát không thể làm gì được cái kia con tàu, hay là nói không làm được gì nữ hài kia. Như vậy hắn có đầy đủ thời gian giải quyết chúng ta bên này, sau đó trở về cứu viện hoặc như hắn nói, trong đêm tàn sát trong thành phố chính phủ người. Nói đến mới nhớ, chúng ta cũng không mua nổi công pháp a.
– Haizz… Xem ra lão già ta muốn lôi kéo người thủ đoạn vẫn rất kém. Để những lão già kia biết được còn không cười chết ta.
Trung niên nam tử thở dài một tiếng sau đó đi vào xe. Nhược Tuyết nữ nhân bị trung niên nam tử giáo huấn, lúc này ngây ngốc ngồi vào xe, trong đầu còn đang không ngừng suy nghĩ, không lẽ hắn thật sự là lợi hại người.
Hơn nửa giờ đi bộ, Hoàng Thiên lúc này cũng về tới tàu.
Nhanh chân bước vào khoang thứ ba thì thấy Mộ Khuynh Thành lúc này đang ngủ gục trên bàn, trên mặt bàn còn bày đầy đồ ăn. Xem ra là nàng đợi mình về cùng ăn. Trong lòng không khỏi có chút ấm áp. Hai mươi tuổi hắn còn lần đầu được loại đãi ngộ này.
Nhớ tới vừa rồi chính phủ người, Hoàng Thiên không khỏi nắm chặt nắm tay, hai mắt hiện lên một chút sát khí, trong lòng thầm nghĩ: tốt nhất đừng tới làm phiền chúng ta, nếu không ta cũng không ngại tay mình dính thêm máu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!