Võng Du Thiên Hạ
Chương 64: Hoàng Sa Thành
Thấy Hoàng Thiên đi ra, Esly cũng không nói gì nữa, im lặng đứng bên cạnh hắn. Nàng rất thông minh, hiểu được khi nào lên nói chuyện, khi nào lên im lặng.
– Lãnh chúa đại nhân. Là như vậy……
Tên kia trung niên nhân vội vàng quỳ một chân xuống đất, sau đó bắt đầu kể ra đầu đuôi sự việc.
Từ đầu tới cuối đứng yên lặng nghe, sau khi người trung niên nói xong, Hoàng Thiên không nhịn được chửi ầm lên.
– Ta ** cả nhà bọn chúng. Ăn xong còn muốn quỵt tiền.
Như lời trung niên nhân nói thì là có mấy người mạo hiểm giả vào trong lãnh địa dùng cơm. Ăn uống ngon lành sau đó đến lúc tính tiền thì dở chứng, kêu này kêu nọ sau đó gây sự. Cuối cùng bị chủ quán ăn, người xung quanh cùng Thành vệ quân bắt lại. Hiện tại còn đang không ngừng kêu gào.
– Đi, dẫn ta tới đó.
Hoàng Thiên nổi giận đùng đùng bước ra ngoài cửa. Hắn có thể không nổi giận sao? Ở trong lãnh địa của mình gây sự, ai cho chúng lá gan. Phải biết Hạo Thiên Trấn nhiều người như vậy cũng chưa từng xuất hiện loại chuyện này.
Hoàng Thiên lãnh địa gọi là Hoàng Sa Thành. Là một thành trì nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Chỉ là gần đây lãnh địa liên tiếp xảy ra chuyện, dẫn đến đa số người dân đã không còn ờ trong thành cư trú, mà chuyển đi nơi khác . Cho nên thoạt nhìn trong thành khá hoang sơ vắng vẻ.
Hoàng Sa Thành quảng trường lúc này lại náo nhiệt vô cùng, vài tên mặc áo giáp vệ binh giữ chặt lấy ba, bốn tên mạo hiểm giả bị trói chặt. Một đám mười mấy tên thám hiểm giả lại vây quanh vệ binh, mà phía bên ngoài là một đám cầm cuốc, xẻng,….. nông cụ thôn dân vây hết hai nhóm kia lại.
Còn ở khoảng cách khá xa Hoàng Thiên đã nghe được ầm ĩ thanh âm, trong đó mấy tên thám hiểm giả thanh âm lớn nhất. Từng câu từng chữ thô tục vô cùng.
Đứng ở bên ngoài Hoàng Thiên khẽ giơ tay, ý bảo đi theo tới Esly cùng trung niên nhân không cần nói chuyện. Hắn dự định nghe ngóng một chút, sau đó mới xử lý.
– Ta nói thêm một lần nữa, hai mươi roi đã là nhẹ nhất trừng phạt, các ngươi không cần ở đây vô cớ gây rối, nếu không chúng ta áp dụng biện pháp mạnh.
– Ngươi hù chết lão tử đâu, đừng cho là chúng ta không biết các ngươi lãnh địa quân đội bị điều đi rồi. Lão Thành chủ cũng đã chết, động thủ? Cho các ngươi mấy cái gan, các ngươi dám sao?
– …..
– ….
……
Hoàng Thiên nghe được vài câu sau đó nhịn không nổi nữa, hắn đi tới quát lớn.
– Đem bọn chúng bắt hết lại cho ta. Kẻ nào phản kháng tại chỗ giết chết.
Mọi người nhìn thấy tân Thành chủ đến, im lặng tách ra một con đường. Hoàng Thiên một đường đi thẳng vào, nhìn một tên mặc giáp thành vệ quân, hỏi:
– Ngươi nói, đám này thám hiểm giả đã phạm tội gì?
Thành Vệ Quân vẻ mặt nghiêm túc trả lời nói:
– Lãnh chúa đại nhân, bọn chúng cướp bóc, cố ý đả thương người, ý đồ công kích thành vệ quân, dự định tạo phản, toàn bộ đều trái với luật lệ của Vương Quốc, đều là tội lớn.
– Vu oan, các ngươi đây là trắng trợn vu oan.
Mấy tên Thám hiểm giả nháy mắt khẩn trương lên, cái khác không nói, nhưng phản quốc loại này tội lớn, ai có thể gánh chịu?
Hoàng Thiên gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
– Chứng cứ có sao?
– Nhân chứng vật chứng đều có thưa lãnh chúa đại nhân.
– Tốt.
Hoàng Thiên cười cười nói tiếp:
– Hiện tại bản lãnh chúa tuyên án những tên thám hiểm giả có tội, phán xử hình phạt treo cổ, thi thể treo ở cửa thành thị chúng. Người khác lấy đây làm răn đe cảnh cáo.
– Hiện tại, lập tức chấp hành.
Nói xong câu đó hắn cũng xoay người rời đi.
– —————+++++++++++——–_————–+++
Hoàng Sa Thành đã từng phồn hoa náo nhiệt vô cùng, dân cư đông đảo, cơ hồ không kém gì các thành trì lớn. Lãnh Chúa nhân từ cơ trí, lãnh địa quân đội cường hãn để cho cả quốc vương đều hâm mộ.
Nhưng mà sau đó Vương Quốc nổ ra chiến tranh, Hoàng Sa Thành quân đội bị điều động trợ giúp Vương Quốc. Rất là không may khi chỉ huy chiến đấu của Vương Quốc lại là một tên ngu ngốc, khiến toàn quân tử trận.
Hoàng Sa Thành từ đó cũng dần dần trở lên suy yếu. Cuối cùng bị đạo tặc tập kích một đợt, gần như khiến lãnh địa bị hủy diệt.
Lãnh địa dư lại vệ binh không đủ đánh lui địch. Bên trong lãnh địa toàn bộ đáng giá đồ vật gần như bị cướp sạch không còn.
Trận chiến cuối cùng ấy lão Lãnh chúa cùng phu nhân chết trận, cũng chính là Hoàng Thiên thân phận này cha mẹ. Lãnh địa vệ binh cũng thương vong gần như toàn bộ, dân cư giảm mạnh.
Lúc đó chủ nhân cũ của thân phận này ở thành trì khác du lịch, cho nên mới may mắn thoát nạn.
Đây là những thông tin cơ bản mà Hoàng Thiên biết được từ hệ thống.
Hiện tại Lãnh địa đừng nói đến có tài nguyên dư thừa, chỉ sợ ngay cả bình thường nhất tài nguyên cũng không có. Chính mình được ưu ái cũng ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, lĩnh chủ những người chơi khác chắc cũng đang khóc thét đi.
Nhìn vẫn đi ngay phía sau mình không nói chuyện Esly, nói:
– Esly, gần chúng ta lãnh địa có nơi nào buôn bán nô lệ sao?
Nô Lệ? Đúng vậy, hiện tại Hoàng Thiên yêu cầu gấp một số lượng nô lệ. Thành lập lại lực lượng bảo vệ thành trì cùng khai phát đất hoang đều cần người. Mà trong thành người số lượng vô cùng ít ỏi, hoàn toàn không đủ.
– Thiếu Gia muốn mua nô lệ?
Esly lúc này lên tiếng hỏi.
Hoàng Thiên gật gật đầu, nói:
– Đúng vậy, cần hai, ba trăm tên nô lệ.
– Cách chúng ta không xa có một thôn nhỏ, nơi này chỉ bán nô lệ. Thiếu Gia có thể tới đó mua. Nhưng mà hiện tại chúng ta hoàn toàn không có tiền mua nhiều như vậy nô lệ.
Esly nghĩ nghĩ một chút, sau đó nói. Nàng mặc dù là hầu gái của Hoàng Thiên, nhưng công việc lại hoàn toàn là công việc của quản gia. Tính toán mọi thứ chi phí trong thành.
– Tiền? Ta có tiền. Vấn đề tiền bạc không cần lo lắng. Hiện tại về chuẩn bị một chút, ngày mai sáng sớm lên đường.
Hoàng Thiên vuốt ve trên ngón tay mình Nhân Giới nhẫn chứa đồ, cười nói. Nơi này sử dụng tiền bạc giống như Thiên Hạ vậy, Tiền vàng, bạc, đồng.
Ở hắn xem ra muốn trong tương lai gần thu được từ nơi này tài nguyên, hiện tại không thể không bỏ ra vốn liếng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!