Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục
Chương 23: Đàn sói tập kích
Trần Văn Lâm đang ở tròn doanh trại Bộ Binh Thôn Markham tập luyện bắn cung, lần này hắn không điên cuồng bắn nữa, mà chăm chú hơn, cố gắng bắn tốt hơn. Hắn cũng không nhắm bắn quá kỹ, thực chất thì hắn không dùng kiểu ngắm bắn nữa, mà chuyển sang kiểu bắn bằng cảm giác.
Đầu tiên, Trần Văn Lâm đứng cách bia tập bắn chỉ mười mét, sau đó hắn nâng cung lên và bắn, nếu mũi tên không trúng, hắn sẽ chỉnh lại một chút góc độ mũi tên cho lần bắn sau. Cứ như vậy trong khoảng mười mét, nâng cung lên bắn, hạ cung xuống, rồi lại tiếp tục.
Trong vòng ba tiếng đầu tiên, Trần Văn Lâm vẫn chưa thể chắc chắn 100% có thể lần nào cũng bắn trúng bia tập bắn, còn về phần hồng tâm, thì hắn không bắn trúng lần nào. Nhưng mà hắn cảm thấy mình đã có một cảm giác sơ sơ về việc bắn tên. Trong khoảng mười mét, nếu kẻ địch xuất hiện, hắn có tỉ lệ bắn trúng đối phương lén đến 70% mà không cần nhắm kỹ càng, chỉ đơn giản và nâng cung lên và thả dây cung ra để bắn mũi tên. Hắn tin tưởng chỉ cần tập luyện như vậy thời gian dài, tập đi tập lại hàng chục thậm chí là hàng trăm nghìn lần, sẽ giúp hắn có được phản xạ bắn trúng kẻ địch một cách nhanh chóng.
Sau đó, Trần Văn Lâm mang thêm ba tấm bia tập bắn nữa, xếp bốn tấm bia cách hắn một khoảng đều tầm mười mét. Lần này, hắn nâng cung lên và bắn lần lượt vào từng tấm bia một. Có lẽ do chưa quen với vị trí của ba tấm bia mới, nên lần này xác suất bắn trúng của hắn chỉ là 30%, ít đến đáng thương. Nhưng sau một tiếng cố gắng làm quen, tỉ lệ bắn trúng vào bốn tấm bia của hắn đã tăng lên 50%.
Cứ tiến độ thế này, Trần Văn Lâm tin tưởng chỉ cần trong bốn tháng mùa đông này chăm chỉ tập luyện, kết hợp theo hướng dẫn và huấn luyện viên Võ Thu Huyền, trình độ bắn cung chiến đấu của hắn sẽ được nâng lên một tầm cao mới.
Mặc dù lần này coi trọng vào chất lượng hơn số lượng, nhưng sau bốn tiếng tập luyện, Trần Văn Lâm vẫn bắn ra hơn một nghìn mũi tên, giúp cho kỹ năng Bắn tên của hắn lên đến cấp 6.
Bắn tên – đánh thường: Cấp Mở: Lv1. Cấp kỹ năng: 6. Sát thương: 200% Sát thương vật lý (+20%). Phạm vi 105m (+1m). Thành thục: 427/3200 (+100%). Tiêu hao: 5 thể lực, 1 mũi tên. Thời gian Cooldown: 0 S.
…..
Khi rời doanh trại Bộ Binh, Trần Văn Lâm đã thấy Bùi Phương Thảo đang chỉ đạo 40 cư dân tập trung xây dựng Lâu Đài Lãnh Chúa.
Lâu đài Lãnh Chúa cấp 1, thật ra chỉ là một cái nhà gỗ ba tầng khá ro lớn, chứ không thể hoành tráng kiểu như mấy lâu đài mà mọi người hay thấy. Nhưng nếu so về kích thước và sự tỉ mỉ, Lâu Đài Lãnh Chúa vượt trội hết tất cả các kiến trúc mà lãnh địa của hắn sở hữu. Cho dù có 40 người tập trung xây dựng, vẫn cần tới 5 ngày để hoàn thành.
Trần Văn Lâm còn có thể thấy phạm vi lãnh địa đã được Bùi Phương Thảo mở rộng hơn về phía tây, ở nơi đó cũng đang có cư dân xây dựng thêm Lò Rèn, Nhà Cư Dân, Tiệm May vân vân. Ở phía xa nhất, chính là hai Doanh Trại Kỵ Binh và Cung Binh mới thành lập đã xây xong. Doanh trại chỉ chiếm diện tích lớn một chút, chứ không hề tốn quá nhiều thời gian để hoàn thành, nên hai công trình, nên hai Doanh Trại Kỵ Binh và Doanh Trại Cung binh đã hoàn tất ngay trong ngày hôm qua. Kỵ Binh bà Thợ Săn được thăng cấp lên làm Cung Binh cũng đã phân biệt tiến vào hai Doanh Trại đó để huấn luyện.
Nhìn thấy Bùi Phương Thảo chỉ mất một ngày để có thể quản lý lãnh địa đâu ra đấy, Trần Văn Lâm cực kỳ yên tâm giao lại lãnh địa cho nàng.
Khi đang định qua chỗ Bùi Phương Thảo chào, hỏi Trần Văn Lâm bỗng nhiên thấy một Kỵ Binh cưỡi ngựa chạy đến. Bình thường, tại bên trong khu vực có cư dân hoạt động của lãnh địa, việc phóng ngựa nhanh hoàn toàn bị cấm, chỉ được cưỡi ngựa đi từ từ, trừ khi có việc quan trọng cần bẩm báo. Không ngoài suy nghĩ của Trần Văn Lâm, Kỵ Binh kia nhảy xuống ngựa bẩm báo:
– Bẩm báo Lãnh Chúa đại nhân, phía nam có một đàn sói rất lớn, lên đến hơn hai nghìn con đang lao về phía lãnh địa chúng ta, chỉ khoảng hai mươi phút nữa là chúng sẽ đến nơi.
Trần Văn Lâm nghe vậy liền cực kỳ nghiêm tuc lớn giọng ra lệnh:
– Nhanh tập hợp toàn bộ 99 Kỵ Binh, 120 Bộ Binh và 105 Cung Binh về phía nam.
Bùi Phương Thảo đang ở xa nghe thấy thế liền chạy đến hỏi:
– Tập hợp toàn bộ binh sĩ, có chuyện gì quan trọng à?
Trần Văn Lâm gật đầu nói:
– Có một đàn sói khá lớn, hơn hai nghìn con đang hướng về phía chúng ta.
…….
Năm phút sau, tại phía nam Thôn Markham, cách khu vực cư dân sinh sống khoảng 500 mét. Toàn bộ 324 Binh sĩ. Bao gồm 9 đội Kỵ Binh, mỗi đội 11 binh sĩ. Đội Bộ Binh gồm 120 binh sĩ. Còn lại chính là 105 Cung Binh.
May nhờ hôm nay bão tuyết đã ngừng, chỉ còn thời tiết lạnh giá, nên Trần Văn Lâm có thể thấy rõ khoảng cách tầm 1 Kilomet phía trước, một đàn sói màu xám khổng lồ, như một dòng lũ lao về phía bọn hắn. Những con sói này rất to, không giống loài sói hoang bình thường vẫn sinh sống tại khu dã thú phía đông hồ nước lớn.
Trần Văn Lâm nhìn vậy liền ra lệnh:
– Bộ Binh đi đầu, chia ra làm 4 hàng dọc, mỗi hàng 30 người, khoảng cách mỗi người trong cùng một hàng là 1 mét, mỗi hàng cách nhau 3 mét. Các ngươi làm nhiệm vụ phòng thủ, cố gắng ngăn cản và giết bất kỳ con sói nào tới gần.
– Cung Binh chia làm hai đội. Đội 1 gồm 70 người, đứng ngay đằng sau Bộ Binh 15 mét, xả tên vào đàn sói khi khoảng cách thích hợp. Đội còn lại 35 người, hạ gục bất kỳ con sói nào vượt qua Bộ Binh.
– Kỵ Binh để 2 đội lược trận, trợ giúp Cung Binh và giết những con sói đã vượt qua được Cung Binh. 7 đội còn lại chia ra hai cánh xung quanh, tiêu diệt những con sói ở hai bên cánh của Bộ Binh.
Dặn dò xong, hắn quay qua Bùi Phương Thảo nói:
– Bạn về lãnh địa chọn 300 người khỏe mạnh, tổ chức làm Dân Binh, phát cho họ kiếm và khiên, bảo vệ lãnh địa, khi có sói lọt lưới thì phải để họ ra tay. Nếu nghe thấy lệnh của mình, thì mang 300 Dân Binh đó tiến ra ngoài này hỗ trợ binh sĩ.
Bùi Phương Thảo gật đầu cưỡi ngựa chạy về Thôn Markham chuẩn bị.
Trần Văn Lâm đưa mắt nhìn Bùi Phương Thảo rời đi, khi đàn sói lớn này tiến vào khoảng cách 200 mét, hắn liền dùng thử dò xét.
Sói Xám Khổng Lồ
Cấp: 13.
…….
Trần Văn Lâm không khỏi hít vào một hơi, cũng may binh sĩ của hắn chủ yếu đều có thời gian dài săn bắn nên cấp độ đều đã 20 trở lên, riêng 9 vị binh sĩ kỳ cựu kia thì đã đạt cấp 31. Nên cuộc chiến này vẫn có phần thắng.
Khoảng cách còn 150 mét.
100 mét.
50 mét.
Trần Văn Lâm liền ra lệnh:
– Cung Binh, bắn.
Vèo vèo.
Rít.
Tiếng mũi tên xé gió vang lên, do những con sói này khá lớn, thêm vào việc chúng di chuyển khá sát nhau, nên chỉ sau lượt bắn đầu tiên, đã giết được tới gần 30 con.
Trần Văn Lâm cũng rút tên ra bắn rồi hét lớn:
– Cung Binh tiếp tục bắn. Bộ Binh và Kỵ Binh chuẩn bị.
Liên tục những tiếng gầm thét từ đàn sói vang lên, những con sói này vô cùng điên cuồng, nếu không phải là vết thương chí mạng, có thể giết chúng ngay lập tức thì chúng sẽ đứng dậy, tiếp tục lao lên phía trước.
Khi đàn sói va chạm với Bộ Binh, Trần Văn Lâm nghe thấy tất cả binh sĩ đều hét:
– Vì Lãnh Chúa, Vì Lãnh Địa, Vì Thần Zeta. Giết.
Hai bên bạo lực va chạm với nhau, Cung Binh vẫn tiếp tục bắn giết nhưng con sói đằng sau. Ban đầu đàn sói định dùng ưu thế số lượng bao vây đoàn người Trần Văn Lâm lại, nhưng ngay khi có những con sói tách ra hai bên, liền bị 7 đội Kỵ Binh dùng trường thương đâm chết, sau khi chết cả trăm con, chúng mới dừng lại, tiếp tục đồng loạt lao về phía Bộ Binh chiến đấu.
Nhờ có ưu thế về trang bị, có khiên và giáp bảo vệ những nơi yếu hại, binh sĩ chỉ cần dùng kiếm chém giết những con sói trước mặt là đủ. Nhưng cũng có một vài binh sĩ xui xẻo, bị bốn năm con sói nặng cả trăm Kilogram đồng loạt đẩy ngã xuống đất. Chúng dùng móng vuốt, hàm răng sắc bén tấn công vào những nơi không có giáp bảo vệ.
Kỷ luật nghiêm minh, giữ vững đội hình, bất kỳ con sói nào lẻn qua được hàng phòng ngự của Bộ Binh, đều bị đội cung binh thứ 2 bắn giết.
Vừa đánh vừa lui, trước mặt đội Bộ Binh, mỗi nơi họ lui lại đều để lại xác sói chất thành đống.
Khi thấy Bộ Binh có thể tự giữ vững được, Trần Văn Lâm liền lập tức ra lệnh:
– Bảy đội Kỵ Binh, lập tức vòng ra hai cánh tấn công đàn sói.
Bảy đội Kỵ Binh từ hai hướng cắt vào giữa đội hình đàn sói. Trường thương vung lên đâm thủng thâm thể từng con sói, giống như gặt lúa. Nơi Kỵ Binh đi qua, đội hình đàn sói giống như bị xẻ làm đôi vậy.
Tiếng chém giết vang lên, nhưng chỉ sau 30 phút, số lượng sói chỉ còn hơn 100 con. Bọn chúng liền sợ hãi quay lưng chạy lùi về phía sau. Nhưng nhanh chóng bị Kỵ Binh và Cung Binh thay phiên giết chết.
Trận chiến kết thúc nhanh chóng và dễ dàng hơn Trần Văn Lâm nghĩ nhiều. Nhìn lớp tuyết nhuộm đầy máu, và số lượng xác sói lên đến hơn hai nghìn con. Hắn lập tức hít một hơi rồi nói:
– Kiểm tra lại thiệt hại. Sau đó thông báo cho bên vận chuyển mang đống sói này về.
Một lúc sau, thiệt hại đã kiểm tra hoàn tất. Bộ Binh chết 25 người, bị thương 30 người, không có bị thương nặng hoặc tàn tật mất đi sức chiến đấu. Cung Binh chết 10 người, chủ yếu do những con sói vượt qua được Bộ Binh tấn công. Kỵ Binh không chết người nào, nhưng có 15 chiến mã bị sói giết chết.
Tính ra cuộc chiến này chỉ mất 35 binh sĩ, tốt hơn nhiều so với Trần Văn Lâm dự kiến. Ban đầu hắn sợ rằng có thể sẽ phải nhờ đến Dân Binh. Nhưng có lẽ hắn cũng hơi coi nhẹ đàn ông người Nerz, ai trong họ cũng cao lớn khỏe mạnh, trời sinh chiến binh, đối mặt với gấu lớn họ còn không sợ hãi, dám đánh tay đôi, thì sợ gì đám sói này.
Trận chiến này, dựa vào trang bị, kỹ thuật và chiến thuật mà có thể giết hơn hai nghìn con sói, chỉ thiệt hại 35 người.
……
Trở về lãnh địa Thôn Markham, Trần Văn Lâm liền dặn Bùi Phương Thảo thảo:
– Bạn suy nghĩ trợ cấp thích hợp cho gia đình có binh sĩ chết nha. Mình có việc một chút.
Bùi Phương Thảo cũng vui vẻ nói:
– Uhm, mình sẽ xử lý tốt. Đúng rồi, vừa rồi mình cũng tăng từ cấp 11 lên cấp 14 rồi đó. Hì hì, lên cấp nhanh thật.
Trần Văn Lâm gật đầu đầu nói:
– Đợi hết mùa đông, hoạt động săn giết trở lại, là lên cấp nhanh nữa. Cố gắng lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!