Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục
Chương 43: Bang Hội Thiên Ân
Nhưng từ đó bi kịch mới bắt đầu, khi vào phần chọn Khu Vực, Vương Hạ Quân không đọc kỹ, nên chọn khu Seval, vừa lượng lớn tiền của tích trữ được, lập ra Bang Hội Thiên Ân, với hi vọng được ông trời ban cho nhiều may mắn. Ai ngờ chỉ ba ngày sau khi Bang Hội được thành lập, mùa đông khắc nghiệt ở Seval đến. Thật sự là lạnh đến mức làm hắn không muốn quay trở lại Yriel thế giới luôn.
Cố gắng qua bốn tháng mùa đông, Bang Hội và thành viên cũng không phát triển được bao nhiêu, Bang Hội mới chỉ đạt cấp hai. Còn về thành viên thì lại càng thảm, cấp trung bình chỉ đến được ba mươi, so với những Bang Hội khác kém quá xa. May mắn là khi mùa đông đến được hai tháng, Vương Hạ Quân lại liên minh được với một thế lực tộc người Light Elve, nên còn không đến mức quá thua thiệt.
Vừa hết mùa đông được mấy ngày, Vương Hạ Quân đang hi vọng vào một tương lai tươi sáng, Bang Hội phát triển rầm rộ.
Nhưng chẳng ai có thể đoán trước được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo. Trưa hôm nay, Vương Hạ Quân nhận được thông báo đến từ đồng minh Light Elve của hắn, Pháo Đài Forsmoon bị tấn công, muốn hắn dẫn người qua trợ giúp.
Lần này Vương Hạ Quân thật sự muốn chửi ầm lên, rồi đốt luôn lá thư cầu cứu kia. Nhưng hắn biết làm vậy là không được, sau này còn cần bọn họ giúp đỡ nhiều.
Mùa xuân vừa đến, Bang Hội lớn mạnh không thấy đâu, đã phải dẫn theo năm nghìn thành viên đi cứu viện. Ngồi trên ngựa, tay cầm lá thư, Vương Hạ Quân không khỏi lầm bầm:
– Cái gì mà cao quý, tài giỏi Light Elve chứ? Còn không phải bị hơn một nghìn người đánh cho không dám ra ngoài sao? Mà từ từ. Chỗ này là?
Vương Hạ Quân hai mắt lóe sáng lên, bên trong bức thư này có ghi, tiến về Thung Lũng Markham, hỗ trợ Pháo Đài Forsmoon chống lại quân đội của Lãnh Địa Markham.
“Lãnh Địa Markham? Không phải là nổi tiếng Thôn Markham, lãnh địa duy nhất do Người Chơi lập ra sao? Ha ha, lần này phát tài.”
Vương Hạ Quân trong lòng vui mừng điên cuồng. Rất nhiều Bang Hội, tập đoàn, thế lực lớn đểu muốn nghe ngóng tin tức Thôn Markham ở đâu, Jake Markham là người nào. Trong đó có rất nhiều người săn sàng dùng rất nhiều Vàng để có được thông tin này.
Vương Hạ Quân nhịn không được nữa cười to:
– Ha Ha Ha, lần này tốt rồi.
Phó Bang Chủ Viên Lập tò mò hỏi:
– Có chuyện gì thế Bang Chủ?
Vương Hạ Quân đưa bức thư chi Viên Lập nói:
– Ngươi cứ nhìn lá thư này, sẽ hiểu.
Viên Lập nghi ngờ nhìn bức thư, càng đọc, hai mắt càng tỏa sáng, cuối cùng nheo mắt nói:
– Markham? Không lẽ là?
Vương Hạ Quân gật đầu cười:
– Chính là Markham mà mọi người vẫn tìm kiếm.
Viên Lập hỏi:
– Ngài định làm sao với tin tức này? Bán cho thế lực khác à?
Vương Hạ Quân chửi một tiếng:
– Ngu xuẩn. Bây giờ chỉ có chúng ta biết về Thôn Markham. Sao không mượn một tay của bọn Light Elve, đánh bại Jake Markham, lấy luôn Lãnh Địa và lệnh bài của hắn. Ha ha, khi đó Đệ Nhất Lãnh Địa sẽ thuộc về Thiên Ân chúng ta.
Nghĩ đến việc sẽ trở Đệ Nhất Lãnh Chúa, thay thế cho Jake Markham thần bí, như cảm thấy ông trời đứng về phía mình, Vương Hạ Quân nhịn không được lại cười lớn rồi nói:
– Toàn bộ đẩy nhanh tốc độ, tiến về Pháo Đài Forsmoon. Lần này chúng ta cần đánh một trận ra trò.
……..
Ba ngày sau, Farengar von Chopin dẫn theo một nghìn Bộ Binh đến. Farengar vội vàng vào lều Thống Soái báo cáo:
– Lãnh Chúa đại nhân, Farengar von Chopin có mặt.
Trần Văn Lâm nhìn thanh niên Acient Elve có vẻ nhỏ bé so với người Nerz trước mặt, nhưng khả năng huấn luyện và lãnh đạo quân đội vô cùng ưu tú này, không khỏi cảm thán nói:
– Farengar tướng quân, ngồi vào ghế đi. Lần này tướng quân chuẩn bị thế nào?
Farengar hồi đáp:
– Thưa Lãnh Chúa đại nhân, lần này Bộ Binh mang theo một nghìn, lương thực năm mươi nghìn đơn vị. Trong đó có năm trăm là Hắc Giáp Binh, bốn trăm là Thuẫn Binh, một trăm binh sĩ còn lại làm nhiệm vụ điều khiển Xe Đập Thành.
Trần Văn Lâm gật đầu nói:
– Ngươi làm rất tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức đi.
Hắc Giáp Binh là một kiểu đặc chủng binh được Trần Văn Lâm cải tiến từ Thuẫn Binh.
Hắc Giáp Binh trang bị đầy đủ hơn so với Bộ Binh bình thường nhiều, có thể coi là sự kết hợp giữa Bộ Binh thường, Thuẫn Binh và Cung Binh. Mỗi người được tranh bị khiên thép hình tròn, dùng trường thương dài sáu mét, bên hông đeo một thanh kiếm sắc bén cho trường hợp bị giáp lá cà. Ngoài ra, mỗi người đều được trang bị nỏ bắn tên, cùng với năm mươi mũi tên. Có thể nói là ngoại trừ Trọng Kỵ Binh dùng lao ném tay ra, thì họ không sợ bất kỳ loại binh chủng nào.
Vì dùng khiên tròn thay cho khiên chữ nhật nặng nề của Thuẫn Binh, nên Hắc Giáp Binh cũng cơ động hơn. Thêm vào việc được trang bị cả nỏ bắn tên, nên lực sát thương của Hắc Giáp Binh là vô cùng khủng khiếp. Chỉ có điều chi phí trang bị quá cao, nếu như không phải Trần Văn Lâm có nhiều Soul Gem để bán, thì khônh chịu nổi tiêu hao dành cho hai đội Hắc Giáp Binh và Trọng Kỵ Binh này, cho dù là có hai Mỏ Vàng cung cấp tiền Vàng.
Còn về Xe Đập Thành, đây là một trong những vũ khí công thành kinh khủng nhất của Thôn Markham, phải dùng mấy chục thợ rèn, thợ mộc tiêu tốn thời gian một tuần mới tạo ra được một cái.
Mỗi Xe Đập Thành đều rất to lớn, có hình lăng trụ tam giác nằm ngang, chiều dài vào khoảng ba mươi lăm mét, rộng mười mét, đủ để một trăm người điều khiển ẩn nấp bên trong. Được làm bằng gỗ bao bọc một lớp thép cứng bên ngoài, chỉ để một lổ hổng dành cho khúc gỗ đập cổng thành. Chiếc Xe Đập Thành này vô cùng nặng, đi đường thậm chí còn làm lún đất, một trăm binh sĩ điều khiển bên trong không thể đủ sức đẩy nó, mà phải dùng bốn con Voi Mammoth được trang bị áo giáp đầy đủ bên ngoài kéo đi.
Vì sự tốn kém này, hiện tại Thôn Markham chỉ có đúng hai chiếc Xe Đập Thành mà thôi. Lần này Farengar von Chopin mang theo một chiếc, đảm bảo việc phá cổng Pháo Đài không gặp trắc trở gì.
Farengar von Chopin mặc dù được cho phép đi nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng không muốn nghỉ, mà về quân đội của mình ra lệnh:
– Thuẫn Binh, chuẩn bị đất đá lấp đầy phần hào nước ngay trước cổng Pháo Đài Forsmoon. Gia cố khu vực đó cho thật vững chắc, để ngày mai sử dụng Xe Đập Thành.
Đội trưởng Thuẫn Binh trả lời:
– Vâng, thưa tướng quân.
Hắn lại nói tiếp:
– Một trăm Hắc Giáp Binh đi theo bảo vệ, ngăn cản đối phương quấy rối.
– Tuân lệnh.
…….
Trần Văn Lâm nhìn thấy đội quân của Farengar lại bắt đầu di chuyển, nhịn không được than thở:
– Gã Acient Elve này, đúng là không nghỉ chút nào.
Nói xong hắn hét lớn:
– Gelatin, Chopin. Hai ngươi lại đây.
Farengar von Chopin và Tony Gelatin lập tức đến trước mặt Trần Văn Lâm báo:
– Có mặt.
Trần Văn Lâm trầm giọng nói:
– Toàn quân lập tức nhổ trại, rời khỏi Thung Lũng Markham, tiến về Pháo Đài Forsmoon. Chuẩn bị ngày mai chiến đấu.
– Tuân lệnh.
……..
Hai tiếng sau, người lãnh đạo Light Elve của Pháo Đài Forsmoon, tên Light Elve trẻ tuổi, có mái tóc vàng kim. Hắn nhìn thấy phía dưới chân tường Pháo Đài, một đám binh sĩ Markham đang lấp đất ở hào nước sâu, nhịn không được hét lên với gã em trai mình, cũng là tướng quân duy nhất còn lại:
– Chết tiệt, ngăn bọn chúng lại cho ta. Các ngươi làm gì, sao lại bỏ mặc chúng làm càn vậy?
Tướng quân Light Elve trẻ tuổi khổ sáp nói:
– Anh, chúng ta chỉ còn Bộ Binh và Kỵ Binh thôi, ngăn không được chúng.
Thanh niên Light Elve chửi ầm lên:
– Ngu ngốc, ngươi không biết ném đá sao. Dùng đá lớn nện chết bọn chúng.
– Chúng ta hết đá rồi, không lẽ đập tường ra làm đá.
– Ngươi… Vô dụng. Bên phía Vương Hạ Quân thế nào, bao giờ tới?
Tướng quân Light Elve nghe đến đây lập tức lên tinh thần:
– Bốn tiếng nữa, là bọn họ đến rồi.
Thanh niên Light Elve bình tĩnh lại nói:
– Bốn tiếng, tốt. Cố thủ bốn tiếng. Hả? Kia là thứ gì? Xe Đập Thành? Chết tiệt. Hết ném lao, bây giờ lại còn Xe Đập Thành, Voi Mammoth. Khốn nạn. Nhanh tập hợp binh sĩ.
Ở phía xa, đại quân của Trần Văn Lâm cũng đã di chuyển tới, theo sau chính là bốn con Voi Mammoth khổng lồ, kéo theo một chiếc Xe Đập Thành còn lớn hơn nữa, chậm rãi tiến tới.
Trần Văn Lâm nhìn thấy Pháo Đài Forsmoon còn cách khoảng một Kilomet, ra lệnh nói:
– Dựng trại, ban đêm gia tăng canh gác, đề phòng đánh lén.
– Tuân lệnh.
Cả đại quân nhanh chóng dựng các lều vải, vào rừng chặt cây lập thành chông gỗ, dựng lửa trại.
Trần Văn Lâm, Tony Gelatin và Farengar von Chopin đang bàn kế hoạch chiến đấu ngày mai, bỗng nhiên một trinh thám xuất hiện nói:
– Báo, có chuyện khẩn cấp.
Trần Văn Lâm gật đầu ra hiệu trinh thám nói chuyện.
– Thưa Lãnh Chúa đại nhân, ở phía bắc, đang có một đội quân ba nghìn ngườickhông biết của thế lực nào đang tiến tới. Bọn họ có Thuẫn Binh, Kỵ Binh, Pháp Sư, Bộ Binh, Cung Thủ. Rất nhiều binh chủng. Khoảng bốn tiếng nữa sẽ đến đây.
Trần Văn Lâm nheo mắt nhìn Tony Gelatin và Farengar von Chopin nói:
– Hai người các ngươi nghĩ thế nào?
Farengar von Chopin nghĩ một chút rồi khẳng định:
– Là viện quân của Light Elve.
Trần Văn Lâm gật đầu nói:
– Đối phó ra sao?
Farengar von Chopin liền lập tức trả lời:
– Dùng Trọng Kỵ Binh đón đầu, đánh bại bọn họ. Trước khi quân đội bên trong Pháo Đài Forsmoon và đội quân lạ kia kết hợp.
Trần Văn Lâm hỏi tiếp:
– Chỉ một nghìn Bộ Binh, ngươi có nắm chắc ngăn cản quân đội Light Elve xông ra hợp quân cùng đội quân kia?
Farengar von Chopin gật đầu khẳng định:
– Hắc Giáp Binh. Chiến trường vô địch. Mạt tướng sẽ không để Lãnh Chúa đại nhân thất vọng.
Trần Văn Lâm suy nghĩ một chút rồi ra lệnh:
– Tốt. Tony Gelatin.
– Có mạt tướng.
– Ngươi mang theo một nghìn Trọng Kỵ Binh, tiến về hướng bắc năm Kilomet, đón đầu đội quân kia.
– Tuân lệnh.
– Farengar von Chopin.
– Có mạt tướng.
– Ngươi mang theo Bộ Binh. Ngăn cản quân đội Light Elve rời khỏi Pháo Đài Forsmoon. Không cho phép bọn chúng tiếp viện cho đội quân kia.
– Tuân lệnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!