Vọng Giang Nam - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Vọng Giang Nam


Chương 27


Vuốt nước mắt của hắn,
lòng ta đầy chua xót. Hắn vừa khỏi bệnh liền ngàn dặm bôn ba, gầy đến đáng
thương. Mặc trường bào vải xanh, nhược bất thắng y (hình
dung người gầy yếu ngay cả y phục cũng chống đỡ không nổi), tiều
tụy không chịu nổi. Chỉ còn có đôi mắt vẫn lấp lánh có hồn, hiện tại cũng bị lệ
bao trùm.

Đỡ khuôn mặt đầy thương thế của hắn, nghĩ tới hắn kêu ta là “Vãn ngọc”… Hắn
đem vương tỷ thứ bảo mệnh cuối cùng cho ta, ta lại bảo vệ không tốt, vỡ thành
mấy miếng…

Oa một tiếng, lòng ta đều rất đau, vô hạn áy náy, “Chu lang! Ta… Ta thực xin
lỗi chàng…”

Toàn thân hắn cứng đờ, ngược lại gắt gao ôm ta, “Không không không, tại sao có
thể nói như vậy! Là nàng chịu khổ rồi… Mau mau quên, là ta không tốt, là ta
không tốt…”

“Tại sao là chàng không tốt?” Ta khóc đến có chút hồ đồ, “Ta không quên được a!
Đó là…”

Hắn lớn tiếng, “Cái đó hoàn toàn không quan trọng! Chỉ cần nàng còn sống, có
thể trở về bên cạnh ta, ta liền…” Hắn nước mắt lại rơi xuống, nhè nhẹ vỗ về
cánh tay bị thương của ta, “Cái người này tính tình bướng bỉnh… Cãi cứng cái
gì? Trách ta, đều tại ta! Coi như lưu vong thiên nhai, cũng nên kiên quyết mang
nàng đi… Ta sẽ đối đãi với nàng tốt gấp bội, vĩnh viễn đối đãi tốt với nàng!
Coi như sinh hạ hài tử, cũng là hài tử của nàng, đứa bé là vô tội, nàng cũng là
vô tội…”

… A?

Ta muốn nhìn mặt của hắn, nhưng hắn không để cho ta rời khỏi, chỉ kém không đem
ta nhập vào lồng ngực của hắn, cảm giác hít thở khó khăn.

“… Chu Cố, ta liều mạng gãy một tay, chàng còn tưởng rằng ta bị Hoàng đế cái
này cái kia sao?” Ta buồn buồn nói.

Hắn rốt cuộc buông ra ta, nhìn chằm chằm mặt ta, ta buồn bực hơn.

“Thật không có?” Hắn cư nhiên oán giận, “Ta đã nói tiểu tử kia ánh mắt rất kém
cỏi…”

Ta tức giận đánh xuống người hắn, đánh tới lại thấy không có bao nhiêu thịt,
trong lòng cực kỳ khó chịu, vốn là lệ đã ngừng nay lại tràn ngập trong hốc mắt.

“Người bị đánh còn không khóc, nàng khóc cái gì đây?” Hắn lôi kéo ta, nhẹ nhàng
cười.

Miệng ta chu ra, hắn lập tức dụ dỗ nói, “Không phải đánh, nàng sức nhỏ như
vậy… Đây chẳng qua là dùng sức sờ mạnh một chút thôi. Nàng sờ thêm mấy
cái nữa…”

Ta bị hắn trọc cười, nghĩ đến vương tỷ lại đau buồn, “Ta là thực xin lỗi chàng.
Ta làm hỏng vương tỷ rồi…”

Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy coi như là cái gì? Nếu như nàng thích đập, về sau
ta tìm cả sọt Hòa Điền ngọc, nàng ra sức đập thoải mái! Nếu đập còn không đã
đã, ta tìm cả mỏ về cho nàng đập!”

Ta vừa khóc vừa cười, “Chu lang, chàng là thổ phỉ.” Hắn nói lời ân ái thật đủ
dọa người, rất có khí phách thổ phỉ.

“Vãn ngọc, “hắn đem mấy sợi tóc tán loạn ra sau tai của ta, nhẹ nhàng đỡ lấy
mặt của ta, “Nàng là ăn trộm. Chúng ta vốn là trời sinh một đôi.”

“Nói bậy, “ta cau mày, “Ta chưa bao giờ trộm vật.” Làm người chính trực chính
là kiêu ngạo lớn nhất của ta.

“Ai nói chưa?” Hắn ghé vào bên tai ta nhỏ giọng, “Nàng trộm trái tim của ta.”

Mẹ ơi! Toàn thân ta tê rần. Việc này thật quá rối loạn, quá kinh hãi! Đây là
cái thời đại gì, ngay cả tiểu thuyết ngôn tình cũng không viết loại tâm tình cổ
nát đến mức này…Ách, bây giờ là Đại Minh triều..

Nhưng những lời nhỏ bé dung tục tầm thương như vậy, buồn nôn như vậy, lại làm
cho ta đỏ bừng cả mặt, cười nham nhở như ngu ngốc, vùi mặt vào cổ chắn đến chết
cũng không ngẩng lên, chỉ cảm thấy như vừa được bao phủ trong biển mật ong…
Thông minh đột nhiên hạ xuống dưới mức bình thường.

Hắn lại nói rất nhiều lời vô cùng kém thông minh, ta lại không ngừng cười, dùng
tay phải đấm hắn. Tính theo tuổi thật mà nói, chúng ta đều là đã gần bốn mươi.
Ước chừng là do ly biệt lâu dài mà bị khủng hoảng (thật
ra thì mới hơn hai tháng), giết hết thông minh của chúng ta,
mới có thể giống như bạch si.

Đêm đó chúng ta cũng không ngủ. Nam nhân chính là nam nhân, Chu Cố cũng không
ngoại lệ. Luôn là muốn đem tương tư vô hình hóa thành những thứ có thể đo
lường, bày tỏ toàn bộ mới được. Đáng lẽ đều là ta nói nhiều, Chu Cố chỉ làm
bình luận mà thôi, đêm nay hắn lại om sòm cả đêm, dùng đủ loại kiểu xưng hô
đáng sợ gọi ta, cái gì “trái tim của ta” “Người yêu của ta”… Đây đều là do ta
không biết xấu hổ mà nói, bị uy hiếp ngượng ngùng nói ra.

Kết quả khi tỉnh ngủ tay của ta rất đau, ngự y nói xương cánh tay trái của ta
tựa hồ có chút lệch vị trí, lúc trị liệu làm ta đau đến nước mắt lưng tròng,
cũng không dám kêu. Đại Anh Hùng của chúng ta, Chu lang phúc hắc, bị mấy trăm
đao không có nhăn chân mày. Bây giờ đang ở một bên nắm tay phải của ta, gần như
rơi lệ. Ngươi nói để cho hắn khóc tại chỗ, còn chỗ đứng trong anh hùng hào kiệt
sao? Ta chỉ toàn lực nhẫn nhịn là được. Cũng may nhìn mặt của hắn, thì không phải
là đau đến lợi hại như vậy.

Gần tối ngày thứ hai, chúng ta tiến vào Đồng Quan.

Bởi vì ta chỉnh lại xương vô cùng mệt mỏi, vào Đồng Quan ta liền ngủ. Lại nói
ta thật sự là bị nuông chiều, cũng chỉ là gảy xương, ta liền sốt cao liên tục.
Này còn thủ thành cái rắm, chỉ làm liên lụy người khác thôi.

Trên đầu sốt đến mơ hồ, đáy lòng phiền muộn không dứt. Chu Cố bận rộn muốn
chết, nhưng nếu được nghỉ ngơi một hai canh giờ sẽ rón rén tới nằm bên cạnh ta,
nếu ta tỉnh, hắn sẽ đem ta bọc trong chăn, thận trọng ôm lấy.

“Như vậy làm sao chàng có thể nghỉ ngơi thật tốt đây?” Ta khó chịu mà nói.

“… Nàng biết hai tháng này ta làm sao sống được không?” Hắn khàn khàn mà nói,
“Ngược lại ta không cởi áo giáp có làm đau nàng không?”

Nhịn lại nước mắt, ta dùng sức lắc đầu một cái, dùng tay phải ôm chặt hắn. Thân
thể còn chưa thật tốt, cứ như vậy mệt nhọc bôn ba, bây giờ còn muốn thủ thành.
Ta đây, cũng phải ở nơi này giả bộ làm tiểu thư nhu nhược, không có biện pháp
giúp hắn bất kỳ việc gì. Nghe ta liên miên giận dữ cùng tự trách, hắn cười khe
khẽ, vuốt lưng của ta.”Ta nguyện ý khiến thiên hạ thối nát, chỉ cần có thể đổi
về tiểu thư nhu nhược của ta.”

Ta cũng cười, ngẩng đầu nhìn hắn, “Chu Cố, nghe thấy thì rất thoải mái, nhưng
chàng sẽ không làm như vậy.”

“Nói thế nào?” Hắn nhíu mày.

“Bởi vì chàng là Định Viễn vương, Chu Tử Cố kinh tài tuyệt diễm.” Ta rất khẳng
định, “Chàng thà xông vào hoàng cung làm thịt Hoàng đế, cũng không muốn làm đến
bước này mà thôi.”

“Tiết lệ, “hắn buồn nôn hề hề mà nói, “Nàng là tiểu hoa nhi nở trong lòng ta,
nhất thể đồng tâm đấy.”

Thời gian nghỉ ngơi của hắn rất ngắn, cho nên mấy ngày giữa chừng cùng ta hàn
huyên chỉ là đại khái thôi.

Chu Cố là quỷ phúc hắc, sau khi bị tước đoạt binh quyền, đáy lòng vẫn có cảnh
giác. Hắn biết quân Mông Cổ là cái họa trong lòng của Minh triều, mà Minh triều
truyền tới hôm nay, văn hi vũ điềm (văn phát triển
võ bình thường), biên chế quân đội không tương xứng đã hỏng một nửa.
Nếu không phải là Mông Cổ cũng thường xuyên có nội chiến, lại xuất hiện một Thiết
Mộc Chân xuôi nam thả ngựa cũng không phải là chuyện không thể.

Đại tướng dưới trướng của hắn đều là người mới mà không phải là tài năng suất
chúng. Cho nên hắn và những tướng lãnh này bí mật liên lạc, bí mật giúp bọn hắn
tìm cách giải quyết quân vụ, cũng là lòng dạ hiểm độc không dạy bọn họ cách
làm, từ từ lơ là, dưỡng thành tính ỷ lại.

Từ quân sự đến lương thảo, biên quan đối với Chu Cố nhờ cậy đã dần dần nhiều
hơn triều đình. Trong lòng hắn luôn có tư tưởng, nếu Hoàng đế cùng hắn trở mặt,
hắn còn có thể dùng cái này đem treo Đại Minh triều trên kiếm Mông Cổ khiến cho
Hoàng đế suy tính cẩn thận.

Nhưng hắn cuối cùng cũng không phải thần. Ngàn tính vạn tính, không có tính đến
Hoàng đế không vội, Thái hậu mất sớm. Thái hậu bệnh nặng gần chết, mặc dù về tư
rất yêu thương Chu Cố, nhưng về công mà nói, Chu Cố quá bẻ cong lễ phép, tâm cơ
chồng chất, Hoàng đế nhất định không phải là đối thủ. Vì vậy truyền chỉ muốn
Chu Cố vào cung hầu hạ, do quốc cữu tự mình đi hạ chỉ.

Chu Cố nằm mơ cũng không nghĩ đến lão thái thái hòa ái dễ gần lại tính kế hắn,
càng không có nghĩ tới quốc cữu gia mặt mũi hiền lành sẽ hoa ngôn xảo ngữ lừa
gạt vương phi của hắn, để cho vương phi của hắn lừa hắn trên đường vào kinh
dùng rượu độc.

Chờ hắn bị độc phát bị quốc cựu gia bắt được thì đại mộng mới tỉnh. Vốn là
theo ý Thái hậu là muốn cho hắn không chết khổ sở, nhưng quốc cữu gia nghe tin
đồn đãi, nói Định Viễn Vương ở nơi Tần địa cằn cỗi, nhưng có thể có số lượng tư
quân lớn như vậy, là bởi vì có được Tùy hoàng bảo tàng. Cho nên lấy thi thể giả
cho đủ số, âm thầm đem hắn bắt đi, dùng mọi khổ hình, nghĩ hắn tư dung tuấn mỹ,
nhất định vô cùng yêu thích, vậy là cứng rắn in dấu làm hỏng nửa gương mặt của
hắn.

Chu Cố vẫn trầm mặc ẩn nhẫn, nghĩ cách dùng nội lực (két?
Thật có cái thứ này?) hóa giải dư độc, nhận
chịu tất cả khổ hình. Tùy thời giết ngục tốt, chạy ra khỏi nhà tù, núp ở trong
khoang thuyền thuận dòng mà đi, cập bờ bên ngoài An Nhạc huyện, chịu đựng trọng
thương cùng tâm tàn ý lạnh, đi mười mấy dặm đến điền trang của ta.

Cho nên khi hắn vào Tào gia làm người tính sổ sách không tập trung như vậy là
do lòng của hắn như tro tàn.

Hắn sa sút hơn một năm, yên lặng nhìn ta vội tới vội đi. Hắn nói, thật sự lúc
đó không hiểu ta đang bận cái gì, không vì danh, cũng không phải là lợi, không
có việc gì liền trộm đến phòng bếp của tá điền nhìn xem, thấy họ ăn được không
tốt, liền cả ngày khổ sở, nếu là ăn ngon chút, liền cả ngày nở nụ cười.

“Khi đó, nàng nói, chỉ cầu an lòng.” Chu Cố để cho ta nằm dựa vào ngực hắn, nhè
nhẹ vỗ về tóc của ta, “Ta nghĩ, thật là một cô nương ngốc… Cùng ta một dạng,
ngu được ngay. Cũng không kính trọng hoàng thượng, cũng không tôn Thánh Hiền,
chính là dựa vào lương tâm của mình, ngu thấu.” Hắn từ từ nhẹ nhàng cười lên,
“Nhưng ta… Đột nhiên có thể thả lỏng. Ta cũng lấy được đáp án chân chính.”

“Ta sao?” Ta kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy a, là nàng.” Hắn lẩm bẩm nói, “Giống như là một bông hoa trắng nở
trong đêm tối, đột nhiên thể hiện ánh sáng trước mặt.”

Đáy lòng ngọt ngào, ta cố ý nói, “Nói ta giống như cây nến.”

Chu Cố tỉnh lại, bí mật liên lạc thuộc hạ cũ của mình, lại bắt đầu tìm cách
giải quyết quân vụ biên quan. Vốn là thuộc hạ cũ chịu hai năm áp lực nặng nề
liền nhanh chóng ổn định trận cước, có thể tràn đầy tự tin kháng trụ đại quân
Mông Cổ xâm nhập cho đến khi Hoàng đế phát hiện Chu Cố không chết, đem ta triệu
nhập cung mới thôi.

“Chàng đi đất của kẻ địch làm gì?” Ta nghi ngờ nói.

Chu Cố cười to, “Nàng cảm thấy thế nào?”

Ta lớn tiếng than thở, Chu Cố là người đen tối hết thuốc chữa.”Ta đoán là làm ăn
mua bán. Ước chừng là diễn biến thể cuộc chiến Xích Bích.”

Hắn cười vang, vô cùng hài lòng.” Ta là buôn lậu la ngựa. Nhưng ta bị cháy hỏng
nửa gương mặt, thật sự không thể nhận ra…”

Hắn cười như không cười, “Căn bản không cần ta làm cái gì. Ta chỉ phải đi dạo
qua trước mặt mấy quý nhân Mông Cổ kia, lén lút cò kè mặc cả, bọn họ sẽ tự mình
nói ra tình báo.”

“… Vậy làm sao chàng biết người Mông Cổ sẽ đánh Đồng Quan?” Ta buồn bực.

“Bởi vì ta làm người ta nắm bắt đường buôn lậu da thảo cùng lương thực.” Chu Cố
lạnh lùng cười một tiếng, “Đại Minh triều giữa mấy năm hạn lạo không ngừng,
Mông Cổ bên kia cũng không dễ qua. Cùng với ba năm Tuyết Tai, chết rét súc vật
của dân chúng vô số. Không phải là của ta mở ra đường buôn lậu này, sợ là ngay
cả quý nhân công chúa cũng cùng nhau chết đói. Đói kém bức bách, đương nhiên có
thể bí quá hóa liều…”

… Ta chưa bao giờ biết Chu Cố buôn bán được lớn như vậy, dẫu khi hắn giả chết
vẫn có thể duy trì tiếp tục. Đây là mua bán thương mại quốc tế a! Còn không cần
nộp thuế, đủ để thao túng chính trị hai nước đấy!

“… Chu Cố, chàng thật không phải xuyên qua?” Ta bắt lấy hắn hỏi.

Hắn thổi phù một tiếng, “Ta là con dân thổ sanh thổ trường trên Đại Minh, tổ
thượng có Tiên Ti huyết thống. Cũng không giống như nương tử của ta, là xuất
thân hoa thần.”

“Phải nói bao nhiêu lần? Ta chỉ là đến từ thời không rất xa, không phải là hoa
thần…”

“Ta hiểu ta hiểu, thiên cơ bất khả lộ ~”

Chúng ta nửa thật nửa giả náo loạn một lát, hắn ôm lấy ta, hài lòng.”Yên tâm
đi, Tiết lệ. Nguy hiểm lần này, là cố ý để cho Hoàng đế nhìn. Mông Cổ quốc khố
trống không, mà ta cắt đứt đường buôn bán, còn định mượn bọn họ rất nhiều lương
thảo, về sau dùng gia súc trả nợ. Điều kiện tiên quyết là…”

“Chỉ trả nợ chậm chạp, không lùi binh cũng không có?” Ta phát hiện ta càng ngày
càng hiểu rõ Chu Cố rồi.

“Tiết lệ, nàng thật là người ta yêu nhất, ta muốn cái gì nàng cũng biết.”

“… Chớ làm người ta buồn nôn, Định Viễn vương.”


Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN