Vọng Môn Nam Quả - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Vọng Môn Nam Quả


Chương 18


Cẩu Tử

Nhà xưởng của Vưu gia nằm ở tỉnh nhỏ bên cạnh, năm đó nhận thầu mảnh đất kia rất tiện nghi, lúc đó tài chính của ba Vưu không đủ, thời hạn hai mươi năm, bây giờ đã sắp đến hạn, nhiều việc cần dùng đến tiền.

Ba Vưu mang theo Vưu Minh đến nhà xưởng, nhà xưởng rất hoàn thiện, có cả căng tin cho công nhân ăn cơm. Dây chuyền sản xuất bên trong, nữ công nhân nhiều hơn so với nam công nhân. Vì không phải làm gia công thực phẩm, cho nên không yêu cầu vấn đề ăn mặc của công nhân, cũng không cần thiết mang khẩu trang và mũ.

Trong xưởng rất sạch sẽ, chưa từng cắt xén nguyên vật liệu, nói vải liền là vải, nói dùng sợi len liền là sợi len, nên dùng cái gì thì chính là cái đó.

Các công nhân chào hỏi ba Vưu, ba Vưu là ông chủ duy nhất của nhà xưởng. Ngày xưa lúc gây dựng sự nghiệp ông bị lừa không ít lần, sau này mở nhà máy ông liền không muốn chung đụng với ai, tự mình đứng ra làm, lời lỗ tự chịu.

Đây là lần đầu Vưu Minh đến đây, công nhân cũng là lần đầu thấy Vưu Minh.

Ba Vưu cho gọi tầng lớp quản lý đến văn phòng, giới thiệu bọn họ với Vưu Minh.

“Sau này việc trong xưởng mọi người nói với nó đi.” Ba Vưu vừa đấm vừa xoa, cười nói tiếp: “Sức khỏe con trai tôi không tốt lắm, bây giờ mọi người trước hết ra ngoài làm việc như cũ, có gì thay đổi sau.”

Nhóm quản lý mặt đều buồn thiu, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười.

Nhà xưởng hiện tại đang thua lỗ, bọn họ rõ ràng hơn ai hết, mọi người đều là người cũ từ thời ba Vưu mở nhà xưởng, lòng trung thành tất nhiên vẫn có.

Hơn nữa, nghề này vốn thị trường đình trệ, nếu nhà xưởng phá sản, bọn họ muốn đi tìm một công việc giống như cũ, chính là khó càng thêm khó.

Người đã lớn tuổi, đường gập ghềnh, nguy hiểm liền không bước qua nổi.

Bọn họ so với ba Vưu còn gấp gáp hơn.

Vưu Minh hỏi: “Các chú khoan hãy đi, cùng nhau bàn bạc xem sắp tới chúng ta phải làm như thế nào. Thị trường bên Châu Phi nhập số lượng càng ngày càng ít. Bên Ấn Độ thì chưa thương lượng xong, trong nước càng khó làm, chúng ta không thể tiếp tục như vậy.”

Nhóm quản lý nghe Vưu Minh nói xong, liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc mở miệng: “Nếu không chúng ta nâng cao mẫu mã? Tôi nghe người khác nói, chỉ cần làm giống hàng hiệu, cho dù không có nhãn hiệu, vẫn sẽ có người mua.”

“Đúng đó, chất lượng tốt, mẫu mã đẹp, nhất định có thể kiếm ra tiền.”

Ba Vưu phất tay: “Không được không được, thật làm cao a, sau này càng khó chuyển hình.”

Vưu Minh không nghĩ tới ba mình còn có giác ngộ này, cười nói: “Không bằng chúng ta thử tìm đối tác xem sao?”

Bọn họ nói chuyện cả buổi trưa, đưa ra quyết định, lúc này muốn cứu lấy nhà xưởng, cần tìm đầu ra khác.

Tài chính rót vào so với điều gì càng quan trọng hơn, chỉ có cầm cự qua đoạn thời gian này, mới có thể triển khai kế hoạch khác.

Vưu Minh cùng ba Vưu về nhà, cơm tối đã chuẩn bị xong, hôm nay ba mẹ Giang đến Vưu gia làm khách, hai nhà đã thành thông gia, về tình về lý cũng nên qua lại nhiều hơn.

Đêm qua mẹ Vưu nói chuyện với ba Vưu cả đêm, biết chồng bà cuối cùng đã ngộ ra, tâm tình bà rất tốt, tự mình xuống bếp làm một bàn tiệc lớn.

Ba mẹ Giang vừa mới đến, còn mang theo lễ vật. Hai người ngồi trước bàn ăn, dì Trịnh mang rượu lên, thức ăn đều là món ăn thường ngày, nhìn qua không tính là tinh xảo, thế nhưng rất ấm áp, thích hợp cho buổi họp mặt gia đình.

Mẹ Giang quan tâm hỏi han Vưu Minh, ba Giang nói với ba Vưu: “Theo lý thì không nên ở trên bàn cơm nói những việc này, bất quá tôi nghĩ nên nói sớm với ông một chút, cho ông an tâm, sau khi ăn xong hai ta đến thư phòng bàn bạc, chuyện làm ăn ông đừng áp lực quá.”

Ba Vưu sửng sốt, ông chỉ cho rằng ba Giang nói lời khách khí, không nghĩ tới bên thông gia vẫn ghi nhớ trong lòng.

Tối nay ba Vưu rất cao hứng, uống nhiều rượu, nói tới nói lui rất nhiều, sau đó cùng ba Giang đến thư phòng nói chuyện rất lâu, mấy giờ đi ngủ cũng không biết.

Ba mẹ Giang cũng ngủ lại Vưu gia một đêm.

Vưu Minh nằm trên giường, Tiểu Phượng còn đang lắc lư bên cửa sổ, trước giờ ả luôn tự do hoạt động, đặc biệt lúc nào Giang Dư An có mặt bên cạnh Vưu Minh, ả liền biến mất, Vưu Mình vừa nhìn thấy ả, liền biết Giang Dư An không ở đây.

Tiểu Phượng dùng móng tay đen dài của bản thân vuốt vuốt tóc, ngồi bên cửa sổ ngâm nga ca khúc kỳ lạ.

Sau khi làm quen với vẻ bề ngoài kinh dị của Tiểu Phượng, bây giờ Vưu Minh đã có thể nhìn xuyên qua vẻ bề ngoài dữ tợn của ả biết được tâm tình ả có biến hóa.

Tiểu Phượng bỗng nhiên nói: “Có người đang chiêu hồn.”

Vưu Minh vốn đang nằm liền ngồi dậy.

Tiểu Phượng kinh ngạc: “Thời đại này còn có người chiêu hồn.”

Vưu Minh đã xem qua trong sách, cũng ghi nhớ lại, chiêu hồn là cách nói cụ thể thuyết pháp.

Hô dương khiếu âm, dương chủ hồn, âm chủ phách.

Tiểu Phượng nhìn cách đó không xa: “Bất quá chiêu đến chiêu đi toàn là cô hồn dã quỷ.”

Vưu Minh lấy ra nước sương, lau lên mắt chính mình, đi đến bên cạnh Tiểu Phượng nhìn ra ngoài.

Cậu lùi về sau một bước.

Cậu cho rằng Tiểu Phượng nói cô hồn dã quỷ chính là vài ba con con quỷ nhỏ.

Mà trước mắt xuất hiện cảnh tượng quá mức kinh khủng.

Mỗi một chỗ trong tiểu khu, đều lúc nha lúc nhúc đếm không xuể quỷ hồn. Sau khi chết, quỷ hồn sẽ duy trì dáng vẻ khi chết. Loại giống như Giang Dư An sau khi chết vẫn trưởng thành cơ hồ rất ít tồn tại, cho nên đám quỷ hồn này gương mặt đều dữ tợn, có con thì đầu lìa khỏi cổ chỉ dính miếng da, lắc tới lắc lui, có con thì lòi cả ruột ra ngoài, vướng cả vào chân, xém chút tự làm mình vấp ngã.

“Là bên trong tiểu khu có người chiêu hồn.” Trong nháy mắt Vưu Minh liền nghĩ tới lão bà mất hồn kia, bà cụ là người duy nhất trong tiểu khu Vưu Minh gặp được cần chiêu hồn.

Vưu Minh quay đầu, cậu đột nhiên cảm thấy Tiểu Phương vẫn xinh đẹp chán, hơi nữa còn yêu sạch sẽ, hỏi ả: “Chiêu hồn mà không tìm thấy hồn phách cần tìm, đám cô hồn dã quỷ này sẽ rời đi chứ?”

Tiểu Phượng cười hì hì nói: “Phải xem đạo hạnh nha, đạo hạnh càng cao thâm, không tìm được hồn phách cần tìm thì sẽ tiễn cô hồn dã quỷ đi, đạo hạnh không cao, cô hồn dã quỷ sẽ lưu lại làm khách.”

Vưu Minh: “Ngươi cảm thấy vị chiêu hồn kia đạo hạnh ra sao?”

Tiểu Phượng quay đầu nhìn về Vưu Minh, lộ ra răng nanh: “Hắn còn chưa đủ ta nhét kẽ răng, nhưng đám cô hồn dã quỷ này có thể khiến ta no chết.”

Vưu Minh hiểu ra.

Vốn là người khác mời người chiêu hồn, không liên quan gì đến Vưu Minh, nhưng nếu không tiễn đám cô hồn này đi được, thì toàn bộ tiểu khu liền xui xẻo. Quỷ hồn ăn âm khí mà sống, lâu dần, quỷ hồn nuốt lẫn nhau, sẽ biến thành sát, sát khác với quỷ, sát có thể làm hại người.

Sát cường đại có thể giết người ăn hồn.

Mà Vưu gia cũng sẽ không dọn nhà.

“Có biện pháp gì tiễn chúng nó đi không?” Vưu Minh hỏi Tiểu Phượng.

Tiểu Phượng ngồi trên giường lắc lư chân, quỷ hồn phía dưới dường như cảm nhận được ả, đều tránh Vưu gia mà đi.

Lệ quỷ ngàn năm, so với sát còn cường đại hơn.

Tiểu Phượng: “Rạng sáng 12 giờ, niệm thần chú chiêu quỷ, dẫn chúng nó đến núi sâu dã ngoại.”

“Nhiều quỷ như vậy, pháp khí bình thường tiễn quỷ cũng không có mà dùng.”

Vưu Minh mở ra ngăn kéo, lấy ra thi thảo đã mua, làm thành quẻ bói, tổng cộng có năm mươi quẻ bói, tượng trưng cho thái cực ‘Đại Diễn chi số’.

Sau đó cậu lấy ra ghi chép của mình, dựa theo ghi chép cùng trí nhớ bắt đầu xem bói.

Cậu là xem nếu mình đi đưa quỷ, cát hung như thế nào.

Tiểu Phượng bay phấp phới trên đỉnh đầu Vưu Minh, ả đương như rất tò mò, vẫn luôn bay tới bay lui.

“Đây là cái gì?”

Vưu Minh phân thần giải thích: “Thệ bặc.”

Tiểu Phượng: “Đây là phương pháp xem bói thời nào? So với ta còn có tuổi hơn đi?”

Vưu Minh: “Thời Chu.”

Tiểu Phượng bĩu môi: “Ta lại không học qua khóa lịch sử của hiện đại các ngươi, không biết.”

Sau khi bói, còn phải giải quẻ, thệ bặc có sáu mươi bốn loại cát tượng, cũng tương đương sáu mươi bốn quẻ, một quẻ có sáu hào.

Vưu Minh trực tiếp ngồi dưới đất giải quẻ.

Quẻ tượng biểu thị nếu cậu đi đưa quỷ, cát hung nửa nọ nửa kia.

Vưu Minh: “…”

Tiểu Phượng: “Làm sao vậy? Giải sao? Nói thế nào?”

Vưu Minh cất quẻ bói đi.

Này cùng thần côn đoán mò có gì khác nhau?

Vưu Minh lại dùng mai rùa thử một lần, lần này tính ra quẻ tượng bỉ cực thái lai.

Đến tột cùng là nên tin cái nào?

Vưu Minh rơi vào trầm tư.

Khả năng xem bói cũng cần phải có đạo hạnh, cậu là người không có đạo hạnh, cứ cho là xem đúng phương pháp, cũng tính không chuẩn.

Không bằng trực tiếp đi tìm người chiêu hồn, nếu người nọ đã biết chiêu hồn, hẳn cũng biết đưa quỷ, nói không chừng còn có sư huynh đệ, nhiều người có lẽ có thể tiễn đi được.

Vưu Minh cận thận mở cửa phòng ngủ, rón rén đi tới huyền quan, đổi giày, giống như kẻ trộm mở cửa nhà.

Cậu mất hơn mười phút mới đến cửa nhà Triệu Lâm.

Phòng khách nhà Triệu Lam còn sáng đèn, Vưu Minh gõ cửa một lúc lâu mới có người ra mở cửa.

Thế nhưng người mở cửa không phải Triệu Lâm, mà là chồng của Triệu Lam.

“Đã trễ thế này, có chuyện gì?” Chồng Triệu Lam cau mày, trên người đã có tử khí, tử khí màu đỏ sậm, nhìn qua rất giống màu đen.

“Khương Hoài” từng nói qua với Vưu Minh, nếu tử khí là màu đỏ, màu càng đậm, chết càng thảm.

Vưu Minh đại khái hiểu được, lệ quỷ quấn thân, cho nên xem là cái chết rất thảm.

Vưu Minh không vòng vo, nói thẳng:”Các người chiêu hồn.”

Chồng Triệu Lam biến sắc: “Nói bậy cái gì đó? Cậu có chứng cứ sao? Dựa vào cái gì nói chúng tôi tổ chức hoạt động mê tín? Cậu đây là bịa đặt, là lăng nhục, nếu còn không đi, tôi sẽ kiện cậu!”

Có lẽ là giọng nói của chống Triệu Lam quá lớn, khiến Triệu Lam cũng đi ra.

Giống chồng mình, trên người Triệu Lam tử khí vây quanh.

Cô kéo tay chồng mình, nói với hắn: “Đây là con trai Vưu ca, nhà đối diện.”

Tinh thần căng thẳng cực độ của chồng Triệu Lam bình tĩnh lại, hỏi Vưu Minh: “Làm sao cậu biết? Cậu đến làm gì?”

Vưu Minh: “Là như vầy, các người không gọi được hồn của bà cụ về, chiêu về toàn là cô hồn dã quỷ, chen lấn đầy trong tiểu khu.”

Vợ chồng hai người: “…”

Người chồng vẻ mặt như kiểu ‘Cậu thật biết nói đùa: “Tiểu Vưu, cậu đừng đùa, đã là thời đại gì rồi.”

Triệu Lam cũng nói: “Tiểu Vưu, chúng tôi chỉ muốn đem tất cả mọi cách thử qua một lần, cậu là nghe ai nói chúng tôi chiêu hồn? Đây cũng không phải lần đầu chúng tôi mời người chiêu hồn, nếu chiêu hồn hữu dụng, mẹ chồng tôi cũng không đến nỗi đến bây giờ còn không tỉnh táo.”

“Cậu trở về nghỉ ngơi đi.” Triệu Lam nhỏ nhẹ nói: “Ngày mai chúng tôi lại tìm người, chúng tôi không mê tín như vậy.”

Vưu Minh nhìn vợ chồng hai người.

Đại não mờ mịt.

Không đúng, các người không mê tín còn chiêu hồn làm gì.

Vẫy vẫy chơi cho vui sao? Trả lời sai, xin đổi câu trả lời khác.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN