Vọng Môn Nam Quả - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Vọng Môn Nam Quả


Chương 33


Cẩu Tử

“Anh đi rửa tay đi.” Lý trí đã trở lại, Vưu Minh thật ngượng ngùng: “Tôi đi đổi gra trải gường.”

Vừa rồi lại quên mất lấy giấy vệ sinh.

Giang Dư An cười nhìn cậu.

Vưu Minh cúi đầu, thật sự cảm thấy xấu hổ, cậu hắng giọng, làm ra vẻ không để ý chút nào, từ trên giường ngồi dậy, mở tủ tìm gra trải giường sạch sẽ.

Giang Dư An nhìn ra Vưu Minh không được tự nhiên, hiểu ý nói: “Tôi đến phòng vệ sinh.”

Anh căn bản đâu cần rửa tay.

Vưu Minh hoảng hốt thay gra trải giường, lén lút như trộm mang gra đã bẩn nhét vào trong máy giặt, sáng mai là có thể mang ra phơi nắng.

Bây giờ cậu mới phát hiện ra chuyện đó có thể thoải mái đến vậy, trước kia cậu toàn mặc kệ, đến lúc nào đó thứ kia sẽ tự chảy ra, sáng hôm sau cậu đi thay quần áo là được.

Làm xong mọi thứ, một lần nữa nằm lên giường, Vưu Minh mở to mắt nhìn trần nhà.

Giang Dư An nằm xuống bên cạnh Vưu Minh, hai người đều không lên tiếng.

Trong lòng Vưu Minh ngứa ngáy, đã qua một lúc lâu, mà cái loại cảm giác thực tủy biết vị kia khó có thể làm ngơ.

Cậu lăn qua lộn lại không ngủ được, thân thể ngo ngoe rục rịch.

Trước đây sức khỏe không tốt, cậu căn bản không có nhu cầu phương diện này, bước đi còn khó khăn, nói gì nghĩ đến chuyện khác.

Giang Dư An giúp cậu mở ra cánh cửa mới, bên trong đều là những thứ mới mẻ, nháy mắt đạt đến cao trào kia, não bộ trống rỗng thoái mái đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả.

“Ngủ không được?” Giang Dư An nhẹ giọng hỏi.

Vưu Minh mím môi: “Lập tức ngủ ngay.”

Vưu Minh nhắm mắt, ngủ ngủ liền chui vào trong ngực Giang Dư An, cái ôm của Giang Dư An không hề ấm áp, may mắn cũng không lãnh lẽo như trước, Vưu Minh ôm anh, rất muốn mở miệng nói đến một lần nữa, nhưng lí trí không cho phép cậu làm thế.

Cứ suy nghĩ miên man như thế, Vưu Minh ngủ lúc nào không biết.

Giang Dư An đợi Vưu Minh chìm vào giấc ngủ, mới ngồi dậy, ánh mắt ôn nhu quyến luyến nhìn mặt cậu.

Kỳ thực anh không để ý Vưu Minh có từng thích người khác hay không, nếu có, anh cũng chỉ đành tiếc nuối bản thân chết quá sớm, nếu như không có, đó chính là niềm vui bất ngờ.

Vưu Minh ngây ngô làm cho anh không muốn để ý đến bất cứ thứ gì mà giữ lấy cậu, để Vưu Minh có đều do anh mang đến.

Bất kể là vui sướng hay đau khổ, đều là anh mang đến cho cậu.

Giang Dư An cúi đầu hôn lên thái dương Vưu Minh.

Một ngày nào đó, bọn họ sẽ ở bên nhau, chỉ có điều không phải là bây giờ.

Sáng hôm sau, Triệu Dương tìm đến, cái đuôi còn trên mông một ngày, thì ngày đó anh ta không thể bình tĩnh nổi, Vưu Minh không thể làm gì khác là cho anh ta tiến vào nhà, cùng ăn sáng.

Triệu Dương bưng chén, uống một ngụm cháo nấu bằng canh gà luộc cùng nấm hương do dì Trịnh nấu, phút chốc không thể dừng lại, rớt nước mắt.

“Thơm quá a…” Triệu Dương lau nước mắt, đã gần hai tháng anh ta không ăn một bữa cơm tử tế, mỗi ngày chỉ dám ăn ít rau củ, cảm thấy bản thân đều sắp biến thành dê, mỗi ngày đều ăn cỏ, còn không bằng con heo, còn được ăn thức ăn gia súc, nghe nói còn có khoai lang bên trong.

Triệu Dương vừa ăn vừa gạt lệ, dọa cho đám người ba Vưu giật cả mình. Dì Trịnh còn hoài nghi trù nghệ của bà lẽ nào đã tốt đến mức làm cho người ta vừa ăn vừa khóc. Vậy nói không chừng bà có thể đi tham gia thi đấu cái gì mà Thực Thần, có khi ôm được phần thưởng lớn trở về.

Triệu Dương phát hiện ánh mắt của mọi người, nghẹn ngào nói: “Đã lâu rồi cháu chưa được ăn no.”

Mẹ Vưu không biết nói gì cho phải, dù sao quá cân nặng, thì nên ăn ít mới tốt. Thế nhưng người ta vừa ăn vừa khóc, mình lại nói nên ăn ít lại, vừa thể hiện tiếp đãi khách không chu toàn, vừa là chọc vào nỗi đau của người ta, vì thế, mẹ Vưu nói: “Ăn chậm thôi, không nên vội vàng, đừng để bị sặc.”

Triệu Dương liều mạng gật đầu, rất quý trọng, từng muỗng từng muỗng nhỏ uống cháo, ăn thêm hai miếng củ cải chua cay dì Trịnh làm.

Có lẽ do Triệu Dương thoạt nhìn quá thảm, vì mập nên nhìn qua nhỏ hơn tuổi thật, mẹ Vưu tình mẹ dâng trào, ngay trên bàn cơm hỏi anh ta có phải bị bệnh hay không, bệnh gì? Chữa ở đâu? Chữa như thế nào rồi?

Triệu Dương mất mẹ từ nhỏ, mẹ kế không thân cận, lão ba chỉ quan tâm việc làm ăn, xưa nay đối xử với con trai chỉ cần đưa tiền xem như xong, còn là ngựa giống phong lưu, ngoại trừ không làm ra việc có con riêng bên ngoài, bên ngoài kỳ màu phiêu phiêu, chỉ cần là nữ nhân bên cạnh ông ta, quá nửa cũng là tình nhân. Mẹ kế cũng biết đức hạnh của ông ta, bà tự mình thỏa mãn mình, cầm tiền đi du lịch, làm đẹp, sinh được cô con gái thì nuông chiều từ nhỏ.

Cho nên lúc này Triệu Dương được mẹ Vưu quan tâm như trưởng bối, trong lòng ấm áp, tinh tế trả lời mẹ Vưu từng vấn đề, một chút khẩn trương cũng không có.

Ăn sáng xong, Vưu Minh mang theo Triệu Dương ra ngoài, hai người muốn đến Hoành Điếm.

Hôm qua Vưu Minh tính ra được, bạn gái trước kia của Vưu Minh đang ở Hoành Điếm đảm nhận vai quần chúng, mặc dù là hồ ly tinh, tựa hồ cũng không được để mắt cho vai diễn tương tự như vai Đát Kỷ.

“Lúc trước tôi không ủng hộ em ấy đi đóng phim.” Triệu Dương ngồi trên xe cùng Vưu Minh nói chuyện: “Kỹ năng diễn xuất của em ấy đặc biệt tệ! Em ấy đáp lại tôi bằng một đoạn diễn khóc, khóc mà giống như heo bị chọc tiết, nước mắt còn chả rơi ra giọt nào, tôi nói thẳng ra thì không tốt cho lắm, hơn nữa, bây giờ bước chân vào vòng giải trí không ai nâng đỡ, làm sao có thể hồng? Muốn làm bình hoa cũng phải có hậu trường.”

“Nhà tôi mặc dù có chút tiền lẻ, nhưng không quen biết ai trong vòng giải trí, hơn nữa tiền tiêu vặt lão ba cho tôi cũng không đủ cho tôi nâng em ấy.”

Triệu Dương: “Em ấy không tin, ngày nào cũng tranh cãi với tôi, nói người diễn vai Đát Kỷ không có khí chất hồ ly tinh.”

Anh ta nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy người diễn vai Đát Kỷ còn giống hồ ly tinh hơn em ấy.”

Vưu Minh bị Triệu Dương chọc cười, cậu lái xe, mở cửa sổ ra, nhiệt độ ban ngày cao hơn ban đêm, gió từ ngoài thổi vào mát rượi, Vưu Minh kêu Triệu Dương bật Bluetooth nghe nhạc.

Triệu Dương: “Ok!”

“Ta và tổ quốc của ta, giống như biển và sóng một chỗ~~”

“Lãng là hải đứa bé con, hải là kia lãng dựa vào ~ “

Triệu Dương say sưa hát theo, hát xong còn nói: “Ngày trước còn đi nhà trẻ hay nghe bài này, bây giờ nghe lại vẫn thấy êm tai, đại sư, anh thấy thế nào?”

Vưu Minh chân thành nói: “Êm tai.”

Triệu Dương đắc ý vứt cho Vưu Minh một cái mị nhãn.

Vưu Minh nhìn thấy qua gương chiếu hậu, rùng mình một cái.

Chạy chừng năm, sáu tiếng mới đến được địa điểm cần tới. Vưu Minh tìm bãi đậu xe, sau khi đậu xe xong mới cùng Triệu Dương đi tìm người.

Hoành Điếm rất lớn, diễn viên quần chúng đông đảo, khắp nơi đều là người trẻ tuổi mặc đủ loại trang phục.

Rất nhiều đoàn phim đồng thời quay chụp, Triệu Dương nhìn đến hoa cả mắt.

“Ai ya, nhiều người như vậy, tôi còn cho rằng chỉ có một đoàn phim quay.” Triệu Dương như hóa thành đứa bé hiếu kỳ: “Anh nói, một năm quay nhiều bộ phim truyền hình như vậy, thật sự có thể kiếm ra tiền, lại không thu phí.”

Vưu Minh: “Tôi cũng không biết, anh tìm người khác hỏi đi.”

Triệu Dương lấy điện thoại di động tìm một diễn viên quần chúng hỏi tin tức của bạn gái.

May là bạn gái anh ta lớn lên xinh đẹp, rất nhanh đã hỏi ra.

“Cô ấy ở phía sau, cứ theo con đường này đi vào trong, cô ấy trong đoàn phim cổ trang.” Diễn viên quần chúng nói: “Bên này là đoàn quay phim kháng Nhật.”

Triệu Dương: “Xin hỏi, đoàn phim muốn quay cảnh tay không xé quỷ, hay là cảnh đánh bom?”

Diễn viên quần chúng cười: “Nghe nói đoạn sau muốn diễn chăn bông ướt đỡ đạn.”

Triệu Dương dựng ngón tay cái: “Lợi hại.”

Triệu Dương cùng Vưu Minh hướng về phía sau đi tới, anh ta lặng lẽ hỏi: “Chăn bông ướt thật có thể chắn đạn sao?”

Vưu Minh không còn gì để nói: “Nên học vật lý cho tốt.”

Triệu Dương: “Không thể a… Tôi còn tưởng rằng thật có thể đây.”

“Chất lỏng không phải Newton không thể ngăn được, chẳng lẽ bông ngâm nước cũng có thể chắn?” Vưu Minh vỗ vai anh ta: “Đừng suy nghĩ nhiều, đi nhanh thôi.”

Triệu Dương nhìn một đường, cảm thấy chỗ nào cũng có ý tứ, ngay cả đạo cụ, trang phục của diễn viên quần chúng cũng làm anh ta thích thú. Thời điểm đi ngang qua đoàn làm phim tiên hiệp, Triệu Dương nhìn diễn viên bạch y tung bay treo trên dây cáp, ánh mắt thán phục không thể kiềm chế.

“Tôi quyết định!” Triệu Dương hưng phấn nói: “Chờ sau khi vóc người trở lại như cũ, tôi cũng muốn làm diễn viên, trước đây tôi quá nông cạn, không lĩnh hội được niềm vui sướng khi được làm diễn viên!”

Vưu Minh: “…”

Chờ đến lúc hai người tìm đến đoàn phim của bạn gái anh ta, quả nhiên nhìn thấy cô đang ở đây diễn.

“Kia chính là Mộng Mộng.” Triệu Dương chỉ vào một diễn viên đang diễn vai cung nữ cầm quạt quạt: “Anh nhìn xem, em ấy còn xinh đẹp hơn nữ diễn viên chính!”

Đoàn phim đang quay, Triệu Dương và Vưu Minh đi đến khu nghỉ ngơi chờ, Triệu Dương đi đến quầy hàng mua hai ly cà phê.

Quầy hàng di động không thể làm nước ép trái cây, cho nên Vưu Minh tình nguyên uống cà phê chứ không muốn uống nước ngọt hương trái cây.

Thật ra Vưu Minh cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng cậu không giống Triệu Dương, cậu không có khát vọng muốn đóng phim.

Qua nửa giờ, cảnh quay đã xong, diễn viên quần chúng được nghỉ ngơi, Vưu Minh và Triệu Dương mới đi tới tìm Từ Mộng.

Gần đây khí trời đã chuyển nóng, mùa xuân nhanh chóng qua đi, hai mùa xuân thu có đôi lúc dường như không tồn tại.

Từ Mộng mặc trang phục diễn dày nặng nề, ngồi ven đường ăn cơm hộp.

Mồ hôi thuận theo thái dương chảy xuống, diễn viên có quạt nhỏ cùng băng giải nhiệt, diễn viên quần chúng thì không có thứ gì, chỉ có thể kéo váy để lộ chân, mới xem như mát mẻ đôi chút.

“Mộng Mộng, Mộng Mộng.” Triệu Dương tựa như núi thịt đứng trước mặt Từ Mộng, ánh mắt phức tạp, lúc nói chuyện thanh âm có chút run, từ khi mọc ra cái đuôi heo, cảm thấy như cả thế giới đều thay đổi. Hôm qua biết đến Từ Mộng là hồ ly tinh anh ta cũng sợ hãi, cũng lo lắng, chờ đến khi thật sự gặp được người, tình cảm lại ùa về như trước, nhận ra bản thân vẫn yêu cô bé này.

Triệu Dương khẩn cầu mà nhìn Từ Mộng: “Cuối cùng anh cũng tìm được em.”

Từ Mộng không muốn nhìn anh ta, quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Tìm làm gì?”

“Từ nữ sĩ.” Vưu Minh bị thân thể cao lớn của Từ Dương che trước mặt, lúc này mới tiến lên, nói với từ Mộng: “Chúng ta qua bên kia đi, chỗ này không phải chỗ nói chuyện.”

Từ Mộng đưa mắt nhìn hộp cơm bên cạnh, không hỏi nhiều, thoải mái đi theo bọn họ đến nơi vắng vẻ nói chuyện.

“Có chuyện gì, nói đi.” Trong tay Từ Mông còn cầm hộp cơm, bên trong có cái đùi gà, trong đoàn phim, phần cơm cho diễn viên quần chúng như thế này đã là rất tốt: “Lát nữa tôi còn có cảnh quay, có gì thì nói nhanh đi.”

Vưu Minh còn chưa lên tiếng, Triệu Dương đã giành trước, đôi mắt bị thịt mỡ che đi trong chớp mắt nước mắt đong đầy, anh ta vô cùng đáng thương nói: “Mộng Mộng, anh sai rồi, là anh không tốt, em muốn nuôi chó anh ủng hộ em, còn giúp em hốt phân chó, em muốn làm diễn viên cũng được, sau này chúng ta cũng nhau cố gắng.”

Từ Mộng: “A…”

Vưu Minh: “…”

Triệu Dương: “Mộng Mộng, sau khi em rời đi anh mới biết, anh không thể không có em, em có là hồ ly tinh anh cũng chấp nhận, dù sao bây giờ anh cũng biến thành heo tinh rồi, Mộng Mộng, em chính là trái tim của anh, là gan của anh, là ba phần tư sinh mệnh của anh!”

Lời nói ra thâm tình cực kỳ, anh ta chăm chú nhìn vào mắt Từ Mộng.

Từ Mộng “Hừ” một tiếng: “Vậy lúc tôi bỏ đi anh cũng không thèm đuổi theo! Lúc đó nếu anh đuổi theo, thì việc này có thể xảy ra sao?”

“Nam nhân các ngươi đều là đồ đầu heo!”

Vưu Minh ở bên cạnh không lên tiếng, chuyện tình cảm là của riêng hai người họ, cậu cũng không biết mình nên nói gì cho phải.

Triệu Dương: “Mộng Mộng! Anh không rời khỏi em, chỉ cần em đồng ý trở về, em muốn gì cũng được, em thích chó, chúng ta đi mua mười con, không phải em thích Corgi sao? Anh mua hai con về, anh cho ăn, anh tắm cho chúng, phân anh hốt, bệnh anh mang đi khám, em phụ trách chơi với chúng là được.”

Từ Mộng rầm rì không lên tiếng, Triệu Dương tiếp tục phun ra rất nhiều lời tâm tình, lúc này cô mới đỏ mặt nói: “Còn có người ngoài ở đây.”

Triệu Dương vội nói: “Cho dù lão ba ở đây, anh cũng phải nói.”

“Đúng không, ba ba?” Triệu Dương quay đầu hỏi Vưu Minh. Cả ba người đều sửng sốt.

Triệu Dương vội vàng sửa lại: “Vưu đại sư, Vưu đại sư, tôi nói sai, nói sai.”

Vưu Minh mặt không cảm xúc: “Không sao, tôi không để ý.”

Từ Mộng hơi nhướn mày: “Cái gì đại sư?”

Triệu Dương hưng phấn giới thiệu: “Anh vì em mà đi mời đại sư đến, nhờ có anh ấy mới tìm được em. Em chặn anh rồi, cũng may là nhờ có Vưu đại sư, bằng không em không tìm anh, anh thật sự cũng không có cách nào tìm được em.”

Triệu Dương vừa mở miệng nói, Từ Mộng cũng đã lùi về sau vài bước, thậm chí còn bày ra tư thế chiến đấu, chỉ là bộ dạng này có vẻ không luân không mệt, làm Vưu Minh nhớ đến có một người bạn học từng gửi cho cậu cái icon _ quạ đen bay ngang qua.

“Anh là ai? Thiên sư sao?” Từ Mộng ngoài mạnh trong yếu nhìn chằm chằm Vưu Minh.

Vưu Minh không nói dối: “Mới nhập môn, không tính là thiên sư.”

Từ Mộng căm tức Triệu Dương: “Được lắm, anh thế mà lại tìm thiên sư đối phó tôi! Triệu Dương, tôi khi nào thì có lỗi với anh!”

Triệu Dương vội vàng tiến lên giải thích: “Không phải a Mộng Mộng, thật ra Vưu đại sư chỉ giúp anh tìm người, anh ấy không có thu phục em, anh ấy là thiên sư tốt đó!”

Đúng lúc này, Vưu Minh nghiêm túc nói: “Thu phục yêu quái đâu thể xem là thiên sư xấu.”

Triệu Dương mờ mịt nhìn Vưu Minh, như thế nào mà anh ta lại cảm thấy Vưu Minh đang cản trở chứ không phải đang giúp đỡ?

Vưu Minh nói xong mới ý thức được hình như bản thân nói sai rồi, nhanh chóng ngậm miệng.

Từ Mộng giữ tư thế quạ đen bay ngang qua, có vẻ như một lời không hợp lập tức có thể đánh nhau với Vưu Minh, cô híp mắt nhìn cậu: “Anh muốn thu phục tôi? A, đúng là người si nói giỡn!”

Triệu Dương nhỏ giọng nhắc nhở: “Mộng Mộng, câu kia nên nói là, người si nói mộng.”

Từ Mộng: “Triệu Dương! Anh đứng về phía ai! Tôi nói sai thì có vấn đề gì sao?!”

Triệu Dương vội nói: “Không vấn đề, không vấn đề, em nói không sai, trên đời làm gì có câu người si nói mộng, phải là người si nói giỡn!”

Lần này, quả thật đã làm cho Vưu Minh biết được chó liếm có hình dạng gì.

Triệu Dương quả thực là nam thanh niên thời đại mới theo đuổi bạn gái đến mức vứt hết tam quan.

Vưu Minh có chút mờ mịt.

Tôi là ai? Tôi ở chỗ nào? Tôi tới làm gì?

Tình nhân cãi nhau lực sát thương quá lớn.

Thế nhưng cậu vẫn nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Cô Từ, tôi chỉ là được Triệu tiên sinh ủy thác, hy vọng cô có thể giải trừ pháp thuật trên người anh ta, trừ vấn đề này ra, tôi không nhận được ủy thác nào khác, cũng sẽ không thu phục cô.”

Từ Mộng vẫn rất cảnh giác: “Dựa vào cái gì tôi phải tin tưởng anh?”

Vưu Minh: “Chỉ cần bây giờ cô giải trừ pháp thuật, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô, tôi đảm bảo, nếu như cô không tin tôi, tôi cũng không còn cách nào.”

Từ Mộng bán tín bán nghi nhìn cậu, lại nhìn nhìn Triệu Dương.

Triệu Dương: “Đúng nha, Mộng Mộng, em không tin Vưu đại sư thì cũng nên tin anh chứ! Tình cảm anh đối với em người khác không biết, chẳng lẽ em cũng không biết sao?”

Từ Mộng mím môi, qua vài giây mới nói: “Vậy cũng tốt, Triệu Dương, lời anh nói chính anh phải nhớ kỹ, sau này không được phản đối tôi làm diễn viên, việc nuôi chó cũng phải ghi nhớ.”

Triệu Dương gật đầu liên tục.

Từ Mộng: ” Tới đây.”

Triệu Dương đi tới, mỗi một bước đi thịt mỡ đều rung lên.

Từ Mộng vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.

Chờ Triệu Dương đến gần, Từ Mộng mới nhón chân lên, ôm cổ Triệu Dương, hôn lên.

Đó cũng không phải một nụ hôn chạm môi đơn giản.

Ít nhất, Vưu Minh đứng bên cạnh nhìn không nổi, nhắm hai mắt, nhưng thanh âm dính nị vẫn chui vào lỗ tai.

Vưu Minh nghĩ tới cậu và Giang Dư An, lúc hai người hôn môi cũng phát ra thứ âm thanh như thế này sao?

Kia cũng quá sắc tình đi!

Chờ âm thanh biến mất, Vưu Minh mới một lần nữa mở mắt ra, thịt mỡ trên người Triệu Dương từ từ từng chút biến mất, qua vài giây, Triệu Dương từ tòa núi thịt, biến thành một thanh niên thon gầy cứng rắn. Ngũ quan bị thịt mỡ che đi, lúc này cũng đã lộ ra gương mặt thật.

Vưu Minh chưa từng nhìn ảnh chụp trước đây của Triệu Dương.

Bây giờ nhìn thấy, mới nhận ra, kỳ thực Triệu Dương rất cao, chí ít cũng phải cao đến một mét tám mươi lăm, còn cắt tóc húi cua, mày kiếm mắt sao, môi hơi mỏng, nhìn qua có vẻ bạc tình, làn da màu lúa mạch chắc khỏe, không giống như lúc thành heo ngoài trắng trong phấn, đúng kiểu màu sắc của trư.

Triệu Dương nhìn cánh tay mình, mừng như điên: “Biến trở lại rồi! Rốt cuộc không cần lo lắng mình biến thành heo nữa!”

“Mộng Mộng, Mộng Mộng! Cám ơn em!”

Anh ta tiếp tục quay qua nhìn Vưu Minh: “Vưu đại sư? Cũng cám ơn anh! Anh đã giúp đỡ cứu vãn vận mệnh của tôi, cứu vãn tình yêu của tôi!”

Vưu Minh: “…”

Cậu thật sự không biết bản thân đã cứu vãn tình yêu của Triệu Dương.

“Tôi chuẩn bị trở về, các người thì sao?” Vưu Minh hỏi: “Có muốn tôi đưa hai người trở về hay không?”

Dù sao Triệu Dương ra nhiều tiền, cậu không ngại làm tài xế thêm mấy lần, hơn nữa cậu cũng thích cảm giác được lái xe.

Từ Mộng kéo tay Triệu Dương, lúc nhìn đến Vưu Minh cô vẫn còn hơi căng thẳng, nhưng vẫn đè nỗi sợ xuống, nói với Vưu Minh: “Tôi còn muốn đóng phim, hai người ở lại đây thêm một ngày đi.”

Vưu Minh hơi nhướng mày, vì sao cậu cũng phải ở thêm một ngày?

Đêm nay cậu còn muốn trở về cùng Giang Dư An tiếp tục chuyện tối qua đây.

Cậu muốn thử một lần nữa, chỉ là không biết đêm nay có thể khắc chế ngại ngùng đưa ra đề xuất với anh hay không.

Từ Mộng bỗng nhiên nói: “Anh là thiên sư, cho nên có thể bắt quỷ đi?”

Vưu Minh gật đầu: “Thế nhưng chưa bắt qua.”

Ác sát lần trước là do Giang Dư An giải quyết, cậu chỉ góp phần trợ uy, còn là kiểu trợ uy chả có tý sức sống nào.

Tay Từ Mộng run run, lúc cô rời khỏi bộ tộc, tộc trưởng có nói qua, trong nhân loại có một loại người, gọi là thiên sư, những thiên sư này có thể bắt yêu quái, cũng đuổi quỷ, thiên sư đều là mối họa của yêu quái và quỷ, một khi gặp phải, bọn họ không phân biết đúng sai mà ra tay. Tiểu yêu quái chỉ có thể hóa hình như cô nếu lỡ gặp phải thì nào phải đối thủ của họ.

Trong suy nghĩ của yêu quái, yêu quái chỉ là đứa bé trong mắt thiên sư, chỉ có thể trốn tránh để tồn tại.

Con người và yêu quái, đều đem đối phương yêu ma hóa, đáng sợ hóa lên.

Từ Mộng nuốt nước miếng, lấy hết can đảm nói: “Gần đây trong đoàn phim có quỷ nháo, người phụ trách nói, nếu mấy ngày tới còn có tiếng động kỳ quái, đoàn phim cũng chỉ đành tạm dừng quay chụp.”

Triệu Dương vừa mới nói muốn ủng hộ bạn gái đóng phim, nghe vậy lập tức nói: “Vưu đại sư, cũng đã đến đây, thì giúp một tay giải quyết chuyện này đi, tôi đưa thêm cho anh một trăm vạn.”

Hiện tại anh ta không có nhiều tiền, tiền tiêu vặt một năm của anh ta vừa vặn có tám trăm vạn.

Vưu Minh cau mày.

Cậu vừa mới khai trai, vẫn rất muốn trở về gặp Giang Dư An.

Lại cũng không muốn trở thành nam nhân t*ng trùng thượng não.

Nam nhân mà, vẫn phải quan tâm đến sự nghiệp của bản thân.

“Ok.” Vưu Minh nói: “Tình huống cụ thể thế nào, cô nói cho tôi nghe một chút.”

Từ Mộng nắm lấy tay áo Triệu Dương:”Đoàn chúng tôi là đoàn đầu tiên gặp phải, nghe nói có một nữ diễn viên quần chúng phát bệnh tim, chết ở đây, vốn cả đoàn chỉ nghĩ là chuyện đồn đãi, không ngờ, mỗi lần quay đêm, đều sẽ xảy ra chuyện kỳ quái.”

“Trang phục của nữ chính đôi lúc bị xé nát.”

“Trang phục rách, mới đầu chỉ nghĩ là chất lượng không tốt, sau đó đổi nhiều lần, đều sẽ bị như thế.”

“Đoàn phim cũng không dám quay vào buổi tối nữa.”

Vẻ mặt Từ Mộng sợ hãi: “Nếu đoàn phim ngừng quay, không biết lúc nào mới quay lại, thật vất vả tôi mới được vào vai nhân vật được ló mặt, còn có năm câu lời thoại nữa!”

Vưu Minh kỳ quái hỏi: “Cô là yêu quái mà, không thể xua đuổi quỷ hồn sao?”

Từ Mộng bĩu môi: “Kia… Kia cũng phải xem tu vi, tôi duy trì hình người đã rất cực khổ, lần trước còn thi triển pháp thuật với Triệu Dương, còn rất suy yếu, nếu con quỷ đó làm hại đến tôi thì làm sao bây giờ? Tôi là một người con gái nhu nhược nha.”

Triệu Dương ôm lấy vai Từ Mộng, chân thành nói với Vưu Minh: “Đúng đó Vưu đại sư, Mộng Mộng rất nhu nhược, đến cái nắp chai em ấy cũng mở không được.”

Từ Mộng thuận thế dựa vào vai Triệu Dương: “Đúng đúng, sau khi rời khỏi Dương Dương, tôi không dám mua chai nước có nắp nữa.”

Triệu Dương: “… Mộng Mộng, có loại chai không có nắp sao?”

Từ Mộng gật đầu: “Sữa canxi không cần mở nắp nha, chọt ống hút vào là được rồi, rất dễ dàng.”

Triệu Dương nhìn Từ Mộng: “Mộng Mộng, cực khổ em rồi.”

Vưu Minh: “Đêm nay tôi cùng hai người đến trường quay, bên này không có bảo an và camera chứ?”

Rốt cuộc, trên mặt Từ Mộng đã hiện ra ý cười: “Không có, chỗ này đã cũ, camera đã sớm hỏng, bên kia vì tiết kiệm vẫn chưa thay.”

Vưu Minh gật đầu: “Tôi đi trước, đến khách sạn phụ cận thuê phòng.”

Cậu thật sự không muốn nhìn hai người này tú ân tú ái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN