Mẹ Vưu không phải chưa từng cầm dao chém người, năm đó bác Vưu trai tìm đến muốn xin tiền làm lễ cưới, liền bị mẹ Vưu cầm dao rượt đuổi hai con đường.
Vì Vưu gia có chút tài sản, thân thích ở quê liền nghĩ mọi biện pháp làm thân.
Tập tục nhận con nuôi lâu đời nhất, lại phù hợp quan niệm ở quê.
Quê Vưu Minh là cái thôn nhỏ, giao thông bế tắc, trọng nam khinh nữ, lưu truyền không biết bao nhiêu quy củ cổ hủ.
Ba Vưu được xem là hạc giữa bầy gà, sau khi kiếm được tiền, ông vung tiền sửa đường đi ở quê, sửa trường học, còn chưa hết, thời điểm về quê, ba Vưu còn đem hết tiền ra, chỉ hận không thể phát hết đến từng nhà.
Vô luận ba Vưu đã làm những gì, đều không nhận được một câu cảm ơn từ bọn họ.
Nếu có điều gì không hợp ý bọn họ, bọn họ liền mắng to ông không có lương tâm, lên thành phố liền khinh bọn họ là người nhà quê.
Vưu Minh nhớ khi còn bé có dịp về quê, cậu mặc âu phục nhỏ, giày da nhỏ do mẹ tỉ mỉ chuẩn bị. Lúc đó cậu còn ôm ấp mong chờ, hy vọng mình sẽ trở thành bạn tốt với nhóm anh em họ, thậm chí còn chuẩn bị cho mỗi đứa một phần quà.
Đợi về đến quê nhà, mới phát hiện đời không như mơ.
Nhóm anh em họ cười nhạo cậu là người què >> trước đó cậu bị té ngã, bị trật cổ chân, bước đi có chút khập khiễng.
Sau đó bọn họ cởi âu phục nhỏ, lấy giày da nhỏ của cậu, đoạt quần áo xong liền đoạt đến đồ chơi, đoạt đến tiền tiêu vặt ba mẹ cho cậu.
Cậu còn nhớ anh họ cả còn nói: “Mẹ tao nói, mày sống không nổi mấy năm, chờ mày chết, tiền nhà mày liền thành tiền nhà tao. “
Anh họ cả uy hiếp cậu: “Nếu mày dám nói lại với ba mẹ mày, tao liền đánh mày! “
Khi đó anh họ cả cao lớn hơn bạn bè cùng lứa, Vưu Minh chỉ có thể ngửa đầu nhìn.
Cuối cùng Vưu Minh vẫn nói với ba mẹ, kết quả ba mẹ Vưu nhanh chóng mang cậu rời khỏi, sau đó cũng không trở lại lần nào.
Cậu vĩnh viễn nhớ đến ánh mắt của anh họ cả lúc đó.
Thật giống như cậu là tu hú chiếm tổ chim khách, giống như anh họ cả mới là người xứng đáng ở trong cái tổ xinh đẹp ấy.
Đó là ác ý mãnh liệt nhất mà Vưu Minh cảm thụ khi còn thơ ấu.
Dưới sự dẫn dắt của anh họ cả, nhóm anh em họ dưới quê không ai thích chơi cùng cậu, rõ ràng là họ hàng thân thích, thế mà lại không bằng người xa lạ.
Mẹ Vưu cắn răng nói: “Ba con vẫn luôn như vậy, không nhẫn tâm được!”
Ba Vưu là người có học vấn cao nhất trong đám người cùng lứa ở quê, anh em họ hàng không ai học hết tiểu học, chỉ có ông được học hết cao trung.
Trong nhà thường nói với ông, ông học được hết cao trung đều là nhờ anh em bỏ qua cơ hội đi học, anh em đều hy sinh cho ông được học tiếp, do đó ông mới có thành tựu ngày hôm nay.
Cho nên ba Vưu luôn cảm thấy bản thân ông nợ các anh em.
Ông cơ hồ bỏ qua thời gian cả đời buôn bán để bồi thường.
Mẹ Giang bỗng nói: “Tiểu Minh còn đây, vì sao phải nhận con nuôi? “
Cho dù ở nông thôn, nhà nào không có con cái mới nhận con nuôi.
Mẹ Vưu quẹt miệng nói: “Từ lúc Tiểu Minh sinh ra đều là như vậy. “
“Bọn họ nói sức khỏe Tiểu Minh không tốt, chờ anh họ nó lên đây làm con nuôi, có thể giúp lão Vưu làm việc, còn nói thuận tiện chăm sóc Tiểu Minh. ” Mẹ Vưu hừ lạnh: “Phóng thí! Chính là đánh chủ ý lên tiền nhà tôi, chị Giang, chị không biết, lúc sinh Tiểu Minh tôi xuất huyết nhiều, phải cắt bỏ tử cung, từ đó về sau, bọn họ liền xúi giục lão Vưu ly hôn với tôi, đi lấy người khác.”
Mẹ Giang thân thiết nói: “Ông thông gia nào phải hạng người như vậy. “
Mẹ Vưu dựng thẳng mày liễu: “Dù sao tiền của nhà tôi đều là của Tiểu Minh, bọn họ đừng có mơ, nếu lão Vưu không giải quyết được, tôi sẽ giết ông ấy rồi tự sát, ai cũng đứng hòng cướp được đồ của con trai tôi. “
Vưu Minh sợ hết hồn: “Mẹ, tiền rất quan trọng, nhưng trong lòng con, nó không quan trọng bằng ba và mẹ. Bà nội lên đến? Có cần còn về nhà một chuyến hay không? “
Mẹ Vưu trừng cậu: “Con về làm gì? Con mà về bọn họ lại nghĩ bọn họ rất đáng giá đâu. “
Mẹ Giang vội vàng đổi đề tài: “Bà thông gia, như vậy đi, ăn cơm xong hai chúng ta cùng nhau đi spa, chăm sóc da xong chúng ta đi shopping, có được hay không? Tôi để ý thấy vài cửa hàng có túi xách mới về rất đẹp. “
Mẹ Vưu luôn tiết kiệm, có tiền cũng không muốn hoang phí, vẫn là Vưu Minh ngồi bên cạnh nói thêm vào: “Mẹ, mẹ không chịu tiêu tiền, đến lúc đó lại vào túi của bác trai bọn họ. “
Mẹ Vưu quả nhiên biến sắc: “Bọn họ nghĩ hay lắm! Chị Giang, chút nữa tôi đi cùng chị. “
Kỳ thực tình huống Giang gia và Vưu gia tương tự, tuy rằng Vưu gia không có phú quý như Giang gia, thế nhưng đối với người bình thường mà nói đó cũng không phải ít. Con trai độc nhất Giang gia chết rồi, con trai độc nhất của Vưu gia lại là con ma ốm, trong mắt nhiều người đó cũng không khác đã chết là bao.
Cho nên Giang gia có Giang Lâm như hổ rình mồi.
Vưu gia có một đống thân thích nhọc lòng tìm cách chia một chén canh.
Đứng trước tiền tài, huyết thống gì đó đều có thể biến thành trò cười.
Mẹ Giang nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, làm người tao nhã thận trọng, ngoài ý muốn lại hợp với mẹ Vưu, hai người nhanh chóng bàn bạc xong, nên đi mua gì, ăn ở đâu, còn quyết định không ăn tối ở nhà, muốn đến nhà hàng mới mở ăn cơm, ăn xong trực tiếp đến spa chăm sóc da, sau đó đi mua sắm.
Vốn dĩ Vưu Minh muốn đi theo giúp hai người xách đồ, mà bị bác bỏ, cậu đành ở nhà xem sách, hoặc đi loanh quanh trong nhà.
Rảnh rỗi Vưu Minh đi tới giá sách lấy một quyển, nằm trên salon đọc, trong tay cầm chén sữa nóng, cô giúp việc chu đáo đắp cho cậu tấm chăn mỏng. Buổi chiều nắng đẹp, đọc sách chốc lát quay đầu còn có thể nhìn thấy hoa rơi ngoài vườn.
Cô giúp việc rất quý cậu, mang cho cậu miếng bánh ngọt tự tay làm, ngoài giòn trong mềm, đặc biệt ngon miệng, Vưu Minh cười nói cám ơn.
Nằm không bao lâu, Vưu Minh cũng có chút buồn ngủ, cậu đem sách để qua một bên, đắp kín chăn mỏng, chuẩn bị ngủ trong chốc lát.
Ngay lúc Vưu Minh nhắm mắt, bên ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt tươi cười vặn vẹo.
Vưu Minh đang ngủ, cậu cảm giác thân thể của chính mình rất thoải mái, rất thả lỏng, nhưng cậu luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Dưới chân dường như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Vật kia chốc chốc thì mềm mại chốc chốc lại cứng rắn, lúc mềm mại thì thoải mái, lúc cứng rắn thì có chút đau.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vưu Minh bỗng nhiên từ trong giấc mộng tỉnh lại, cậu không lập tức mở mắt, nhận thấy dưới chân quả thật có dị động, có thứ gì đó du tẩu trên chân cậu… Giống như là… Tay?
Chẳng lẽ có người đang xoa bóp chân cho cậu?
Vưu Minh mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy thứ gì đó hình thù kỳ quái ngồi xổm bên chân cậu, bàn tay đang nắm lấy chân cậu.
Vưu Minh trầm mặc nhìn “Nó”.
“Nó” cũng nhìn Vưu Minh.
Cái thứ kỳ quái này hiển nhiên không phải người, ‘nó’ có đầu tóc lộn xộn, bao lấy toàn thân, làn da màu đen, bọc trong lớp áo chòang màu đen nốt, hai mắt không có đồng tử, bên ngoài màu trắng, bên trong là màu xanh, đôi môi không thể bao trọn lấy hàm răng, lộ một cái răng nanh ra bên ngoài.
Ý nghĩ đầu tiên khi Vưu Minh nhìn thấy ‘nó’ chính là: ‘Nó’ nhất định là rất lâu rồi chưa gội đầu, mái tóc của ‘nó’ thoạt nhìn vừa bẩn vừa dầu.
“Ngươi có thể nhìn thấy ta?” ‘Nó’ bỗng nhiên ghé sát đến bên Vưu Minh.
Trái tim Vưu Minh căng thẳng, biểu hiện bên ngoài lại rất trầm ổn.
‘Nó’ giống như rất vui vẻ: “Ta biết mà! Bọn họ không có nói sai! “
Vưu Minh trầm mặc.
‘Nó’ vội vã trở lại chỗ ngồi, một lần nữa nâng chân Vưu Minh lên, đôi mắt xem thường nhìn chằm chằm Vưu Minh, lúc nói chuyện lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi: “Ta giúp ngươi xoa bóp chân! “
Vưu Minh: “… Tôi nhìn ra rồi.”
‘Nó’ vô cùng phấn khởi: “Ta hỏi qua, bọn họ đều nói ngươi có thể chi phối ý nghĩ của ‘hắn’, ngươi có thể nói chuyện cùng ‘hắn’, có thể cho ta gia nhập với bọn họ được không? Ta rất lợi hại, kém chút nữa là ta có thể nuốt được lệ quỷ sống 200 năm rồi! “
Vưu Minh nghĩ đến con quỷ duy nhất mà cậu biết: “Ngươi nói hắn, là đang nói Giang Dư An sao? “
Trong nháy mắt ‘nó’ đã nhảy đến trước mặt Vưu Minh, muốn bịt kín miệng cậu, Vưu Minh vội vàng tự mình che miệng, ‘nó’ thả tay xuống, giống như người, rướn cổ nhìn xung quanh, xác định không có quỷ phía sau mới thở phào nhẹ nhõm, ‘nó’ hoảng sợ nhìn Vưu Minh: “Ngươi không thể gọi thẳng tên ‘hắn’. “
Vưu Minh: “Vậy ngươi trực tiếp đi tìm anh ta, không phải càng hiệu qủa hơn sao? “
‘Nó’ nhìn qua có chút nhụt chí, vô cùng đáng thương nói: “Ta đi hỏi, bọn họ đều nói bên người ‘Hắn’ đều là lệ quỷ ngàn năm trở nên, ta còn kém 821 năm lẻ ba tháng chín ngày nữa mới đủ một ngàn năm. “
‘Nó’ còn nói: “Ta rất giỏi xoa bóp chân, còn có thể sửa chân! Ngươi cởi tất ra, ta sửa chân cho ngươi! “
Vưu Minh từ chối: “Không cần, cảm ơn lòng tốt của ngươi. “
“Ngươi không cần khách khí với ta. ” ‘Nó’ ôm chân Vưu Minh, muốn cởi tất của cậu, Vưu Minh muốn rút chân ra, sức mạnh của quỷ hồn tất nhiên không phải người thường như cậu có thể chống lại, ngay lúc một người một quỷ đang giằng co, nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ thấp.
Con quỷ kinh hô một tiếng, vừa thê lương vừa chói tai, Vưu Minh chỉ cảm thấy có cơn gió lướt qua, con quỷ kia liền áp sát lên tường kính, không thể động đậy, nói áp sát lên tường kính không bằng nói là bị dính chặt trên đó mới đúng.
Thậm chí Vưu Minh còn nhìn thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt không rõ ngũ quan của con quỷ, nếu như nó là người, có khi lúc này đã tè cả ra quần.
Giang Dư An nổi giận.
Trong đầu Vưu Minh bỗng nhiên hiện ra câu nói này.
Cậu vội vàng nói: “Con quỷ này không có làm gì hại đến tôi, nó chỉ muốn gia nhập với ‘các’ anh, nhưng nó không đủ một ngàn tuổi, cho nên mới đến đây xin tôi giúp đỡ. “
Lẽ nào Giang Dư An thành lập bang phái trong giới quỷ hồn?
Quỷ giới lẽ nào cũng cần kết bè kết lũ?
Vưu Minh rơi vào trầm tư.
Giang Dư An tựa hồ vẫn còn rất tức giận, Vưu Minh nhìn thấy dòng chữ vặn vẹo đỏ như máu xuất hiện trong không trung.
Kiểu chữ so với dĩ vãng càng thêm phóng đãng, sắp có chút thu lại không được.
“Nó chạm vào em. “
“Nó đáng chết.”
Vưu Minh: “Quỷ chết đi thì thành cái gì?”
“Hồn phi phách tán.”
Vưu Minh: “… Nó chỉ chạm vào tất của tôi, không tính là đụng vào tôi. “
Con quỷ kia bị dán trên tường kính cũng lập tức khóc lóc kể lể: “Ta chỉ muốn lấy lòng phu nhân của ngài! Không phải ta cố ý, là ta dùng sai cách! Sau này ta tuyệt đối sẽ không chạm đến phu nhân, ngay cả góc áo phu nhân ta cũng không đụng! Van cầu ngài hãy tha cho ta! “
Vưu Minh mặt không cảm xúc, phu nhân là cái kểu xưng hô quỷ quái gì?
Sức mạnh giam cầm con quỷ kia tựa hồ buông lỏng, trong nháy mắt nó đã biến mất khỏi phòng.
Trước khi chạy trốn còn để lại một câu: “Lần sau ta nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn! “
Vưu Minh bỗng nhiên cảm thấy.. Có đôi lúc Giang Dư An quả thật rất dễ dỗ.