Vọng Nguyệt - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Vọng Nguyệt


Chương 8


Dạ Nguyệt những tưởng như sau ngày hôm ấy, cuộc đời nàng đã rẽ sang một trang mới. Tiểu Nhu và Phi Phàm muốn giữ nàng lại Mạch gia, nhưng nàng nhất quyết từ chối. Khi đó Mạch Phi chỉ đứng yên lặng, vẻ mặt trầm tư khó hiểu.

Nàng vốn không biết tâm ý Mạch Phi đang nghĩ gì, hắn bảo gia nhân đưa nàng đến một ngôi nhà nhở ở ngoại thành. Căn nhà này vốn cũng là sở hữu của nhà họ Mạch, chỉ là khá lâu rồi không ai ghé đến.

Ban đầu nàng cũng không muốn nghe theo sự sắp xếp của hắn, cho đến khi nhìn gương mặt lãnh cảm đó, nàng biết mình không có lựa chọn nào khác. Mạch Phi hiện giờ không phải là gã tiểu tử trước kia, một tiếng tỷ tỷ, hai tiếng tỷ tỷ. Hắn sớm đã trở thành người đàn ông thực thụ rồi.

Tiểu Nhu thường ghé thăm nàng, nhưng cũng rất hạn chế. Dạ Nguyệt muốn nhận đan thêm vài chiếc áo mang ra chợ bán để kiếm thêm ít tiền, song hết thảy ý định đó đều bị Mạch Phi không chút suy nghĩ mà từ chối. Hắn bảo nàng thích đan áo thì cứ đan, số đó hắn sẽ mua hết. Đôi khi, nhìn vào vẻ lãnh cảm của hắn, nàng không hiểu có phải mình vừa bước từ chiếc lồng này sang chiếc lồng khác hay không. Nhưng nàng biết, Mạch Phi tuyệt đối là có ý tốt cho nàng, thế nên dù hắn làm gì, cuối cùng nàng cũng không trái ý.

Mùa đông đến, căn bệnh ho của Dạ Nguyệt không những không thuyên giảm mà càng lúc càng trở nặng hơn. Dạ Nguyệt không phải khờ khạo. Nàng hiểu cơ thể mình có những triệu chứng bất thường, song hỏi thế nào thì ả nha hoàn nhà họ Mạch vẫn không hé răng lấy nửa lời. Thế nên một hôm Mạch Phi đến thăm, nàng quyết định hỏi thẳng hắn.

-Tỷ không có chuyện gì cả. Đừng bận tâm quá –Giọng hắn vẫn lãnh đạm như cũ, nhẹ nhàng trả lời nàng –Cứ chuyên tâm nghỉ ngơi là được.

Có hôm nàng ốm đến nằm liệt giường, hôm khác là những cơn ho đau tận tim can. Đại phu do Mạch Phi gọi đến bắt mạch, kê thuốc cho nàng, nhưng dù nàng hỏi đến thế nào cũng không nói ra là bệnh gì. Cứ thế, nàng gần như tuyệt vọng đến phát điên.

Hai tháng trời nàng nằm trên giường bệnh, vừa lúc cánh chim én đầu tiên cũng kéo tới. Khi sức khỏe vừa có chút tiến triển, nàng nói với nha hoàn muốn ra ngoài dạo phố một chuyến. Ả không nói gì cho người chạy về Mạch Phủ hỏi ý kiến, sau đó mới đồng ý cùng nàng vào thành.

Giữa chốn đông người, thật sự là một cơ hội thuận tiện để Dạ Nguyệt cắt cái đuôi đeo bám dai dẳng này. Nàng bỏ mặc ả cùng đám người đứng xem mãi võ, rồi đi như chạy về phía quầy của gã đại phu đầu phố.

Lúc bắt mạch cho nàng, gã chỉ chầm chậm lắc đầu.

-Vị cô nương này, đã chữa trị lâu như vậy mà người nhà vẫn chưa cho cô biết gì sao?

Nàng lấy khăn tay che miệng, cố tránh một cái ho, nhẹ lắc đầu.

-Cô bị lao phổi, hơn nữa đã kéo dài gần một năm rồi. Tôi e là…

Dạ Nguyệt đột nhiên muốn cười thành tiếng. Sớm đã đoán trước được sự thể thế này, khó trách ngay cả Tiểu Nhu lẫn Phi Phàm đều ít khi đến thăm nàng. Gã đại phu lúc này nhìn nàng với cặp mắt là lạ, nàng bèn cố mỉm cười hỏi:

-Vậy… tôi còn bao nhiêu thời gian?

Con phố sầm uất nhất trong thành vẫn nhộn nhịp như thuở ấy. Dạ Nguyệt men theo đường cũ trở về nhà, đôi chân chậm rãi lê từng bước.

Tiếng cười nói rộn ràng của những người xung quanh nhấn chìm chiếc bóng lẻ loi của nàng.

Cứ lơ đãng bước đi

Thật ra cũng không biết phải đi về đâu nữa.

Nàng vốn không có tâm trạng để ý phía trước. Một tiểu cô nương đã chạy tới đụng phải nàng, vô tình khiến nàng ngã nhào xuống đất. Lúc định thần lại mới nhận ra con bé đã nằm trong lòng nàng rồi.

-Ai, thứ lỗi tỷ tỷ, là muội không cẩn thận.

Con bé chỉ độ 5, 6 tuổi, trang phục kết bằng thứ tơ lụa thượng hạng, chắc chắn không phải tầm thường. Dạ Nguyệt xoay người, vừa định nói không sao, nhưng lại nhớ ra căn bệnh của mình. Nàng nhẹ nhàng bế nó dậy, nhác thấy đôi mắt tinh ranh ấy thoáng mỉm cười.

-Nguyệt Nhi, lại chạy lung tung rồi –Một thiếu phụ trẻ chạy đến chỗ nàng. Người này phục sức quý phái, giọng nói nhẹ nhàng, từ khí khái toát ra vẻ kiêu sa bất phàm –Đụng phải người còn không tạ lỗi.

-Mẹ, con đã tạ lỗi rồi –Con bé bướng bỉnh đáp. Dạ Nguyệt thấy vậy liền nói giúp cho nó.

-Đúng vậy, cháu bé rất ngoan, sớm đã tạ lỗi với tôi rồi.

Người thiếu phụ nhìn nàng mỉm cười. Nàng cảm thấy cứ giữ lễ như thế cũng không hay, bèn xoa đầu đứa nhỏ, nhẹ nhàng hỏi.

-Tiểu cô nương, muội gọi là Nguyệt Nhi à. Trùng hợp tỷ tỷ cũng là Nguyệt đây.

-Tỷ tỷ, thế tỷ gọi là gì Nguyệt? –Con bé tinh ranh đáp lại.

-Dạ Nguyệt.

-Thế tên tỷ không hay bằng muội rồi. Muội là Tâm Nguyệt. Cha muội nói là trong tâm có nguyệt. Không phải rất hay sao?

Lời nói của đứa bé khiến nàng bất giác sững lại. Nàng nhìn nó, đôi mắt có gì đó mơ hồ, không muốn giữ lễ nữa mà loạng choạng xoay người bước đi.

Thế rồi đúng lúc đó, quả tim yếu ớt của nàng như dừng hẳn lại. Sau lưng nàng, một giọng nói quen thuộc vang lên.

-Giai Lệ, Nguyệt Nhi, hai mẹ con nàng trốn đâu nãy giờ thế, làm ta tìm mệt chết đi được.

Từng âm vực trong giọng nói đó, cho dù cả đời này nàng cũng không thể quên.

Người đàn ông có thân hình cao lớn vạm vỡ, y chỉ xốc một cái đã bế Tiểu Nguyệt lên tay, đường nét trên mặt có chút đổi khác, dáng vẻ cũng phong sương hơn rất nhiều, nhưng quả thật chính là y.

Là Diệp Vũ Phàm, người nàng đã mất bao năm để chờ đợi.

Sóng mũi nàng cay cay, đôi mắt mọng nước. Đã bao lâu rồi, nàng không nghĩ mình có thể khóc được nữa, nhưng nước mắt lúc này lại cứ lặng lẽ tuôn rơi.

Là y thật rồi.

Y cười nói với người thiếu phụ đó, tay cầm một chiếc chong chóng nhỏ. Thiếu phụ nhẹ nhàng dùng khăn tay chậm lấy mồ hôi cho y. Nụ cười trên môi y cũng thật rạng rỡ.

Gia đình ba người họ, trông thật hạnh phúc đến ai cũng phải ngưỡng mộ.

Dạ Nguyệt lau đi nước mắt, có thứ gì đó vừa nghẹn đắng trong cổ họng nàng. Nàng xoay lưng, lẳng lặng bước đi.

Đợi 10 năm, rốt cuộc người đó cũng về rồi.

Lòng phụ nữ thì ra rất tàn nhẫn. Chẳng thà tin rằng người đó đã chết, cũng không muốn biết sự thật người đó vì một phụ nữ khác bên ngoài mà bỏ rơi mình.

Bước chân nàng cứ đi mãi đi mãi. Lúc về đến ngôi nhà nhỏ ở ngoại thành, bất giác tay nàng chạm nhẹ vào lồng ngực.

Hóa ra trái tim cũng đã bỏ quên ở đoạn đường đó rồi.

…      

Cánh cửa vừa mở, Mạch Phi đã ngồi trong nhà đợi nàng từ lúc nào, gương mặt đỏ bừng tức giận. Thế nhưng khi hắn đứng dậy để bước lại gần nàng hơn, nhận thấy đôi mắt mọng đỏ, cả cái khẩu khí hùng dũng ban nãy cũng biến đâu mất. Đôi mày hắn cau nhẹ.

-Tỷ đã đi đâu?

Dạ Nguyệt không vội đáp trả, nàng cởi áo khoác ngoài đặt trên giá, đoạn ngồi xuống tự rót cho mình một cốc trà. Nàng không biết nên nói việc nào cho Mạch Phi biết trước, là căn bệnh của nàng, hay việc nàng đã gặp lại Vũ Phàm.

-Ta hỏi tỷ đã đi đâu? –Mạch Phi lặp lại lần nữa, giọng điệu có vẻ mất kiên nhẫn.

-Là ta muốn hỏi đệ mới đúng –Dạ Nguyệt mỉm cười, nghẹn đắng –Tại sao lại giấu ta?

-Ta giấu tỷ chuyện gì?

-Đừng nói là đệ không biết, đại phu nói ta mắc bệnh lao phổi, hơn nữa còn là đã mắc một năm rồi.

Gương mặt Mạch Phi có chút sa sầm. Hắn nhìn nàng, nhưng không nói ra bất kỳ lời nào.

Bản thân Dạ Nguyệt cũng coi đó như lời giải đáp. Sự im lặng chiếm hữu rất lâu trong căn phòng nhỏ đó, cho đến khi Dạ Nguyệt bỗng chốc nhận ra mọi thứ tối sầm lại, nàng ngã vật ra đất, ngất đi.

Lại một trận ốm nặng nữa. Tuy vậy, khác với những lần trước đây, có vẻ Dạ Nguyệt chẳng còn chút động lực nào để đứng dậy. Nàng mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh, lẳng lặng nhìn ánh trăng cô tịch phía xa xa, tưởng đâu trăng cũng có màu của máu.

Lần lượt Tiểu Nhu và Phi Phàm đến thăm nàng. Giờ thì ngay cả nét mặt láu lỉnh đáng yêu của Phi Phàm cũng không thể vực dậy Dạ Nguyệt. Vào một hôm lặng gió, nàng mơ hồ tỉnh dậy, nghe tiếng thằng bé níu tay Tiểu Nhu hỏi nhỏ.

-Mẫu thân à, có phải Dạ Nguyệt cô cô sẽ bỏ chúng ta mà đi không?

Không có tiếng Tiểu Nhu trả lời, nhưng nàng mơ hồ đoán được, sau khoảng không im lặng là tiếng nấc.

Dạ Nguyệt biết thời gian của nàng không còn nhiều nữa.

Tranh sáng tranh tối. Thì ra khi nằm một chỗ, thời gian trôi qua lại chậm rãi đến vậy.

Có ai đó đã nói rằng, khi một người sắp bước lên cánh cửa thiên đường, quãng đời mà người đó từng trải qua sẽ lại tái hiện rõ ràng. Dạ Nguyệt hơn lúc nào hết thấm nhuần những lời này.

Rất nhiều ngày sau đó, nàng đều có một giấc mơ.

Chỉ là giờ nàng đã biết, giấc mơ ấy mãi mãi cũng không thể trở thành sự thật được.

Vào những ngày giáp tết nguyên đán, Tiểu Nhu lại đến thăm nàng. Lúc này nàng đã có đôi chút tỉnh táo, khiTiểu Nhu đút cháo cho nàng, giọng điệu cô có chút ngần ngại.

-Tỷ tỷ à, muội có chuyện này không biết có nên kể với tỷ không?

-Là bệnh tình của tỷ sao? –Nàng cười nhẹ. Thật ra nếu là căn bệnh ấy thì nàng từ lâu đã không còn để tâm nữa.

-Không phải. Hôm nay muội đã gặp lại Vũ Phàm ca. Huynh ấy đã về giang nam rồi.

Tiểu Nhu rõ ràng mong chờ ở Dạ Nguyệt một phản ứng mãnh liệt hơn thế. Nghe tin người đàn ông mình chờ đợi hơn 10 năm đã về, lẽ ra nàng phải xúc động lắm mới phải, thế nhưng đôi mắt Dạ Nguyệt vẫn rất vô hồn. Cái cười cố giấu vẻ cay đắng.

-Ta biết rồi.

-Tỷ biết? Từ lúc nào? –Tiểu Nhu ngạc nhiên hỏi

-Lúc ta bảo a hoàn dẫn ta vào thành.

Tiểu Nhu thở dài, bước tới đặt chén cháo lên bàn.

-Vậy tỷ cũng đã biết huynh ấy đã thành gia lập thất?

-Ta biết.

Ánh nhìn của Tiểu Nhu càng lúc càng trở nên lạ lẫm.

Có lẽ, nàng cũng đã hiểu lý do vì sao sức khỏe Dạ Nguyệt đột nhiên giảm sút trầm trọng đến thế.

Trong câu chuyện cổ tích, một cánh én phiêu linh thì không thể nào bay qua biển lớn.

Không phải vì nó thiếu dũng khí, đơn giản vì ở bến bờ bên kia cũng chẳng có ai đợi nó cả.

-Lẽ ra Phi ca không muốn muội nói cho tỷ biết –Tiểu Nhu tiếp, mắt nhìn đăm đăm qua cửa sổ -Nhưng mấy tháng nay Vũ Phàm ca đã lật tung khắp giang nam này để tìm tỷ. Huynh ấy nói muốn giải thích với tỷ chuyện gì đó.

Giaỉ thích? Có gì để giải thích?

Môi Dạ Nguyệt nhếch nhẹ. Nhưng bản thân nàng không thốt ra những điều đó. Tâm can nàng, chỉ có mỗi mình Tiểu Nhu hiểu.

Tiểu Nhu lẳng lặng dọn dẹp chén thức ăn thừa. Lúc nàng định bước ra cửa, đột nhiên Dạ Nguyệt hạ giọng.

-Muội thu xếp cho Vũ Phàm đến đây gặp ta đi. Nếu huynh ấy muốn giải thích, ta cũng muốn nghe thử.

Tiểu Nhu ừ hử, nhưng không đáp. Khi cánh cửa đã khép lại trước mặt nàng, Dạ Nguyệt mới cúi gập người, nàng ho rất lâu, khi trấn tĩnh lại đã nhận ra những đốm máu thấm đẫm trên chiếc khăn tay màu trắng.

Nàng thật sự muốn biết, nàng dùng 10 năm của cuộc đời mình, đổi lại là thứ gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN