[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu? - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu?


Chương 24


24.

Lam Vong Cơ vội vàng dùng điểm tâm xong xuôi, sau đó lập tức đi diện kiến thúc phụ y. Theo lý mà nói, hôm qua sau khi được giải trừ lệnh cấm túc, y nên ngay lập tức đến vấn an. Nhưng bởi vì chuyện của Ngụy Vô Tiện mà tâm trí đại loạn, vốn chỉ định trì hoãn một chút, cuối cùng lại hoàn toàn đem nó ném ra sau đầu.

Trước khi đi, Lam Vong Cơ còn luôn miệng dặn dò Ngụy Vô Tiện tuyệt đối không thể giống như năm đó, hở ra một cái là tùy ý chạy loạn… Tuy nói rằng Lam tông chủ đã đồng ý để hắn ở lại, nhưng dù sao hắn cũng là Ngụy Vô Tiện, cho dù đã “chết” hơn hai năm nay nhưng người bên ngoài vẫn thường xuyên chiêu hồn tìm kiếm, chưa từng ngừng lại, thử nói xem làm sao Lam Vong Cơ có thể yên tâm. Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh bàn, nhu thuận nói:

“Ngươi yên tâm đi mà, ta cam đoan sẽ không chạy loạn, ở trong này chờ ngươi về.”

Câu này giống hệt câu lúc trước hắn từng nói, nhưng mà khác nhau chính là, lần này hắn còn bỏ thêm vào một câu trêu chọc. Hắn chủ động vươn tay ra, vô cùng thành khẩn mà nói với Lam Vong Cơ:

“Nếu không, hay là ngươi đem ta trói lại? Trói lên giường ngươi ấy. Như vậy thì chắc chắn là ta không thể chạy lung tung được nữa.”

Lam Vong Cơ: “…”

Đúng thật là y cũng có ý định này, nhưng mà bây giờ Ngụy Vô Tiện lại chủ động đề nghị, ngược lại khiến y không biết nên trả lời như thế nào. Hàng mi dày của y nhẹ nhàng run lên, ho nhẹ một tiếng, nói:

“Ta đi đây.”

“Ối, khoan đã!” Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên gọi y lại.

Lam Vong Cơ: “…”

Chỉ thấy Ngụy Vô Tiện nghiêm túc một cách kỳ lạ tiến lên một bước, trong ánh mắt nghi hoặc của Lam Vong Cơ vươn tay về phía y, dùng ngón tay giữ lấy hai đầu của mạt ngạch, nhẹ nhàng chỉnh chỉnh một chút. Trước khi Lam Vong Cơ kịp phản ứng thì hắn đã thu tay lại, chớp mắt cười nói:

“Mạt ngạch của ngươi bị lệch rồi, ta sửa lại giúp ngươi.”

Lam Vong Cơ: “…”

Trước đó rõ ràng y đã kiểm tra kỹ lưỡng, sao lại có thể đeo lệch được chứ?

Thiếu niên Lam Vong Cơ lùi lại hai bước, xoay người sang hướng khác, chạy trối chết.

Lam Vong Cơ đi rồi, Ngụy Vô Tiện thật sự giữ lời, cũng không chạy loạn lung tung. Cầm lấy hai quyển sách từ trên giá sách của Lam Vong Cơ, thành thành thật thật mà ngồi xuống bàn đọc. Ngồi suốt một canh giờ, đến tận khi không đọc nổi nữa mới buông sách xuống, đi lại xung quanh trong phòng Lam Vong Cơ, xem rốt cuộc nơi này so với mười năm sau khác nhau thế nào… Sau đó hắn phát hiện ra, bỏ qua những thứ mà tự hắn để thêm, những năm này Lam Vong Cơ gần như không thay đổi cái gì, có thể nói là cực kỳ đơn bạc.

Trái sờ phải chạm, hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lần mò theo trí nhớ tìm đến một điểm trên sàn nhà, dùng tay thăm dò. Quả nhiên, lúc này Tĩnh thất vẫn chưa có cái hầm nhỏ kia. Nghĩ đến điểm này, trong lòng Ngụy Vô Tiện không nhịn được một trận xót xa, vừa ngọt ngào vừa cay đắng, cảm thấy không nói nên lời, ngồi xổm một lúc lâu dưới sàn nhà rồi mới đứng dậy.

Hắn ở trong Tĩnh thất lãng phí thêm một canh giờ nữa, vậy mà Lam Vong Cơ vẫn chưa trở về.

Rất nhanh đã hết buổi sáng, Ngụy Vô Tiện nhàm chán muốn chết, thầm nghĩ: Mình chỉ đi dạo trong nội viện một vòng, không ra ngoài, chắc sẽ không việc gì đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, hắn đẩy cửa ra, bước đến nội viện, trêu hoa ghẹo cỏ trong đó một lúc lâu. Khi đang cầm lá của một gốc phong lan, hắn bỗng nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm phía sau mình.

Ngụy Vô Tiện quay phắt đầu lại… không phát hiện ra bất kỳ kẻ nào, nhưng mà bụi hoa bên cạnh ô cửa sổ hình như khẽ lay động một chút.

“…”

Trong lòng Ngụy Vô Tiện ngay lập tức hiểu rõ, lông mày nhướng lên, vô thanh vô tức đứng dậy, đi lại gần cái ô cửa sổ bị hoa che khuất kia, sau đó vô cùng lưu loát mà điểm chân một cái, khéo léo nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường. Ở phía bên kia ô cửa đúng thật là có một kẻ đang nấp, Ngụy Vô Tiện cúi đầu chăm chú nhìn, vô cùng hứng thú.

Hắn giống như con mèo nhẹ nhàng tiến đến sau lưng người kia, cúi người vỗ vỗ lên vai nó, nói:

“Ngươi trốn ở đây làm gì đấy!”

“A a a!!”

Lam Cảnh Nghi bị hắn dọa sợ, vung tay lên kêu to ba tiếng, sau đó mới kịp nhớ là Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào, hai bàn tay nhỏ bé mau chóng đưa lên bụm miệng lại. Ngụy Vô Tiện càng thấy càng buồn cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu nó, đem búi tóc đã được buộc thật nghiêm chỉnh của tiểu hài tử vò rối quá nửa, nói:

“Hiện tại ngươi che miệng thì có ích gì, Hàm Quang Quân chắc chắn là đã nghe thấy rồi, sẽ phạt ngươi ngay lập tức.”

Nghe thấy ba chữ Hàm Quang Quân, ánh mắt của tiểu Cảnh Nghi lại không lộ ra một tia sợ hãi nào giống như Ngụy Vô Tiện dự đoán. Có thể là do tuổi còn nhỏ, lại chưa hiểu rõ tính khí của Lam Vong Cơ nhà chúng nó, cho nên nghé con mới không sợ hổ. Nó bắt chước Ngụy Vô Tiện trừng mắt, nói:

“Tên xấu xa nhà ngươi, tại sao lại dám chạy đến nội viện của Hàm Quang Quân?”

Ngụy Vô Tiện túm lấy cái gáy của nó, nói:

“Ta là khách của Lam Trạm, đương nhiên là phải ở trong phòng y. Ngược lại là ngươi, tuổi thì nhỏ mà lá gan thật lớn nha, lại có thể dám đến Tĩnh thất nhìn trộm. Ngươi học ai hả?”

Tiểu Cảnh Nghi né tránh ma trảo của hắn, lùi về sau hai bước, chống nạnh mà vô cùng hùng hồn nói lý lẽ:

“Ngươi nghe trộm thì được, còn không cho ta nhìn trộm? Hơn nữa, hơn nữa…” Nó vô cùng đắc ý dùng lại câu mà Ngụy Vô Tiện đã nói lần trước: “Ta như thế này không gọi là vụng trộm, mà là lo lắng Hàm Quang Quân bị bắt nạt.”

Ngụy Vô Tiện cười ha hả:

“Sao ngươi biết được không phải là y bắt nạt ta?”

Hắn đưa mắt nhìn quanh hỏi:

“Tại sao lại chỉ có mình ngươi mò đến thôi, Tư… A Nguyện đâu?”

Cảnh Nghi đáp:

“A Nguyện ở phòng đọc sách.”

Ngụy Vô Tiện hỏi:

“Vậy sao ngươi lại không đọc?”

Lam Cảnh Nghi dõng dạc đáp:

“Vì ta thông minh!”

Ngụy Vô Tiện dựa vào tường cười nghiêng ngả, tại sao trước kia hắn không phát hiện ra, hài tử Cảnh Nghi này thế mà lại có được phong phạm của hắn chứ. Nhất là lúc này còn chưa bị thứ gia quy dài dòng kia của nhà bọn họ gò bó quản giáo… đúng là giống như cùng hắn từ một khuôn đúc ra mà!

Ngụy Vô Tiện cười đủ rồi mới ôm bụng, ngồi xổm xuống, nói:

“Nếu như ngươi đã thông minh như thế, ca ca thử hỏi ngươi một vấn đề trong sách, được không?”

Nghe đến chuyện bị hỏi, trên mặt tiểu hài tử liền theo phản xạ mà lộ ra một chút kích động, nhưng mà vừa nhớ đến người này cùng lắm chỉ là một nhân vật khả nghi, lập tức lại có chút lưỡng lự, nói:

“Ngươi cũng đâu phải là lão sư của ta… Hơn nữa vừa rồi là ta hỏi ngươi trước, ngươi còn chưa trả lời ta đấy!”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Không phải ta đã nói rồi sao, ta là… hảo bằng hữu của Hàm Quang Quân nhà các ngươi. Là hảo bằng hữu có hiểu không? Sau này còn có thể tiến xa hơn. Vậy nên mới… À!”

Hắn đang nói nhăng nói cuội, vừa liếc mắt liền thấy một bóng áo trắng ở đoạn rẽ cách đó không xa đi ra, đúng là Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện ngẩn người, cười ha ha hai tiếng:

“Ôi chao.”

Lam Vong Cơ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía hai người bọn họ. Tiểu Cảnh Nghi vẫn còn chưa thấy Lam Vong Cơ, không buông tha mà tiếp tục truy hỏi hắn:

“Cái gọi là tiến xa hơn một bước có ý gì?”

***

“Ha ha ha ha ha ha ha ha! Ta nói chứ Hàm Quang Quân…”

Ngụy Vô Tiện khoác lấy vai Lam Vong Cơ, lôi kéo y, nói:

“Cảnh Nghi còn nhỏ như vậy mà ngươi cũng nhẫn tâm phạt nó!”

Lam Vong Cơ thiết diện vô tư nói:

“Vân Thâm Bất Tri Xứ, phạm lỗi, ắt phải phạt.”

Y ném cho Ngụy Vô Tiện một cái liếc mắt, nói:

“Có cần ta nói rõ lý do cho ngươi nghe không.”

“Không cần không cần!!” Ngụy Vô Tiện liên tục xua tay nói: “Ngươi không cần nói ta cũng đoán được phần nào rồi!”

Lam Vong Cơ nói:

“Làm sao ngươi đoán được.”

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

“Cái này còn phải hỏi vì sao à. Ta không dám nói có thể đem gia quy nhà các ngươi đọc đến trôi chảy lưu loát, nhưng mười phần ta vẫn còn nhớ được tám chín phần đấy!”

Không biết Lam Vong Cơ đột nhiên nhớ tới chuyện gì mà ánh mắt y nhìn hắn nhu hòa hẳn đi, cũng không truy cứu chuyện người này lúc trước còn cam đoan mình sẽ không chạy loạn, lúc sau đã gây chuyện bên ngoài tường viện, cùng Ngụy Vô Tiện trở về Tĩnh thất. Y lấy một bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

“???” Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn cái lọ mới kia, buột miệng hỏi: “Cái gì đây?”

“…” Lam Vong Cơ hắng giọng một tiếng, ậm ờ nói: “Thuốc trị thương.”

Ngụy Vô Tiện càng thấy kỳ lạ hơn, nói:

“Ta có bị thương đâu…”

Hắn nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lam Vong Cơ, bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra vấn đề, “à!” lên một tiếng. Hắn hỏi:

“Ngươi về muộn như vậy là vì đặc biệt chuẩn bị thứ này?”

“…” Lam Vong Cơ cũng không nhìn hắn, đáp: “Ngươi tự dùng đi. Nếu như có gì bất tiện…”

Hàng mi dài của y khẽ run rẩy, chăm chú nhìn vào góc bàn, đang phân vân xem không biết phải nói như thế nào thì bỗng nhiên khuôn mặt của Ngụy Vô Tiện xuất hiện trong tầm mắt y, cười hì hì nói:

“Đương nhiên là vô cùng bất tiện nha.”

Hắn vừa nói, vừa túm lấy tay Lam Vong Cơ lôi ra phía sau mình:

“Vậy nên đành phải làm phiền Hàm Quang Quân, giúp ta đi mà.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN