[Vong Tiện] Hà Giải Vi Ưu?
Chương 97
97.
Lam Vong Cơ đặt Ngụy Vô Tiện nằm xuống thuyền, còn bản thân mình thì ở phía trên hắn, đem người kia hoàn toàn bao bọc trong cái bóng của chính mình. Y đưa tay vén mái tóc sũng nước của Ngụy Vô Tiện ra sau tai, mấy đầu ngón tay chai sạn nhẹ nhàng mân mê khuôn mặt hắn. Ngụy Vô Tiện giống hệt như một con mèo nhỏ nhu thuận, chủ động nghiêng đầu cọ cọ má vào lòng bàn tay y, hàng mi đen dày khẽ chớp chớp, đột nhiên nói:
“Lam Trạm, nhìn bên kia kìa. Ta nhìn thấy hoa sen, cả đài sen nữa.”
Lam Vong Cơ nghe thấy vậy cũng nhìn theo ánh mắt của hắn. Thuyền nhỏ không biết từ khi nào đã trôi ra giữa hồ. Vốn dĩ chỉ là một mảnh sông nước trống trải, lúc này lá sen và hoa sen lại chen chen chúc chúc trong tầm mắt hai người, còn có mấy đài sen giấu mình trong lá, từng hạt căng mẩy nhô đầu lên. Ngụy Vô Tiện cười nói:
“Đã đưa đến tận cửa còn không ăn thì đúng là quá phí!”
Đang định đứng dậy đem nó hái xuống, cánh tay đã bị Lam Vong Cơ túm lại. Lam Vong Cơ một lần nữa đem hắn đè xuống trên thuyền, đôi mắt lưu ly cực nhạt nhìn hắn không chớp, gần như là nỉ non mà kêu:
“Ngụy Anh.”
Đáy lòng Ngụy Vô Tiện khẽ run lên một cái, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì vẻ bình tĩnh, đáp lại:
“Ơi, sao thế?”
Lam Vong Cơ nói:
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Ừ, ngươi nói đi, ta nghe này.”
Lam Vong Cơ nói:
“Tâm ta duyệt ngươi.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Ta cũng thế.”
Lam Vong Cơ lại nói:
“Ta muốn ngươi là của ta.”
Ngụy Vô Tiện đáp:
“Ta nguyện ý.”
Lam Vong Cơ lại nói:
“Ngụy Anh, về nhà cùng ta.”
Ngụy Vô Tiện đáp:
“Ừ, đã về rồi.”
Lam Vong Cơ cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán hắn, rồi dời xuống chóp mũi, chuyển sang hai má, cuối cùng đem bờ môi dịu dàng dừng ở khóe miệng hắn. Bàn tay đang đặt trên vai Ngụy Vô Tiện trượt xuống, đem vạt áo ướt sũng của hắn mở rộng ra, để lộ một vết sẹo màu đỏ sậm trên lồng ngực trắng nõn.
Lam Vong Cơ hôn hắn, bàn tay không ngừng vuốt ve nơi đó, chẳng hề mang theo ham muốn nhục dục, mà chỉ như là đơn giản muốn xác nhận sự tồn tại của người dưới thân. Y liên tục lặp đi lặp lại cái tên đã khắc sâu trong tâm trí:
“Ngụy Anh, Ngụy Anh…”
Ngụy Vô Tiện lại không hề cảm thấy ghét bỏ hay phiền phức, gọi một tiếng, đáp một câu:
“Ơi, Lam Trạm.”
Mùi máu tanh vương vấn nơi đầu mũi đã chẳng còn nữa, thay vào đó là hương hoa sen thanh nhã cùng với mùi đàn hương như có như không trên người Lam Vong Cơ quấn quýt một chỗ, sau đó tan biến trong không gian tĩnh lặng. Bên tai là tiếng nước đặc biệt dịu dàng, mạn thuyền đi giữa cành lá tạo ra tiếng xào xạc cực nhỏ. Con thuyền nương theo dòng nước chảy mà nhẹ nhàng đung đưa, hệt như một chiếc nôi vững chãi, lẳng lặng mà đưa hai người tiến vào giấc mộng đẹp.
Lòng thuyền rất nhỏ, không thể vừa hai người nằm. Lam Vong Cơ ngồi dậy, để Ngụy Vô Tiện tựa vào trong lòng mình, hai người dính sát vào nhau mà cảm nhận từng nhịp tim của đối phương.
Quần áo của Ngụy Vô Tiện gần như khô hẳn, rúc vào trong ngực Lam Vong Cơ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, câu được câu không mà nói chuyện cùng y. Ngụy Vô Tiện hỏi:
“Lam Trạm, ngươi có mệt không?”
Lam Vong Cơ nói:
“Có một chút.”
Ngụy Vô Tiện cười nói:
“Vậy bây giờ quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ nhé?”
Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ ôm hắn chặt hơn.
“Được rồi mà.” Ngụy Vô Tiện cọ cọ đầu vào ngực y, dỗ dành: “Nếu không thì ngươi ngủ một lát? Khi nào đến nơi ta sẽ gọi ngươi dậy.”
“…” Lam Vong Cơ bị hắn lôi kéo, thuận theo mà đáp: “Được.”
Im lặng một lát, y lại gọi:
“Ngụy Anh.”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, đáp:
“Ơi?”
“…” Lam Vong Cơ nói: “Ngươi, sẽ đi sao?”
Rõ ràng đó là một câu hỏi, nhưng ngữ khí lại thật bình tĩnh, giống như là không cần hắn phải trả lời.
“…” Ngụy Vô Tiện nhoẻn miệng cười, nói: “Sẽ đi.”
Lần tiếp theo mở mắt, thân thể này sẽ không còn là của hắn nữa. Mà Lam Vong Cơ cũng sẽ không phải là một thiếu niên hơn hai mươi tuổi như bây giờ. Lam Vong Cơ không đáp lời, mà Ngụy Vô Tiện cũng chẳng quay đầu lại nhìn sắc mặt y.
Thuyền nhỏ vẫn lững lờ trôi, đi qua một vùng ngập tràn hoa sen nở rộ rồi lạc vào giữa hồ nước rộng lớn không thấy được bờ, chỉ có mình bầu trời đêm lấp lánh ánh sao đang chẳng chút ngại ngần mà nghiêng mình soi bóng. Mọi thanh âm xung quanh đều như tan biến vào hư không.
Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói:
“Lam Trạm?”
Lam Vong Cơ: “…”
Lam Vong Cơ giống như là đã chìm vào giấc ngủ. Ngụy Vô Tiện khẽ cười, siết chặt lấy tay y, nhẹ nhàng nói:
“Lam Trạm, hẹn gặp lại.”
“Gặp lại.”
Cho dù là tiếc nuối bao nhiêu, hay là không tình nguyện đến mức nào, giấc mộng mười ba năm này với hắn mà nói, cuối cùng chỉ là một ảo ảnh thoáng qua.
Những chuyện trong quá khứ, làm cách nào cũng không thể quay lại. Càng nuối tiếc thì chấp niệm lại càng khó giải, điều duy nhất có thể làm, chính là buông xuống mà thôi.
Nhưng vẫn còn may.
Năm đó, tìm được nhau ở núi Đại Phạn, chính là vì hữu duyên nên tương phùng.
Lần này tuy ly biệt, nhưng sẽ sớm gặp lại thôi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!