Vọng Tình Say Mê
Chương 22
Vỹ Kiệt nhanh chóng rời đi, A Nam ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn bàn tay không đũa của Tình Phong, Tình Phong nhìn cô cười thản nhiên như không có chuyện gì.
Dùng xong bữa sáng, cả hai tùy ý đi dạo, những cơn gió ào ào thổi tới, những vạt nắng chiếu xuống đan xen, lũ chuồn chuồn, bươm bướm muôn màu tung tăng bay lượn, dưới cái nắng nhu thuận ấm áp, Tình Phong đưa tay lên cổ tháo xuống miếng ngọc mẫu đơn phỉ thúy tình duyên, chàng đưa cho A Nam, A Nam nhận lấy, đôi mắt trong veo khó hiểu nhìn chàng, Tình Phong nắm tay A Nam, ánh mắt trìu mến yêu thương: “Này là di vật của mẫu hậu để lại cho con dâu… A Nam, ta muốn cùng nàng đi hết phần đời còn lại… trở thành nương tử của ta được không?”
A Nam cảm động siết chặt miếng ngọc, từ hốc mắt ứa ra hai giọt nước, cô ôm lấy Tình Phong, vùi má vào ngực chàng, nhỏ nhẹ nói: “Muội nguyện ý.”
Tình Phong ôm lấy cô cười hạnh phúc, ngày hôm đó, chàng phi ngựa trở về hoàng cung, A Nam đứng ở ngoài cổng nhìn cho đến khi chàng khuất bóng, Ái Nhã cất tiếng an ủi: “Tỷ đừng buồn, một tháng chớp mắt rồi sẽ qua thôi.”
Xuân Hỷ gật đầu phụ họa, A Nam nâng niu miếng ngọc trong tay, đôi mắt buồn xa xăm đong đầy lệ, nó như lá mùa thu làm gợn sóng mặt hồ, cô đưa tay lên chấm chấm nước mắt khẽ “ừm” một tiếng.
Ngày hôm sau, phó tổng quản nội cung đến phủ Vương gia trước lời mời gọi của Vương phi, Ái Nhã cầm quả cầu mây lại chỗ A Nam, cô cười tươi nói: “A Nam tỷ, Xuân Hỷ, mình chơi đá cầu mây đi.”
A Nam gật đầu đồng ý, Xuân Hỷ ngạc nhiên, trên mặt tràn đầy vẻ ngây ngốc, cô không biết gì nhưng cũng gật đầu hùa theo, Thiết Nhi cùng phó tổng quản đi đến, Thiết Nhi lên tiếng cắt đứt việc chơi cầu của ba người: “Không được, bây giờ A Nam phải học lễ nghi.”
Thiết Nhi mỉm cười nhìn qua phó tổng quản: “Phiền phó Tổng quản.”
Phó tổng quản giữ lễ cúi đầu: “Vương phi an tâm.”
Thiết Nhi rời đi, A Nam cầm quả cầu mà đông cứng cả người, bản thân cô rất ghét việc học nghi lễ, nó rất là rườm rà phức tạp, chưa kịp có phản ứng A Nam đã bị phó tổng quản lôi cổ đi, cô la ó dẫy dụa: “Ahhh… thả ta ra… ta không thích học bây giờ… thả ta ra…”
Ái Nhã thất thiểu, bộ dạng chán nản uể oải: “Không có tỷ ấy thì làm sao mà vui được.”
Tử Hàn đứng ở bên cạnh phiến đá, anh đưa mắt nhìn A Nam, tận sâu đáy lòng nhói đau một cái, Xuân Hỷ nhìn tới nét mặt u buồn của Tử Hàn, bản thân tự nhủ tại sao mình lại quan tâm, tại sao mình lại lo lắng… một người không hề nhìn đến mình mà chỉ nhìn về phía một người, người con gái đó có đôi mắt long lanh như sương mai, một thiết nữ hồn nhiên ngây thơ tinh nghịch, nụ cười của nàng làm sao động nhân thế, xung quanh nàng luôn tỏa ra vầng hào quang rực rỡ.
A Nam nhìn Tử Hàn và Xuân Hỷ với ánh mắt cầu cứu, cả hai cười gượng đổ mồ hôi, ánh mắt vô lực như muốn nói: “Lực bất tòng tâm.”
Ái Nhã hừng hừng khí thế, cô hét lớn: “Vì A Nam tỷ, Ái Nhã sẽ khiêu chiến với bà phó tổng quản.”
Ái Nhã sút cầu mây liên tục về phía phó tổng quản: “Phó tổng quản tiếp chiêu, cầu mây liên hoàng cước.”
“Vút… vút…” hai mươi quả cầu bay liên tiếp đến chỗ phó tổng quản, phó tổng quản hừ lạnh, bà xếp quạt xoay người dùng quạt đánh trả hai mươi quả cầu: “Đừng tưởng đối phó được với ta, xem ta trã lễ đây, gậy ông đập lưng ông.”
“Bốp… bốp… vèo vèo…” hai mươi quả cầu bị đánh dội ngược, Ái Nhã né được tất cả những quả cầu, cô ngây thơ lè lưỡi lêu lêu phó tổng quản: “Không trúng quả nào… lêu lêu …”
Đang cười thì bị quả cầu thứ 21 chọi thẳng vào mặt “bốp”, cô ôm mặt hô hoán: “Ahhh… đáng ghét, quả cầu thứ 21 ở đâu ra thế?”
Phó tổng quản xòe quạt che miệng cười hi hi hô hô: “Quả cầu thứ 21 là của công chúa.”
A Nam đổ mồ hôi, cô lên tiếng thanh minh: “Khi nãy muội đưa tỷ một quả cầu, quả cầu đó bị phó tổng quản cướp đi rồi.”
Ái Nhã ôm mặt xuýt xoa, cô cau có nói: “Chơi ăn gian, không công bằng.”
Phó tổng quản thở ra một hơi, giọng nghiêm khắc nói: “Thôi, không đùa nữa, chúng ta mau vào học thôi, công chúa…”
Nói đến đây khuôn mặt bà trở nên gian xảo kèm theo nguy hiểm: “Ta rất là nghiêm khắc, hôm nay công chúa không học được cách đi đứng thì sẽ không được ăn cơm đâu?”
A Nam ngạc nhiên cười một tiếng thật to: “Ha ha ha, đi đứng thì có gì mà phải học.”
Phó tổng quản không khỏi cười lạnh: “Nó sẽ không đơn giản như người nghĩ đâu… công chúa ạ.”
A Nam giật mình nuốt nước miếng, mí mắt giật giật như sắp có chuyện gì xảy ra, Xuân Hỷ đi đến đỡ Ái Nhã, vẻ mặt lo lắng hỏi thăm: “Có sao không?”
Ái Nhã sụt sịt mũi: “Còn trăng sao gì nữa… chảy máu mũi rồi nè… hu hu…”
A Nhã rút khăn lụa ở dây lưng ra lau máu mũi, miệng lẩm bẩm: “Hãy đợi đấy, Ái Nhã sẽ phục thù… để rồi xem…”
Tử Hàn và Xuân Hỷ nổi da gà, A Nam đành chấp nhận số mệnh, cô bất đắc dĩ nghe theo lời của phó tổng quản, A Nam đội sách lên đầu, hai tay giang ngang, hai lòng bàn tay được phó tổng quản đặt sách lên, cô nhướng mắt đi liêu siêu, vừa đi vừa nói: “Sao càng lúc sách càng nhiều thế kia, mau lấy xuống đi, sắp không chịu nổi nữa rồi nè.”
Phó tổng quản lạnh lùng nói: “Người nói học đi đứng dễ mà, dễ thì người phải học được chứ, chẵng lẽ người nói suông sao.”
A Nam tức tối, mặt mày đen lại, thanh âm cố gắng đè nén vang lên: “Ta nói được là sẽ làm được… ta sẽ chứng minh… ahhh…”
A Nam mất đà té xuống đất, sách rớt tứ tung, phó Tổng quản đứng ở phía sau cười nguy hiểm: “Hô hô, công chúa… cứ đà này chắc chắn người sẽ không được ăn cơm trưa đâu?”
A Nam hừ một tiếng trong lòng, không nản chí, cô đứng dậy tập tiếp, Tử Hàn và Xuân Hỷ lo lắng đồng suy nghĩ: “Không biết nàng/tỷ ấy có chịu nổi không?”
Ái Nhã cắn chặt khăn tay, miệng lảm nhảm: “Hãy đợi đấy.”
Giữa trưa, trời trong xanh không một chút mây trắng, Ái Nhã cầm bút lông cùng khay mực đi nhè nhẹ đến chỗ phó tổng quản, phó tổng quản đang chợp mắt nằm trên võng gỗ, trong lòng đã sớm nhận ra có người đang đến, Ái Nhã nhếch môi cười quỷ mị, bàn tay nhanh nhẹn vẽ tầm bậy lên mặt phó tổng quản, nhịn không nổi, bản thân liền bật cười thành tiếng: “A ha ha ha…”
A Nam cầm cuốn sách ngó qua, vẻ mặt tỉnh bơ nói: “Bà phó tổng quản đấy không phải là người dễ chơi đâu?”
Phó tổng quản nhếch môi cười lạnh, bà mở mắt choàng dậy chụp lấy bút lông quẹt lia lịa lên mặt Ái Nhã, Ái nhã đứng ngây ngốc chịu trận, tiếng cười cũng bị tắt nghẹn theo.
A Nam nhìn con rùa trên mặt Ái Nhã, cô ôm bụng cười nghiêng ngả: “Ha ha ha…”
Ái Nhã phun một ít mực đen ra ngoài, mặt mày nhăn nhó tựa hồ sắp khóc, phó tổng quản nhúng khăn mặt vào chậu nước trên bàn, bà vắt khô rồi lau sạch vết mực trên mặt, Ái Nhã mắt nhắm mắt mở tìm đường về phòng, cô vừa đi vừa làu bàu: “Đáng ghét, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, bà phó tổng quản này khó chơi thật.”
Sau đó lần đó, Ái Nhã không còn gây hấn với phó tổng quản nữa, cô cùng Xuân Hỷ tranh thủ tập võ, Tử Hàn cũng rất nghiêm chỉnh, anh nhiệt tình chỉ bảo, hướng dẫn cho hai người.
Một ngày như thường lệ, A Nam liêu siêu lờ đờ như gà con mới nở, đầu óc quay mòng mòng, hồn như lìa khỏi sát bay lên chín tầng mây, cô vừa đi vừa lẩm bẩm: “Yểu điệu thục nữ… không được đi nhanh, không được cười lớn, không được ăn bốc…. đây chẳng phải là sự trừng phạt mà ông trời giành cho mình sao.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!