Vọng Tình Say Mê - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Vọng Tình Say Mê


Chương 4


A Nam giật giật khóe miệng, lẩm bẩm: “Hôn… hôn rồi…”

Tình Phong nói chuyện mà khuôn mặt lạnh tanh không có chút cảm xúc: “Cái đó không thể gọi là hôn, ta chỉ giúp cô uống thuốc thôi.”

A Nam ấm ức nằm sụp xuống giường tuôn ra một tràn: “Như nhau cả thôi, môi chạm môi là hôn rồi còn gì, ôi… nụ hôn đầu của tôi… hu hu…”

Nụ… nụ hôn đầu…, khuôn mặt Tình Phong có chút ửng đỏ, giọng nói trầm xuống lảng sang chuyện khác: “Ta… ta sai người chuẩn bị cơm cho cô nhé.”

A Nam bật dậy, hai mắt long lanh sáng lên hình ngôi sao bốn cánh: “Cơm, ăn cơm.”

Tình Phong phút chốc rùng mình, nụ cười cũng trở nên ngượng ngạo: “Được… được rồi, ăn cơm.”

Cơm đã được dọn, A Nam ăn ngấu nghiếng (măm măm), Tình Phong vừa cười vừa nói: “Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn bây giờ?”

Cùng lúc này Vỹ Kiệt đi vào lều cúi đầu nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, sứ giả nước Lê đã đợi hoàng thượng 2 ngày rồi ạ, sứ giả mong người hồi cung sớm một chút để bàn chuyện hôn… hôn… sự…”

Vỹ Kiệt giật mình nhìn về phía A Nam, A Nam rơm rớm nước mắt nói: “Hôn… hôn rồi… làm sao đây, tôi không muốn sống nữa… hu hu… măm măm…”

A Nam vừa nói vừa ăn, Vỹ Kiệt có chút hoảng sợ nói nhỏ: “Hoàng thượng, cô ta bị làm sao thế?”

Tình Phong nhíu mi thở dài, chàng đưa tay day day trán: “Trẫm đối với nàng mớm thuốc bằng miệng.”

Vỹ Kiệt nghe xong liền phì cười ra tiếng: “Ha ha.”

A Nam ấm ức khóc to hơn: “Oa oa oa…”

Tình Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn Vỹ Kiệt: “Vỹ Kiệt, khanh muốn cười thì đi ra ngoài mà cười.”

Vỹ Kiệt nghẹn lại tiếng cười, vẻ mặt trở lại bình thường ngẩng đầu nói: “Còn việc của sứ giả thì sao ạ.”

Tình Phong xoay người nói: “Chuyện đó nên ra ngoài bàn bạc.”

Cả hai bước ra khỏi lều, Tình Phong thở dài nói: “Sao khanh biết nàng là nữ nhi?”

Vỹ Kiệt nhìn chàng, cố mỉm cười thật bình thường, mắt mở to không chớp: “Thần là thái y mà, nhìn là biết rồi.”

Tình Phong cười lạnh, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo: “Vậy à, chuẩn bị ngựa, chúng ta hồi cung.”

Trong lều truyền ra tiếng cười ghê rợn: “He he he he he.”

Tình Phong cùng Vỹ Kiệt đưa mắt nhìn vào bên trong lều, Vỹ Kiệt sợ đến xanh mặt ấp úng: “Hoàng thượng, cô ta không bị bệnh đấy chứ.”

Tình Phong đổ mồ hôi lạnh, chàng nuốt xuống một ngụm nước miếng rồi nói: “Trẫm cũng không biết.”

A Nam vừa cười, vừa ăn, vừa nói: “Ta cắn, ta cạp, ta xé… he he he…”

Tình Phong lạnh lùng mở miệng nói: “Chắc không sao đâu, kệ nàng ấy đi.”

Vỹ Kiệt nhìn lên bầu trời rồi nói: “Trời gần tối rồi, thần nghĩ nên nghỉ lại một đêm nữa thưa hoàng thượng.”

Tình Phong lạnh lùng nói: “Cũng được.”

Vỹ Kiệt nhìn A Nam, hai mắt nheo lại có chút ngạc nhiên: “Nhìn kỹ mới để ý, y phục cô ấy mặc có chút gì đó quen quen.”

Tình Phong thản nhiên trả lời: ” Y phục của trẫm đấy.”

Vỹ Kiệt trợn tròn mắt há to mồm quay sang nhìn Tình Phong: “Hoàng… hoàng thượng, không lẽ chính người đã thay y phục cho cô nương ấy.”

Tình Phong chưa kịp thanh minh, Vỹ Kiệt run run cắn móng tay nói tiếp: “Hoàng thượng… dù gì cô ta cũng là khuê nữ…”

“Bốp”, Vỹ Kiệt nằm xụi lơ dưới đất, Tình Phong có chút tức giận nói: “Là nàng tự thay, không được nghĩ lung tung.”

Vỹ Kiệt ôm đầu: “Sao lại đánh thần… hu hu…”

Tình Phong ngó lơ Vỹ Kiệt, chàng vén rèm bước vào lều hỏi: “Ăn xong rồi à, ta hỏi cô một vài chuyện được không?”

A Nam thẫn thờ có chút bất mãn nói: ” Ừm, huynh hỏi gì hỏi đi.”

Tình Phong đi đến bên cạnh trầm giọng hỏi: “Cô đến kinh thành để làm gì?”

A Nam cầm lấy chiếc đũa gõ nhẹ lên bát dứt khoát trả lời: “Tìm người quen.”

Tình Phong nhướng mi tò mò hỏi tiếp: “Ở đâu?”

A Nam đặt đũa xuống bàn, cô nhặt lấy hạt cơm cho vào miệng nhai nhóp nhép, đáp lời: “Phủ vương gia.”

Tình Phong im lặng rũ mắt suy nghĩ: “Phủ vương gia? Rốt cuộc nàng ấy đến phủ vương gia để tìm ai?”

A Nam gục đầu xuống bàn lẩm bẩm: “Từ đây đến phủ vương gia còn bao xa vậy?”

Tình Phong thở dài, nhất thời có chút không vui, mặt mày hơi nhăn đáp lời: “Nửa ngày nếu đi bộ.”

A Nam thở dài nghiêng mặt sang một bên, bộ dạng uể oải: “Xa thế.”

Tình Phong đột nhiên nảy ra ý tưởng, đáy mắt lóe lên một tia sáng: “Đừng lo, sáng mai ta hồi cung rồi, ta sẽ đưa cô đến vương phủ.”

A Nam hớn hở ngẩng đầu nói: “Thật ư?”

Tình Phong gật đầu mỉm cười: “Ừm.”

A Nam vui vẻ cười tít mắt nói: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn huynh nhé, Tình Phong.”

Tình Phong có chút ngượng quay mặt nói nhỏ: “Nàng ấy cười thật dễ thương.”

Trên đầu A Nam xuất hiện hàng loạt dấu chấm hỏi: “???”

Màn đêm buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần dần bao trùm khắp khu rừng, những con đom đóm hiện lên mờ ảo nhấp nháy liên tục, chẳng bao lâu mặt trăng bắt đầu ló rạng, tròn như chiếc mâm bạc thăm thẳm treo cao, A Nam há miệng ngáp to: “Hơ…. hơ….”

Tình Phong hạ quyển sách nhìn sang A Nam nói: “Buồn ngủ rồi à.”

A Nam gật đầu, đi đến bên giường kéo chăn xuống đất, cô trải chăn ra đất rồi nằm vào cuộn tròn lại như tổ kén, Tình Phong ngớ người toát mồ hôi: “Làm… làm gì vậy?”

A Nam rúc đầu vào chăn nói vọng ra: “Ngủ như thế này thật ấm.”

Tình Phong đen mặt, khóe mắt giật giật lòng nghĩ: “Có ngày tắt thở chứ ở đó mà ngủ thật ấm.”

Tình Phong nghiêm túc nói: “Nếu cô lạnh có thể ngủ cùng ta.”

Trống ngực ai đó tự nhiên đập thình thịch, A Nam đỏ mặt, xấu hổ nhắm nghiền hai mắt, giọng nói trở nên lí nhí: “Huynh bị gì vậy, dù gì tôi cũng là nữ nhi…”

Tình Phong nhướng mày thản nhiên nói: “Thì sao? Ta có làm gì đâu? Nếu không thích thì thôi.”

A Nam im lặng suy nghĩ: “Dù sao huynh ấy cũng phu quân tương lai của mình, được rồi… chỉ là nằm kế nhau thôi mà.”

A Nam bò ra khỏi chăn, cô ngồi dậy tiến đến giường hỏi: “Tôi ngủ kế huynh có được không?”

Tình Phong ngồi ở ghế, tâm rung động, đáy lòng bừng lên ấm áp, vui vẻ trả lời: “Ừh.”

A Nam nằm xuống giường, đôi mắt đen láy liếc nhìn Tình Phong hỏi: “Huynh còn đọc sách ư?”

Tình Phong tựa người vào ghế, một tay nắm sách, một tay che miệng ngáp một tiếng nhỏ: “Ừh, cô ngủ trước đi.”

A Nam nhìn Tình Phong không chớp mắt lòng nghĩ: “Huynh ấy đẹp trai như vậy? Phong độ như vậy? Chắc có nhiều nữ nhân thích huynh ấy lắm, liệu huynh ấy có thích mình không? Hớ… mình lại nghĩ lung tung rồi.”

A Nam lấy hai tay đánh mà má rồi nói nhỏ: “Tỉnh mộng lại đi, làm sao huynh ấy thích mày được.”

Tình Phong đặt quyển sách xuống bàn rồi đứng dậy tiến đến giường, chàng nằm xuống giường, A Nam đỏ mặt quay sang một bên, Tình Phong vắt tay lên trán, cất tiếng hỏi: “Này, tại sao trên người của cô lại có mùi hương của hoa cúc dại.”

A Nam mỉm cười nói: “Sinh ra đã có rồi, rất thơm phải không?”

Phải? Rất thơm, rất dễ chịu, Tình Phong trở mình quay sang nhìn cô: “Có muốn tham quan hoàng cung của ta không?”

A Nam hớn hở quay lại nói: “Muốn…”

Lúc này hai khuôn mặt gần sát nhau, A Nam đỏ mặt cúi đầu, nhịp tim bắt đầu đập loạn xạ (thình thịch… thình thịch).

Tình Phong tựa cằm vào đầu A Nam, bàn tay ôm lấy cô kéo lại gần một chút: “Lạnh phải không? Cứ để yên thế này đi.”

Tay A Nam chạm vào ngực Tình Phong, Tình Phong lim dim mắt rồi ngủ, A Nam sượng đỏ cả mặt, lòng nghĩ: “Gì… gì thế này? tay chân mình cứng đơ không cử động được, tim lại đập mạnh, mình… mình làm sao thế này, bệnh chăng…”

A Nam đẩy nhẹ Tình Phong ra nhưng không được, cô nghĩ: “Huynh… huynh ấy chỉ ôm thôi mà… mặc… mặc kệ đi…”

Cô cứ để như thế rồi ngủ.

Lúc này Vỹ Kiệt đang nằm vắt trán suy nghĩ: “Không lẽ cô ta và hoàng thượng ngủ chung giường, không… không thể nào có chuyện đó được… tò mò quá đi mất…”

Trời sáng, những tia nắng vàng chiếu rọi khắp khu rừng, mấy tên lính thay phiên nhau dọn dẹp, Vỹ Kiệt đi đến lều của Tình Phong, vừa bước vào lều đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến nhướng mày há miệng, bàn tay vắt lên trán bộ dạng uể oải tỉu nghỉu ngồi thụp xuống: “Ôi… ôi trời ơi…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN