Vòng Vây Luyến Ái
Chương 10
“Linh Chi, chơi đủ rồi, chúng ta về thôi” cô ta lạnh lùng thở dài, đeo chiếc khẩu trang màu đen để tránh người khác nhận dạng, đôi chân dài bắt đầu sải bước.
“Hân Hân, đừng đi nhanh thế…chẳng phải mình vẫn còn đang chơi cùng đám trẻ sao?” Linh Chi cầm đôi giày búp bê để trên thành hồ, miệng còn cươi toe toét chỉ về hướng bọn nhóc đang hất tung nước vào nhau “cậu đừng căng thẳng thế chứ, hôm qua chẳng phải bọn họ cũng không nhận ra..”
“Linh Chi, khẽ thôi, nếu bọn chúng phát hiện hôm qua mình giả dạng sẽ thủ tiêu mình” Giang Ngữ Hân cúi mặt xuống, đôi mắt liếc ngang dọc “về thôi”
“Hân Hân à sao cậu cứ lo xa thế” Linh Chi mặc dù không muốn quay về nhà nhưng vì cô bạn mình quá khắc nghiệt lúc này nên cô đành miễn cưỡng về cùng.
Về đến nhà, Giang Ngữ Hân ngồi nặng nề lên chiếc giường cũ của mình, cô chống tay lên cằm, nét mặt vẫn đăm chiêu, ngón tay trỏ vô thức vẽ từng nét không định lên drap giường, thấy cô bạn mình từ sau vụ kinh hoàng ở bar hôm qua Linh Chi an ủi.
“Hân Hân, không sao rồi, hôm qua may mà cậu nhanh trí hóa trang lại thành một thanh niên tráo lại với tên đàn em của hắn ta thành chính cậu cho nên tên đàn em kia mới bị cảnh sát bắt” Linh Chi cười lớn “may mà hình dạng đó cũng không phải là của cậu”
“Linh Chi à chuyện này không đùa được đâu” Giang Ngữ Hân đứng dậy, đi đi lại lại, thoáng chốc cô khẽ lắc đầu “hắn ta là người của băng Bạch Hổ, không dễ dàng để yên chuyện này. Hơn nữa tên kia tuy bị mình đánh ngất rồi hóa trang thành chính bản thân mình, cảnh sát bắt hắn, nhưng khi hắn bôi đi lớp mặt nạ đó, chẳng khác nào mọi chuyện được phanh phui, còn một điều nữa là…bọn người trong bar biết mình là do cậu giới thiệu vào làm, nếu như chúng truy ra từ cậu…vậy thì mình cũng sẽ lộ diện hay sao?”
Nói đến đây, gương mặt Linh Chi biến sắc, bàn tay nắm chặt tay cô, giọng nói sợ hãi “đúng rồi, không ổn vậy bây giờ chúng ta làm sao đây Hân Hân?”
“Hiện giờ mình cũng chưa tìm ra cách nữa, nhưng tạm thời cậu hãy dọn đến ở chung với mình đi, ở một mình rất nguy hiểm, dù sao…cũng là mình liên lụy cậu” Giang Ngữ Hân trầm ngâm, giọng nói đã trầm xuống “đừng nghĩ ngợi gì nữa, quyết định vậy đi” nói dứt lời Ngữ Hân mở cửa đi ra ngoài, gấp gáp.
“Hân Hân, cậu đi đâu?” giọng nói Linh Chi vọng ra
“Đi đến phòng trọ của cậu dọn đồ qua”
Linh Chi kéo tay cô lại “mình cùng đi với cậu”
“Thôi, mình đi một mình sẽ nhanh hơn, với lại mình có chút karate, còn hóa trang, bọn chúng sẽ không làm gì mình, yên tâm đi” Giang Ngữ Hân vỗ về Linh Chi sau đó nhanh chóng đi thu xếp đồ cho cô bạn của mình.
Cầu trời cho tên kia tai qua nạn khỏi, cái gạt tàn thuốc đêm qua rõ ràng mình…đánh vào đầu hắn hơi mạnh.
…
“Bác sĩ…bác sĩ, bệnh nhân nam đang được cảnh sát trông giữ…biến mất rồi…” cô y tá sau khi tỉnh dậy, liền thấy mình nằm trên chính chiếc giường của bệnh nhân hôm qua, vừa nãy khi đẩy xe thuốc vào thay cho ông ta, cô đã có ai đó đánh bất tỉnh, đến khi tỉnh lại thì…tên kia đã bị đem đi đâu rồi.
“Mau mau, đi tìm anh ta, kiểm tra camera cho tôi” cảnh sát lớn tiếng ra lệnh
….
“Lão đại, tha cho em…lão đại, đừng giết em…xin anh”
Gã đàn ông cầu cứu thảm thiết người thanh niên âu phục đen, anh ta vẫn phong thái lạnh lùng, mười ngón tay đan vào nhau, xung quanh hắn ta hơn chục người gương mặt đầy sát khí, trên lưng đều có hình xăm một con rồng đen. Hồi lâu, hắn ta tiến lại gần tên kia đang bị hai tên đàn em khống chế hai tay, đầu gối quỳ rạp trên mảnh thủy tinh vỡ vụn, máu chảy tung tóe lên. Lãnh Mạc nhếch môi “bàn tay nào của mày đã chạm vào Giang Ngữ Hân?”
“Lão đại…cô ta…và anh là…quan hệ gì, em không biết gì cả, em chỉ nghĩ Giang Ngữ Hân chỉ là loại con gái..Áaáa” hắn ta bị Lãnh Mạc giậm nát bàn tay khi định nói ra từ gì đó, nghiến răng nhìn hắn, phẫn nộ tột cùng.
“Cô ấy là người của tao”
Người của Lãnh Mạc, từ lúc nào cô gái xa lạ kia trở thành người của anh ta. Câu nói này từ miệng Lãnh Mạc thốt ra, không chỉ có tên kia hốt hoảng mà đàn em của hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, trố mắt nhìn nhau. Bởi lẽ từ trước đến giờ Lãnh Mạc quan hệ với không ít phụ nữ, đàn bà theo đuổi hắn ta cũng vô số vậy mà anh ta lại chẳng đoái hoài đến một ai, nhưng mà…cô gái tên Giang Ngữ Hân này, chưa từng nằm trong danh sách các mĩ nữ anh ta từng quan hệ, vì sao lại thốt ra ba từ “người của tôi” một cách khẳng định như vậy chứ?
“Nói, tay nào của mày chạm vào cô ấy?” Lãnh Mạc gầm lên như một con thú hoang dã, chà xát bàn tay tóe máu của tên kia.
“Dạ…là…tay trái” hắn khóc lóc van xin
“Mày đã chạm vào chỗ nào”
“Huhu lão đại à tha cho em” hắn ta gào thét
“Mày nói mau”
Hắn run rẩy, lắp bắp, chắp tay van xin “Là…là..tay”
“Còn dám nói dối”
“Cổ, còn có…ngực”
Lãnh Mạc cười lớn, nụ cười làm khinh sợ cả không gian, hắn vỗ tay nhìn tên dưới chân mình “tốt lắm”
“Chỗ nào hắn chạm vào Hân Hân, đem phế hết đi” Lãnh Mạc búng tay, đàn em của anh ta hiểu ý, tiến đến lôi tên kia ra ngoài xử lý. Bên trong căn phòng tối tăm, Lãnh Mạc vẫn ngồi yên trong đó, anh ta không còn cau có khi nghe đàn em báo cáo lại rằng “người bị cảnh sát bắt không phải Giang Ngữ Hân, mà chính là một tên đàn ông bị hóa trang, bây giờ phía hình sự đang truy bắt cô ấy, nhưng rất tiếc chỉ là một mặt nạ, cho dù họ có tìm đằng trời cũng không biết cô ấy là ai”
Lãnh Mạc thở ra khói thuốc lá nồng nặc, nhìn vào tấm hình mà đàn em của mình chụp được Giang Ngữ Hân đang cười, hắn nhếch môi “Giang Ngữ Hân, xem ra cô cũng có chút bản lĩnh”
“Lão đại, có cần…” thư ký nói gì đấy thì bị hắn như hiểu ý, liền ngắt lời.
“Cứ theo như kế hoạch cũ”
“Vâng”
“Về Kris, đừng gọi tôi là lão đại, tránh phiền phức”
“Vâng thưa boss”
Giang Ngữ Hân, tốt nhất cô đừng dở trò ma quái, nếu cứ tiếp tục xin việc làm ở những nơi không sạch sẽ như quán bar, thì cũng có một ngày tôi chưa ăn cô thì cô đã thành con mồi cho kẻ khác rồi.
Thở dài một cách nặng nề, Lãnh Mạc cầm súng bắn chết tên kia đang bị đàn em hắn hành hạ máu me khắp mình. Toàn bộ số đạn trong khe súng tất cả đều hướng về ngực trái của hắn, đó là cái giá phải trả cho những ai dám làm trái ý Lãnh Mạc.
“Thư ký Hà, công nghệ mới của chúng ta tới đâu rồi”
“Thưa boss đã hoàn thành”
“Ngày mai, đưa Giang Ngữ Hân đến đây”
“Vâng thưa boss”
Tốt lắm, cho dù cô có hóa trang thành ai đi nữa cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi tầm mắt của tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!