Vụ án phòng thí nghiệm - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Vụ án phòng thí nghiệm


Chương 12



TỔNG HÀNH DINH LƯU ĐỘNG, OREN – PHÂN KHU TÂY BẮC

Thứ sáu, 18 giờ 43

Những anten parabol trên nóc xe tải, nhưng được ngụy trang bằng cành lá. Chiếc xe đậu tại một nơi hoang vu. Không có ai rỗi hơi để tới đây vào giờ này. Bên trong xe tải, Adam Lenz quan sát những hoạt động của kỹ thuật viên. Đã 10 phút qua, ê-kíp rình rập, tìm một dấu vết, một giọng nói, trên tất cả các tần số. Cho tới lúc này, họ chưa phát hiện được gì cả, nhưng họ vẫn kiên trì làm việc.

– Vậy thì Mulder ở đâu?

Bất chợt, người phụ trách kỹ thuật đứng dậy:

– Thưa sếp, có truyền tin trên máy di động. Đó là Fox Mulder.

Adam bật dậy và cầm lấy một cái mũ để nghe cuộc đối thoại.

Tốt rồi, hai đứa đã bắt liên lạc được với nhau. Thằng bé và con chó ở với Scully. Đứa bé đã khỏi một vết thương chí tử…

Ngay khi Dorman cúp máy, Adam mở cửa sau xe tải và loan báo cho viên phụ tá số một của hắn:

– Quay lại DyMar, vận tốc tối đa.

Tất cả những thành viên của ê-kíp đã thuộc lòng cái chốn tan hoang ấy. Chính họ đã tấn công DyMar và hỏa thiêu nó.

PHẾ TÍCH DYMAR

Thứ sáu, 20 giờ 45

“Trở lại nơi của tội ác”, Scully thầm nhủ trong lúc dừng xe ở đoạn đường dốc kế cận DyMar. Trên trời, mây che một nửa mặt trăng. Ánh sáng mờ nhạt của nó tạo ra những cái bóng mơ hồ trên mặt đất.

– Ngồi yên trong xe. Cô bảo đứa bé.

Cố xuống xe và đi bộ tới chỗ cái dây xích ngăn lối vào bãi đậu xe của trung tâm. Không có một ai. Dưới đồi, ánh sáng của Portland lấp lánh. Đây là một nơi lý tưởng để người ta giăng bẫy. Scully bước qua dây xích. Cũng trong lúc đó, cô nghe thấy tiếng cánh cửa sập ở đằng sau.

Đó là Jody. Nó không thể chờ đợi lâu hơn. Con chó trung thành nhảy nhót chung quanh Jody như muốn đòi cậu chủ chơi với nó.

– Hãy thận trong! Dana bảo thằng bé.

– Cháu đi với cô!

Mùi gỗ và mùi nhựa cháy phảng phất trong không khí. Những bức tường đổ sụp. Đất lổn nhổn những mảnh vỡ. Tất cả đều ám khói. Những xe ủi xếp hàng ở mé đầu bãi đậu xe giống như quái vật nằm ngủ. Chúng chuẩn bị vào cuộc để làm sạch dấu vết của trung tâm nghiên cứu. Tự nhiên cô có linh cảm có chuyện không hay. Tiếng động cơ trên đường ở phía dưới… những ngọn đèn pha lại gần. “Nấp vào sau lưng cô”, Dana ra lệnh cho thằng bé.

Chiếc pick-up xuất hiện ở đoạn đường dốc. Từ khi làm việc chung với Mulder, Dana chưa bao giờ thấy một cảnh tượng như thế. Mulder mặ áo sơ mi cộc tay, từ trên chiếc xe cũ kỹ bước xuống. Một hình thù động đậy trên ghế của hành khách. Rồi một người đàn ông đứng dậy một cách khó nhọc. Người ta thấy rõ hắn bị bệnh. Trông lão ta – Jeremy – bây giờ còn suy sụp hơn là khi Dana thấy lão lần cuối cùng, lúc bị Vador cắn cổ.

– Khỏe chứ, Mulder? Cô hỏi nhưng mắt vẫn phải canh chừng lão quái.

Jeremy tiến lên với khẩu súng trong tay.

Scully cũng rút ra khẩu súng Sig Sauer 9mm.

– Dorman! Thả Mulder ra!

Người bạn của cô tiến lên vài bước. Jeremy không phản ứng.

Đứa bé nghiêng người để xem chuyện gì xảy ra.

– Jeremy, tại sao ông lại làm vậy? Nó hỏi. Ông cũng dữ dằn như những kẻ đã làm mẹ cháu hoảng sợ!

Lưng Dorman còng xuống. Mặt dúm dó. Hắn chìa tay về đứa bé.

– Chú rất ân hận, Jody. Và tuyệt vọng nữa. Cháu đã thấy những vi sinh vật ấy hành hạ chú như thế nào! Cháu là nguồn hy vọng duy nhất của chú.

– Làm sao tôi có thể giúp ông! Bố tôi đã chết, mẹ tôi đã chết. Tôi chỉ còn lại có con chó!

– Có những kẻ đang truy lùng chúng ta. Dorman vẫn tiến bước, khẽ nói. Chính phủ có âm mưu. Họ muốn loại bỏ tất cả những vết tích của công trình của bố cháu! Họ chỉ muốn giữ những bộ máy tí hon cho riêng họ thôi.

Trong lúc Dorman nói những câu ấy, trong bóng tối những cái bóng xuất hiện chung quanh họ: những người đàn ông mặc y phục đen. Họ nhan nhản khắp nơi, đằng sau các thân cây và những phế tích. Một nhóm khác đang lên dốc, trang bị đèn pin.

– Chúng tôi đã hội đủ chứng cớ rằng ông nói dối, Jeremy! Một người mới tới kêu lên.

Dorman quay lại phía Mulder, giận dữ.

– Anh đã phản bội tôi!

Mulder không trả lời Dorman và bảo người lạ mặt:

– Chúng tôi là cảnh sát liên bang! Còn các ông là ai?

– Chúng tôi tới để đổi phiên. Anh và Scully có thể trở về nhà. Chúng tôi đảm trách vụ này và sẽ tường trình lên thượng cấp.

– Tại sao anh biết tên chúng tôi?

Dana kéo sát đứa bé vào người.

– Chúng tôi sẽ khong giao thằng bé cho bất cứ ai. Cô kêu lên.

– Tôi e rằng các người không có sự lựa chọn nào khác. Tôi cam đoan với các người rằng chúng tôi có tất cả những giấy tờ chính thức cần thiết. Chúng tôi ngưng công tác của các người trong vụ này.

Tên cầm đầu nhìn Jody cười gằn.

– Nè, chú bé, cái ông Dorman này không kể hết các chi tiết cho cháu nghe đâu! Jeremy, tại sao ông lại nói dối cậu bé này? Jody, chính chú Jeremy đã giết bố cháu. Hắn đã bắn bốn viên sát gần vào bố cháu. Chí ít cũng là số vỏ đạn mà chúng tôi tìm thấy…

– Nói láo! Dorman gào lên.

Nhưng người kia phớt tỉnh, nói tiếp:

– Chú bé đáng yêu của tôi, câu chuyện cũng đơn giản thôi. Bố cháu đem một khẩu súng lục vào phòng thí nghiệm. Ông ấy muốn sử dụng con chó để phối kiểm xem bộ máy tí hon có làm nó sống lại được không. Cháu vẫn lắng nghe đấy chứ? Bố cháu đã đưa con Vador vào trong phòng thí nghiệm, và Jeremy đã bắn vào nó! Những vi sinh vật đã chữa khỏi cho con chó.

Hắn mỉm cười với vẻ bề trên trước khi kết luận:

– Đau khổ thay, khi chú Jeremy của cháu bắn vào cha cháu thì ông ấy đã chết. David Kennessy không thể “tự tu sửa” được.

Nhà bác học lắc đầu lia lịa:

– Đồ cặn bã! Dối trá!

Hắn chĩa súng vào Adam Lenz. Nhưng những người mặc y phục đen đông hơn. Họ là những người nhả đạn trước tiên.

PHẾ TÍCH DYMAR

Thứ sáu, 21 giờ 03

Những viên đạn cỡ lớn bắn vào cánh tay Dorman đã tước ngay vũ khí của hắn. Dorman hét lên đau đớn, thân hình hắn quằn quại. Mulder ra lệnh cho những kẻ lạ ngừng bắn. Vô ích. Dorman là cái bia duy nhất của các xạ thủ.

Adam và tổ chức của hắn đã lừa dối. Họ hứa với Jeremy sẽ dành cho hắn một phòng thí nghiệm để hắn có thể theo dõi cuộc nghiên cứu về vi kỹ thuật. Nhưng thay vì lời hứa, họ muốn thanh toán hắn.

Jeremy lĩnh hai viên đạn cùng một lúc: một ở cánh tay, một ở ngực. Hắn nhăn mặt vì đau đớn. Chất Adrenaline được đổ vào trong những tĩnh mạch của hắn và hắn hiểu rằng hắn đã mất sự kiểm soát. Da hắn căng như mặt trống. Những vi sinh vật không còn tìm được những thông tin mà chúng có trong trí nhớ để tái cấu trúc cơ thể của hắn. Lưng hắn còng xuống, những cơ hai đầu phồng lên. Da mặt hắn bây giờ giống như nhựa đang chảy ra. Những người mặc y phục đen tiếp tục trút đạn lên người hắn không chỉ vì họ đã được lệnh nổ súng, mà còn vì khiếp hãi trước cảnh tượng ấy.

Dorman trả đũa lại những kẻ thù của hắn, tập trung vào xạ thủ gần nhất. Những xúc tu mọc ra từ cơ thể hắn có tác dụng như những cánh tay để tóm gọn kẻ thù. Nạn nhân vừa kịp kêu lên một tiếng thì đã bị những xúc tu của Dorman nghiền ra như một mảnh bấc. Một viên đạn trúng vào xương đùi Jeremy. Trước khi mất thăng bằng, những bộ máy tí hon trong người hắn xúm vào “dệt lại” một khớp mới. Chất nhảy phủ đầy trên cơ thể hắn chỉ đòi hỏi sinh sản. Để giết kẻ thù, hắn chỉ cần sờ vào họ. Nhưng hắn sẽ thích thú hơn khi bẻ gãy cổ họ, chọc thủng lồng ngực họ… Hắn đã nổi điên!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN