Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 26
Thang Chấp không có khát khao hay yêu cầu gì với đêm đầu tiên của mình, sau khi chuyện xảy ra thì không muốn nhớ lại, bởi vì nhớ lại thì rất dễ hối hận.
Từ Thăng cởi Thang Chấp sạch sành sanh, còn mình thì chỉ cởi ba nút áo, Thang Chấp nằm dưới thân Từ Thăng, trong lòng bắt đầu hối hận rồi.
Thang Chấp sợ đau.
Từ Thăng nắm lấy đầu gối Thang Chấp, mở chân cậu ra, Thang Chấp nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng nút kim loại và dây nịt cọ sát vào vải quần tây, liền mở mắt ra, ngước mặt nhìn Từ Thăng. echkidieu2029.wordpress.com
Từ Thăng nhìn cậu, rất chuyên chú nhưng không có quá nhiều cảm xúc, Thang Chấp lại hơi lùi bước.
Người Thang Chấp hơi lạnh, chỉ có nơi bị Từ Thăng giữ lấy là nóng lên.
Cậu vươn tay chạm vào mu bàn tay Từ Thăng đang đặt trên đầu gối mình, động tác của Từ Thăng ngừng lại, cậu lại dùng đầu ngón tay chạm vào bàn tay đang cởi dây nịt của Từ Thăng. truyenfull reup là chó
Từ Thăng lại hiểu lầm lần nữa, anh nắm lấy Thang Chấp là bởi vì bàn tay nhiệt độ thấp, sợ sệt và ngày càng lạnh băng của cậu đang chạm vào khóa kéo quần tây của anh.
Thang Chấp chạm tới khóa kéo và hàng răng cưa man mát.
Từ Thăng giữ lấy tay cậu, chậm rãi kéo xuống, cậu nghe thấy tiếng kéo rất khẽ, không lâu sau, cách một lớp vải mỏng, cậu chạm đến cái nơi đang cương cứng của Từ Thăng. ko đọc ở wattpad
Từ Thăng thả tay Thang Chấp ra, Thang Chấp cúi đầu, cảm thấy hình như anh định trực tiếp đi vào, cậu giật mình, rụt người, gọi Từ Thăng một tiếng: “Vẫn chưa bôi trơn.”
“Anh vào phòng tắm.” Thang Chấp khó khăn nói, “Lấy một tuýp kem dưỡng da đi.”
Từ Thăng nhíu mày, có vẻ là chê Thang Chấp nhiều chuyện, nhưng vẫn đi lấy.
Anh nhanh chóng quay lại, đưa tuýp kem dưỡng da cho Thang Chấp.
Thang Chấp sững sờ, biết Từ Thăng sẽ không làm, chỉ có thể nhận lấy, mở nắp ra, bóp chất sữa màu trắng ra lòng bàn tay, ngón tay chấm một ít, gập chân lên, chậm rãi tự bôi trơn cho mình.
Cơ thể không thoải mái lắm, xúc cảm từ chất sữa và đầu ngón mát lạnh, ánh mắt của Từ Thăng, tất cả đều làm cậu thấy hối hận.
Hai má cậu nóng lên, cơ thể lại lạnh, nhưng không còn kịp nữa rồi.
Thang Chấp tăng lên hai ngón tay, vất vả tự mở rộng, Từ Thăng vẫn luôn nhìn cậu, nhìn thêm một lúc, anh đột nhiên giơ tay, kéo tay Thang Chấp ra.
Càng nóng hơn và thô lỗ hơn lúc nãy, ngón tay Từ Thăng khuếch trương cơ thể Thang Chấp, nhẹ nhàng di chuyển bên trong, rồi rút ra.
Thang Chấp cảm thấy hơi chướng, Từ Thăng vừa bôi trơn cho cậu, vừa cúi người ôm lấy Thang Chấp, mặt kề sát bên môi Thang Chấp, lồng ngực đè lên Thang Chấp.
Thang Chấp bị ôm chặt, cơ thể dần nóng lên, chỉ có chân vẫn còn lạnh.
“Như vậy sao?” Ngón tay Từ Thăng vào sâu trong cơ thể Thang Chấp, bắt chước theo tần suất giao hợp, hỏi cậu, “Thang Chấp, có phải không?”
Thang Chấp nhịn không được nhắm mắt lại, “Ừm” một tiếng. Động tác của Từ Thăng dừng lại, anh nói với Thang Chấp: “Đừng kêu lung tung.”
Thang Chấp mở mắt, Từ Thăng ôm chặt lấy cậu, cậu chỉ có thể nhìn thấy đường cong cơ thể nhấp nhô trên lưng Từ Thăng. Thang Chấp vươn tay, ngón tay chạm vào Từ Thăng một chút, có lẽ là Từ Thăng nhận ra, lại dừng một chút, rút ngón tay ra, đổi thành một thứ khác nóng hơn vào thay thế.
Thang Chấp có hơi sợ, nhưng Từ Thăng không lập tức hành động ngay, anh ngỏm dậy khỏi người cậu, một tay ấn lên nệm, cụp mắt nhìn Thang Chấp.
Sau đó anh chậm rãi đến gần Thang Chấp, hòa quyện vào hơi thở của Thang Chấp, khóe miệng đến gần Thang Chấp đến nỗi gần như dán vào nhau, nhưng không thật sự dán lên, giống như đang đợi Thang Chấp làm gì đó.
Thang Chấp nhìn vào mắt Từ Thăng, đoán một lúc, vẫn không đoán ra anh đang đợi cái gì.
Chỉ là Thang Chấp muốn lắm rồi, cho nên hơi nâng mặt lên, hôn lên má trái Từ Thăng để lấy lòng.
Từ Thăng hình như vẫn chưa hài lòng, anh lại tiến gần đến Thang Chấp một chút nữa, miệng đặt bên khóe môi Thang Chấp.
Thang Chấp không muốn đoán nữa, không chịu nổi nữa mà nhắm mắt lại, dùng đùi trong cọ cọ cánh tay Từ Thăng, hết sức lực nói với anh: “Rốt cuộc anh có vào không.”
Mấy giây sau, Thang Chấp đau đến nỗi trước mắt tối đen, lần thứ ba hối hận đã lên giường với Từ Thăng.
Từ Thăng một lần là đi vào toàn bộ, sau khi thử ra vào vài lần, liền giữ lấy hông Thang Chấp, không ngừng đẩy vào trong.
Sức đẩy của anh rất mạnh, tiếng trong phòng rất khó nghe, Thang Chấp hoài nghi Từ Thăng xem tiếng rên rỉ vì đau của cậu thành tiếng cổ vũ, làm càng dùng sức hơn. Thang Chấp giống như đột nhiên chìm xuống dưới nước sâu ba mươi mét, hai chân run rẩy, phổi vận động rất gian nan, lưng bởi vì đau mà cứng đờ.
“Từ Thăng…” Trong mắt Thang Chấp toàn là nước mắt chảy ra vì đau, chớp mắt một cái là nước mắt dầm dề, cậu nhắm chặt mắt, yếu ớt vỗ vào cánh tay Từ Thăng, gọi anh, “Từ Thăng.”
Từ Thăng nghe vậy cuối cùng cũng ngừng lại một lát.
Lát sau, bỗng nhiên có một thứ mềm mại và ấm nóng nhẹ nhàng chạm vào lông mi bên phải của Thang Chấp, giọng Từ Thăng vang lên rất gần, anh thấp giọng hỏi Thang Chấp: “Cậu lại khóc cái gì.”
“Anh có thể nhẹ chút không…” Thang Chấp yếu ớt cầu xin anh, “Lần đầu tiên của tôi, anh đừng có dùng sức như vậy chứ.”
Từ Thăng hình như sững sờ, Thang Chấp cảm thấy đèn sáng quá, chân cũng sắp bị Từ Thăng đè gãy rồi, giơ tay đẩy Từ Thăng ra một chút, đẩy trúng cánh tay đang giữ hông cậu của Từ Thăng.
Từ Thăng không giữ chặt như lúc trước, bị Thang Chấp đẩy hơi trượt đi, ngón tay giống như không có ý thức mà lướt trên làn da phần bụng dưới của Thang Chấp.
“Tắt đèn đi được không.” Thang Chấp hỏi anh.
Từ Thăng dừng lại vài giây, bắt lấy cánh tay Thang Chấp, kéo Thang Chấp dậy, để Thang Chấp ngồi trên người anh, sau đó tắt đèn.
Trong phòng cuối cùng cũng tối đen, cái thứ chôn trong cơ thể Thang Chấp cuối cùng cũng không còn khiến Thang Chấp khó chịu nữa.
Từ Thăng chậm rãi nâng mông Thang Chấp lên, để Thang Chấp hoạt động một chút, Thang Chấp nằm sấp lên vai Từ Thăng, mặt dán vào lỗ tai Từ Thăng. Làm như vậy một lúc sau, Thang Chấp cảm nhận được một chút ngọt ngào nho nhỏ.
Cơ thể cậu nóng lên, cái nơi liên kết ấy càng nóng hơn, cậu nhịn không được dùng tay chạm vào, cái thứ thô to được kem dưỡng da tuốt cho trắng mịn đã khuếch trương cậu rất rộng. Thang Chấp bị Từ Thăng nâng hướng về phía trước, trước hết bắn ra một mảng ướt đẫm, rồi chậm rãi đi xuống, nuốt lại một lần nữa.
Cứ như vậy một lúc lâu, Thang Chấp cảm thấy có hơi không hài lòng, cậu đến gần Từ Thăng, lại hôn loạn lên mặt Từ Thăng mấy cái, sờ lên bắp thịt phía bụng dưới của anh, phát hiện Từ Thăng toát một lớp mồ hôi mỏng.
Thang Chấp càng dán lên mặt Từ Thăng, vừa động, vừa thở hổn hển hỏi Từ Thăng: “Sao anh nóng vậy. Mệt sao?”
“Có phải tôi nặng lắm không.” Thang Chấp mơ hồ hỏi.
Từ Thăng nói “Vẫn ổn”, quay mặt nhìn về Thang Chấp, khóe miệng hai người cũng dán sát vào nhau, môi Từ Thăng hơi mỏng, nhưng cũng rất mềm, Thang Chấp mơ màng tránh về phía sau, hỏi Từ Thăng: “Còn có thể nhanh như lúc nãy không?”
“Lúc anh mới đi vào ấy.” Thang Chấp nói.
Từ Thăng không trả lời, nâng gáy Thang Chấp lên, đè Thang Chấp xuống giường.
Thang Chấp bị Từ Thăng đâm đến nỗi cứ luôn ngẩng cao, chân cũng tê cứng, ôm lấy vai Từ Thăng, không nhịn nổi mà cứ kêu lên.
Từ Thăng nói Thang Chấp “Kêu đến nỗi người ở cả cái hành lang này đều muốn tới xơi tái cậu”, Thang Chấp cắn môi, Từ Thăng lại hỏi cậu “Sao không kêu nữa”, dùng tay bóp cằm cậu, bắt cậu mở miệng.
Cuối cùng Thang Chấp không còn sức kêu nữa, Từ Thăng thả chậm tốc độ, không biết lại có mục đích gì, anh mấy lần kề mặt bên môi Thang Chấp, cọ cọ một hồi lại tránh ra.
Thang Chấp thậm chí không biết mình và Từ Thăng rốt cuộc đã làm đến mấy giờ, Từ Thăng vừa dừng lại là cậu đã ngủ rồi,
Cậu xụi lơ trên giường, ngủ rất sâu. Thang Chấp ghét vận động, đây là buổi tối cậu cảm thấy mệt nhất trong suốt nhiều năm nay.
Sau khi vận động xong, ngủ càng không tốt, Thang Chấp mơ thấy ác mộng, thấy mình bị dây thừng trói lại, chìm sâu xuống đáy biển, bốn phía là nước vô biên vô hạn.
Cậu mở to mắt, phát hiện có người ôm chặt cậu từ phía sau.
Hóa ra sau khi Từ Thăng làm xong vẫn không về phòng, ngủ ngay trong phòng Thang Chấp.
Từ Thăng không giúp Thang Chấp thay đồ, anh tự thay cho mình một bộ đồ ngủ.
Tư thế ngủ ấm áp của hai người rất kì quặc, mà bầu trời ngoài cửa sổ đang dần sáng.
Thang Chấp cảm thấy người Từ Thăng quá nóng, ôm đến nỗi cả người cậu đều đau nhức, cẩn thận nhúc nhích, muốn thoát ra khỏi vòng tay Từ Thăng.
Nhưng chưa nhúc nhích được mấy cái, lại bị “cảnh sát duy trì trật tự” Từ Thăng đang ngủ giữ lại. Từ Thăng giữ lấy cổ tay Thang Chấp, ôm cậu càng chặt hơn, mặt dán vào vai Thang Chấp.
Thang Chấp hết cách, chỉ đành cố gắng thích ứng, ở trong cái ôm có hạn của Từ Thăng, tìm một tư thế thoải mái.
Không biết vì sao, Từ Thăng đột nhiên cúi đầu trong vô thức, hôn mấy cái lên đầu vai lộ ra ngoài của Thang Chấp. Thang Chấp hơi ngứa, lại nhúc nhích mấy cái, Từ Thăng hình như bị cậu quấy rầy, cũng nhúc nhích một chút.
Thang Chấp cảnh giác nhắm mắt lại, lại giả vờ ngủ.
Từ Thăng ôm cậu dần dần thả lỏng tay, chắc là tỉnh rồi.
Từ Thăng ngồi dậy khỏi người Thang Chấp, Thang Chấp lấy lại được tự do đã xa cách cả đêm, định thở ra một hơi, đột nhiên có cái gì đó chạm vào lưng cậu, dọc theo xương sống mà đi xuống, lướt đến đùi cậu, rồi lại lướt lên phần bụng dưới.
Thang Chấp thấy rất ngứa, nhúc nhích một chút, nhắm mắt xoay người, giả vờ như bị Từ Thăng quấy rầy, Từ Thăng cũng không động chạm nữa.
Tác dụng của chất cồn tan biến rồi, não Thang Chấp bởi vì thiếu ngủ, cùng với cơn sốt nhẹ, cơn buồn ngủ cuồn cuộn kéo tới.
Trước khi ngủ tiếp, cậu lại hối hận một lần nữa, vẫn cảm thấy hơi lạnh, co quắp người ôm lấy hai tay.
Nhưng cũng may, trong giấc mơ không lâu sau đó, Thang Chấp một lần nữa được ôm vào trong một vùng nước biển ấm áp.
Có một bình luận phân tích trên Trường Bội về 2 chương này Ếch thấy khá là hợp lý nên dịch cho các bạn đọc, bình luận ban đầu là có người thắc mắc tại sao Thang Chấp lại đồng ý lên giường cùng Từ Thăng, một người lớn bằng này lại là lần đầu tiên lên giường, thật sự là vì rượu kích thích sao, sau đó có người trả lời như thế này:
“Một phần ba là rượu, một phần ba là sự chủ động của Từ Thăng, một phần ba là hảo cảm của Thang Chấp đối với Từ Thăng. Thang Chấp thật ra rất thiếu cảm giác an toàn. Có thể nhìn ra từ những chương trước, lúc nhỏ đã phải trải qua chuyện gì đó đến nỗi không có cách nào lại gần phụ nữ, mà chắc là bị ảnh hưởng từ việc bị dâm ô. Sau khi lớn lên rõ ràng là vào được đại học danh tiếng, mà mẹ lại vào tù, cậu ấy cũng bị trường đuổi học mà đi làm ở công ty. Mẹ cậu ấy có khả năng rất lớn là bị hàm oan, bởi vì Thang Chấp cứ luôn muốn lật án, mà luật sư cũng biểu thị là có thể thành công. Sự xuất hiện của Từ Thăng mới đầu khiến Thang Chấp đã bất an nay càng bất an hơn. Em gái của Từ Thăng ép Thang Chấp phải chạy trốn, nhưng lại bị Từ Thăng mời về diễn vai ông xã của em gái anh ta. Sự cường thế này một mặt khiến Thang Chấp phản cảm và bất lực, mặt khác lại cho Thang Chấp cảm giác có thể dựa vào (việc xét xử lại). Ngoài ra, Thang Chấp thật ra cũng dần dần đến gần với Từ Thăng cũng dần dần có hảo cảm với anh. Theo cá nhân tôi thấy là bởi vì Thang Chấp trước giờ luôn bị xã hội đả kích, nên nâng cao khả năng miễn dịch trước cách đối xử “muốn làm gì thì làm” của Từ Thăng. Mà sự cường thế của Từ Thăng cũng cho Thang Chấp cảm giác an toàn như là chứng Stockholm. Tôi cảm thấy hiện giờ Từ Thăng thích Thang Chấp hơn là Thang Chấp thích Từ Thăng. Hơn nữa, hảo cảm của Từ Thăng đối với Thang Chấp phần lớn cũng không theo logic, không tự chủ được. Anh nhìn thấy Thang Chấp làm cái gì cũng cảm thấy dung tục, xem thường cậu lại nhịn không được bị cậu thu hút. Anh vẫn chưa thể hiểu rõ Thang Chấp, sau này sẽ càng chú trọng đến tính cách, cảnh ngộ của Thang Chấp, trở nên thích cả con người cậu ấy, chứ không phải chỉ có ham muốn cơ thể cậu ấy.”
Và cũng có một số bình luận cà khịa anh Thăng:
“Một ngày một lần, một lần một tối”
“Có lần một sẽ có lần hai”
“TT: Hôn một cái
TC: Không hôn không hôn không hôn
TC: Bôi trơn
TT: Được
TC: Chậm chút đi
TT: Được
TC: Nhanh chút đi
TT: Được
Địa vị gia đình vừa nhìn đã biết:))))”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!