Vụ Bê Bối Khờ Dại - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Vụ Bê Bối Khờ Dại


Chương 31


[Nghi phạm giết người ở hoa viên Hoàng Hậu dẫn theo con trai ra đầu thú

 Quá trình lập án giống như phim Rashomon. (*)

(*) Rashomon: một bộ phim đề cập tới một vụ án giết người và cưỡng bức qua lời kể của nhiều nhân chứng khác nhau

Hai mươi giờ tối ngày 5 tháng này, cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại báo nguy, một người phụ nữ xưng là người của tòa nhà số 5 tầng số 9 hoa viên Hoàng Hậu bị một khách thuê phòng đánh từ sau gáy, xin cứu trợ.

Khi cảnh sát và nhân viên cứu hộ đến hiện trường, người phụ nữ đó vì mất máu quá nhiều nên đã tử vong.

Được biết, nạn nhân năm nay ba mươi lăm tuổi, đã ly hôn, không có con, là chủ của tòa nhà này.

Hàng xóm của nạn nhân là một người phụ nữ trẻ thuê phòng, dẫn theo đứa trẻ chín tuổi đến Tân Cảng làm việc, tính cách táo bạo, ngành nghề không rõ.

Nạn nhân dịu dàng lương thiện, đồng cảm với người phụ nữ đơn thân mưu sinh ở Tân Cảng, không chỉ lấy tiền thuê phòng thấp, còn thỉnh thoảng giúp người phụ nữ đó đưa đón con trai X đi học.]

Từ Thăng cầm điện thoại, đọc tin nhắn do Giang Ngôn gửi đến: “Từ tiên sinh, có tiện nói chuyện điện thoại không?”

Trước đó, Từ Thăng sợ nhận điện thoại cũng không tiện nói chuyện, vì thế dặn dò Giang Ngôn, trước khi muốn gọi điện thoại cho anh thì hãy gửi tin nhắn trước.

Bây giờ Thang Chấp còn đang ở phòng khách, Từ Thăng liền trả lời: “Chuyện gì?” lại hỏi, “Mẹ cậu ấy thế nào rồi?” Một lát sau, anh gọi lại cho Giang Ngôn.

Trong lúc đợi Giang Ngôn nghe máy, Từ Thăng vẫn nhìn chằm chằm Thang Chấp.

Advertisement / Quảng cáo

Thang Chấp rất nghe lời mà đứng ở chỗ cũ, Từ Thăng không cho cậu đi đâu, cậu cũng thật sự đứng im, môi mím lại, đầu hơi nghiêng sang một bên.

Vẻ sợ hãi và căm hận trên mặt cậu lúc nãy nhìn màn hình tivi đã biến mất rồi, Thang Chấp lại trở nên xinh đẹp và lười biếng, giống như cậu đang sống rất tốt, không để ý bất kì chuyện gì cả.

Có lẽ không có nhân viên nào liên quan đến vụ án đó, khi nhìn Thang Chấp bây giờ, lại có thể nghĩ đến đứa trẻ X ở vụ án mạng hoa viên Hoàng Hậu năm đó.

Từ người cảnh sát điều tra hiện trường mười ba năm trước, cho đến người phóng viên đưa tin về vụ án, cả những người dân bình thường quan tâm đến vụ án, hay là người nhà nạn nhân đang giữ chức ở sở cảnh sát, không có ai có thể tìm được mối liên hệ giữa Thang Chấp và đứa trẻ đó.

Đứa trẻ X không có bất kì ghi chép về chân dung nào, đã trưởng thành rồi.

[Sau khi nghi phạm đầu thú, đã khai là do mình sơ suất đánh người ta bị thương.

Cô nói với cảnh sát, hôm xảy ra vụ án, có đồng nghiệp đổi ca với cô, kết thúc công việc sớm, về đến nhà của bà chủ cho thuê, phát hiện bà chủ đang ngược đãi con của cô, mới giận dữ đánh bà ta bị thương.

Thời điểm gây án và thời điểm đầu thú cách nhau chưa tới bốn mươi tám giờ, bác sĩ lại không tìm thấy bất kì dấu vết đã bị ngược đãi trên người đứa con của nghi phạm.

Cảnh sát truy hỏi nghi phạm, nghi phạm lại đột nhiên im bặt không trả lời.]

“Từ tiên sinh.” Giang Ngôn nghe máy.

Từ Thăng lặng lẽ dời mắt, nói với Giang Ngôn: “Cậu nói đi.”

“Vẫn còn đang phẫu thuật, tin tức từ phòng phẫu thuật truyền ra cho biết, tình trạng tốt hơn trong tưởng tượng. Cuộc phẫu thuật có lẽ sẽ không kéo dài quá lâu.”

Từ Thăng nói “Được”, Giang Ngôn lại nói: “Mới nãy luật sư Chung đến bệnh viện, mới biết phạm nhân kia cũng bị đâm trọng thương, vết thương nghiêm trọng hơn của Tịch Mạn Hương… Luật sư vẫn còn đang tìm hiểu tình hình, nếu như là Tịch Mạn Hương ra tay trước, chuyện này có lẽ sẽ càng phức tạp hơn.”

“Tôi biết rồi.” Từ Thăng cúp điện thoại.

Thấy Từ Thăng bỏ điện thoại xuống, Thang Chấp lập tức ngáp một cái.

Cơn buồn ngủ nửa thật nửa giả, cái ngáp dùng sức quá mạnh khiến mắt cậu óng ánh nước, cậu nhanh chóng ngước mặt lên nhìn Từ Thăng: “Từ tổng, tôi muốn ngủ, tôi buồn ngủ rồi.” echkidieu2029.wordpress.com

Bỗng nhiên không biết tại sao, Từ Thăng không dễ gạt như lúc trước, cách cậu hai, ba mét, bình tĩnh nhìn cậu một hồi, hỏi ngược lại: “Vậy sao? Tôi thấy cậu có vẻ không buồn ngủ lắm.”

Thang Chấp sững sờ, theo thói quen tiếp tục che giấu: “Tôi rất buồn ngủ, anh nhìn nhầm rồi.”

Từ Thăng vẫn đứng đó, dùng ánh mắt và góc độ hơi vi diệu quan sát Thang Chấp.

Từ trong nét mặt của anh, Thang Chấp đọc ra được sự chần chừ do dự trước nay chưa từng thấy. Thang Chấp cảm thấy Từ Thăng hình như có chuyện gì đó muốn nói với cậu, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mà vẫn chưa quyết định có nên nói hay không. đọc truyenfull tăng khả năng nguy cơ xói mòn não

Grand Rapids nổi gió rồi.

Hiệu quả cách âm của tường kính khách sạn rất tốt, tiếng gió thổi chỉ loảng thoảng mơ hồ truyền vào phòng.

Điện thoại của Từ Thăng lại rung lên, chắc là nhận được tin nhắn gì đó.

Anh cúi đầu đọc xong tin nhắn, hình như thở phào một hơi, lại ngẩng đầu nhìn Thang Chấp.

Giữa ánh sáng từ điện thoại, nỗi bất an khó có thể miêu tả tập kích Thang Chấp, tâm trạng đột nhiên tự có ý thức của nó, bắt đầu phập phồng lên xuống không ngừng.

Từ Thăng vẫn chưa mở miệng, Thang Chấp kích động gọi anh một tiếng, hỏi: “Sao thế.”

Sau khi đối mắt với Thang Chấp một lúc, Từ Thăng rốt cuộc cũng nói: “Mẹ cậu ẩu đả với người ta trong trại giam, bị thương rồi.”

“Tình trạng không xấu.” Từ Thăng nói, “Tạm thời thoát khỏi cơn nguy kịch.”

Thang Chấp giống như trở nên khờ khạo trở nên ngu ngốc, mất một khoảng thời gian, mới hiểu rõ ý của Từ Thăng.

“Sáng mai về Tân Cảng là chuyến sớm nhất.” Từ Thăng tiếp tục nói, “Nếu như cậu ngủ không được, tôi sẽ bảo bác sĩ kê cho cậu thuốc an thần.”

Nhìn anh có vẻ rất điềm tĩnh và vô tình, nhưng Thang Chấp cảm thấy có thể đây là lần đầu tiên cậu nhận được quan tâm và sự thương hại từ chỗ anh. nhỏ ko học lớn lên reup trên wattpad

Thật ra Thang Chấp trước giờ chưa từng mong muốn được như vậy.

Từ Thăng lại gần cậu, Thang Chấp lùi một bước, Từ Thăng liền tỏ vẻ bất mãn.

“Thang Chấp.” Anh có chút không bình tĩnh mà nhấc tay lên, có thể là muốn giữ Thang Chấp lại.

Thang Chấp lại lùi một bước, lưng đụng đến cột nhà, khung tranh sơn dầu cấn vào lưng Thang Chấp, khiến Thang Chấp hơi đau.

Advertisement / Quảng cáo

Thang Chấp thật sự thấy đau, nhưng không cách nào lùi về sau được nữa.

Từ Thăng nhẹ nhàng vây cậu lại giữa cây cột và mình, mùi hương của anh giống như của Từ Khả Du, cứ thế vây cậu lại.

Anh cúi đầu, chạm vào mặt Thang Chấp, ngón tay lướt trên gò má cậu.

“Có cần thuốc an thần không?” Anh hỏi Thang Chấp.

Thang Chấp ngẩng đầu nhìn Từ Thăng, tay Từ Thăng lướt đến cằm cậu, dùng ngón cái và ngón trỏ giữ lấy.

“Thang Chấp.” Anh hơi dùng sức, để mặt Thang Chấp ngước lên một chút.

Thang Chấp mở to mắt, cảm thấy Từ Thăng trước mặt, và tất cả mọi thứ trong phòng đều trở nên mơ hồ.

Giống như cậu đang nhìn buổi tối u ám xuyên qua màn mưa thật lớn, nước chảy che kín phía trước.

Mỗi một giọt nước đều chứa đựng một đoạn hồi ức ngắn ngủi mà Thang Chấp cảm thấy đáng để lưu giữ.

Vô số ngày mưa to cậu đến trại giam nữ Trình Sơn từ mười tuổi đến hai mươi hai tuổi.

Giây phút tự do hiếm có khi chạy thoát khỏi nhà mẹ nuôi.

Giây phút ngồi trong ghế nhà trường, làm hết tất cả bài tập được giao.

Ngày cậu đem thư thông báo trúng tuyển đại học đến khoe với Tịch Mạn Hương đằng sau tấm kính dày ở khu thăm nuôi, hôm đó là ngày vui nhất, tràn trề hy vọng nhất.

Từ Thăng lại gần Thang Chấp, cúi đầu hôn lên mắt và môi cậu, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng đóng chặt của cậu, môi trên của anh có vị mặn của nước mắt Thang Chấp.

Anh mút hết những lời Thang Chấp muốn nói, ôm chặt lấy eo cậu, mơ hồ nói Thang Chấp đừng khóc, để Thang Chấp cùng lúc cảm thấy nghẹt thở và được an ủi.

Trong lúc ngẩn ngơ, Thang Chấp hoài nghi, khi Từ Thăng hôn cậu hay là khi Từ Thăng rời khỏi trước mắt cậu, đều có thể khiến Thang Chấp thấy niềm an ủi tương tự nhau.

Điểm khác biệt duy nhất là, khi Từ Thăng hôn cậu, sẽ ôm lấy cậu, cho cậu ấm áp.

[(Bệnh viện xã khu Hoàng Hậu – Bản đầu tiên – Chưa được sử dụng)

Giấy chẩn đoán

Ghi nhận lúc 01:20 ngày 6 tháng 12

Người được chẩn đoán: Thang Chấp

Giới tính: Nam

Tuổi: 9 tuổi chẵn

Kết quả chẩn đoán:

  1. Thần trí hoảng hốt, tinh thần kém.
  2. Khuỷu tay, mắt cá chân có vết trầy mới.
  3. Ống tai ngoài sung huyết nhẹ.]

Thang Chấp không kháng cự nụ hôn của Từ Thăng, cơ thể cậu bủn rủn, hốc mắt dầm dề nước mắt.

Tay của cậu ỉu xìu ấn trên lồng ngực Từ Thăng, môi bị Từ Thăng hôn đỏ bừng.

Từ Thăng rời môi đi, nhìn Thang Chấp ở một cự ly rất gần.

Mắt Thang Chấp vẫn nhắm chặt, giống như đang ngủ. Từ Thăng biết cậu không hề ngủ.

Từ Thăng cho là Thang Chấp sẽ không nói chuyện với mình, nhưng Thang Chấp bỗng nhiên nói với anh: “Tôi muốn về Tân Cảng.”

Giọng mũi của Thang Chấp rất nặng, Từ Thăng nói với cậu: “Tôi biết.” Thang Chấp nhẹ nhàng đẩy Từ Thăng ra một chút, Từ Thăng lùi về sau, chừa cho Thang Chấp một chút không gian.

“Cũng không muốn uống thuốc.” Thang Chấp mở to mắt, nói với Từ Thăng.

Có thể vì giọng nói, Thang Chấp có lúc nói chuyện sẽ bất chợt như đang làm nũng.

Lúc đầu Từ Thăng rất bài xích, bây giờ lại cảm thấy không có cách nào đối phó được.

Anh muốn nói với Thang Chấp, cậu không muốn uống thì không uống nữa, bởi vì nếu như Từ Thăng không nói, nhất định sẽ có người khác nói.

Rất nhiều người có thể vì Thang Chấp mà từ bỏ nguyên tắc của mình, không ai là ngoại lệ.

“Có thể. Nhưng mà tối nay hãy ngủ ở chỗ tôi.” Từ Thăng nói với cậu.

Advertisement / Quảng cáo

Thang Chấp nhìn anh mấy giây, đồng ý.

Gió đêm ở Grand Rapids ngày càng lớn. Thang Chấp nằm rất xa Từ Thăng, cậu nằm một bên, xoay lưng lại với Từ Thăng, nhìn màn đêm tối đen như mực ở ngoài cửa sổ.

Từ Thăng không ôm Thang Chấp, có thể là vì cậu cũng đang tỉnh.

Ngủ cùng giường với một người, không nói đến dục vọng, điều này khiến Thang Chấp cảm thấy an toàn.

Sau đó Từ Thăng ra ngoài một lúc, hình như đi gọi một cuộc điện thoại. Khi quay về anh gọi Thang Chấp một tiếng, bật loa ngoài, Giang Ngôn ở đầu bên kia với: “Thang tiên sinh, mẹ anh đã tỉnh dậy một lần, đã qua cơn nguy kịch rồi. Vết thương lần này cũng không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống về sau, cậu có thể yên tâm rồi.”

“Luật sư Chung đã thỏa thuận với bên trại giam, đợi cậu đến Tân Cảng, có thể trực tiếp qua thăm.”

Thang Chấp cách hơn nửa cái giường, nói “Cám ơn” với Từ Thăng.

Từ Thăng nói “Không cần”, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, cũng không định đến gần Thang Chấp.

Khi trời sắp sáng, Thang Chấp mới ngủ được. Không nằm mơ thấy gì, cứ thế mà thiếp đi.

Sau khi tỉnh giấc, bọn họ liền xuất phát.

[(Bản tòa án sử dụng)

Kết quả giám định của sở cảnh sát Tân Cảng phân cục 14

Sở đã ủy thác cho bệnh viện xã khu Hoàng Hậu tiến hành giám định vết thương cho Thang Chấp (chi tiết bên dưới), kết quả giám định cho thấy: không phát hiện tổn thương thân thể.

Ngày 8 tháng 12.]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN