Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 5
Từ Khả Du và Từ Thăng từ sáng sớm đã ra ngoài, nghe nói là cùng ông ngoại đi bộ đường xa.
Hai rưỡi chiều, trợ lý Giang dẫn luật sư tới.
Luật sư chừng hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt kiên nghị, dáng người nhỏ thó, mặc một bộ đồ tây vừa người.
Anh ta đi đến trước mặt Thang Chấp rồi chìa tay ra: “Thang tiên sinh, chào cậu, tôi là Chung Duệ.”
Thang Chấp bắt tay với anh ta, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối suy nghĩ.
Hồi năm nhất ở lớp pháp luật, Thang Chấp đã nghe tới tên Chung Duệ từ miệng giáo sư.
Lúc đó cậu còn từng nghĩ, nếu như khi mẹ cậu ra tòa có thể được Chung Duệ biện hộ cho bà, có phải là mọi chuyện đã khác rồi không.
Nhưng mà đây chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Thang Chấp hiểu, phí biện hộ của Chung Duệ là cái giá trên trời mà cậu chẳng thể nào trả nổi, dù cậu có bán thân cũng không bằng được số lẻ.
Không ngờ sau mấy năm, cậu thật sự được gặp luật sư Chung.
Sau khi giới thiệu đơn giản hai người với nhau, Giang Ngôn liền ra ngoài, để Thang Chấp và Chung Duệ ở trong phòng nói chuyện.
Chung Duệ mang cho Thang Chấp một xấp tài liệu anh ta đã chuẩn bị, tìm ra tất cả những quyết định không thỏa đáng trong phán quyết, đưa ra nhiều ý kiến chuyên môn, mang lại cho Thang Chấp khả năng xin xét xử lại, và tự tin mà trước đó cậu chưa từng có.
Khi tiễn Chung Duệ đi, Thang Chấp có chút ngẩn ngơ, cậu cảm thấy giấc mơ trở thành hiện thực quá nhanh, nhanh đến độ không thật lắm, lại cảm thấy mặc dù tính cách Từ Thăng rất tệ, xem thường cậu, nhưng lại không nói điêu.
Hoặc có lẽ là Từ Thăng thật sự có thể cho cậu và mẹ cậu gặp nhau ngoài trại giam.
Nhìn xe Chung Duệ đi xa, cậu ngồi trên ghế dựa trong vườn hoa cạnh hồ một lúc, ngẩn người nhìn chằm chằm cái hồ không biết tên.
Từ khi Thang Chấp về Tân Cảng, bước vào căn nhà kiểu Tây này cho đến bây giờ, hình như chưa từng thấy mặt trời, thời tiết cứ luôn u ám.
Mặt hồ ánh lên không khí trầm lặng, bọt nước có khi dập vào những đám cỏ ven hồ, có khi lại lặn tăm.
Mùi tanh nhẹ của nước hồ theo gió bay tới, cùng với mùi hương cỏ chua me từ trong nhà, hòa quyện vào nhau.
Ngày thứ năm này, cậu không đi đâu cả, chỉ loanh quanh trong nhà hoặc ngồi yên, tán gẫu với Từ Khả Du, mỗi phút mỗi giây đều thấy khó khăn.
Cậu không muốn gặp Từ Khả Du, không muốn gặp bất cứ ai trong cái nhà này.
Nhưng mà từ khi gặp được luật sư Chung, những chuyện mà cậu vốn cảm thấy không thể chịu được, gì mà tự tôn, nhân cách, tất cả đột nhiên đều không còn quan trọng nữa.
Bởi vì so với những thứ này, Thang Chấp càng muốn gặp mẹ hơn.
Đến chập tối, Từ Khả Du và Từ Thăng cùng trở về nhà.
Từ Khả Du đứng ở cửa dịu dàng gọi tên Thang Chấp, Thang Chấp nghe thấy, đứng dậy quay đầu nhìn, Từ Khả Du chạy về phía cậu, tà váy phe phẩy trong không trung. echkidieu2029.wordpress.com
Thang Chấp đoán có lẽ cô cho rằng cậu thích cô mặc màu hồng, bởi thế nên cô mặc đầm hồng năm ngày liên tiếp.
Cô chạy tới trước mặt Thang Chấp, hỏi cậu: “Hôm nay anh đã làm những gì?”
Từ Thăng không nhanh không chậm đi sau cô.
Ánh mắt Thang Chấp lướt qua Từ Thăng, vội vàng đối diện với ánh mắt anh một giây.
Trong ánh mắt Từ Thăng không có bất kỳ cảm xúc nào, giống như đang chuẩn bị đánh giá thành ý cậu đối với Từ Khả Du có xứng đáng với phí mời luật sư hay không.
Thang Chấp đè thấp giọng, dịu dàng nói: “Anh đang đợi em.”
Thang Chấp biết Từ Thăng đang nhìn mình, nhưng cậu không nhìn Từ Thăng nữa, chỉ nhìn Từ Khả Du.
Cậu hy vọng Từ Thăng hài lòng. Từ Thăng muốn cậu mang theo một chút tình cảm, nên cậu cố gắng diễn.
Nếu như không tính hành vi trái quy tắc ở trường thì Thang Chấp thật ra là một học sinh giỏi, từ nhỏ đến lớn, cậu mà muốn làm tốt việc gì, đều rất đơn giản.
Mặt Từ Khả Du nhanh chóng đỏ lên, cô rũ mắt, tỏ vẻ thẹn thùng.
“Đi chơi có vui không?” Thang Chấp hỏi cô.
Cô ngẩng mặt, không nhịn được lộ ra vẻ mặt bất mãn: “Không vui lắm.”
“Lên núi mới biết là đi hoạt động từ thiện, ông ngoại và anh hai đi chỗ khác, để em và anh họ một mình.” truyenfull reup là chó
Ngay lập tức, Thang Chấp phát hiện cảm xúc của cô cực kỳ không bình thường, giống như là chịu kích thích gì đó, khóe mắt hơi cụp xuống, lộ vẻ phiền muộn và lo âu. sstruyen reup là chó
Hơn nữa những lúc có mặt Từ Thăng, Từ Khả Du dường như không nói chuyện, mà bây giờ lại cằn nhằn liên miên: “Anh họ cứ đòi em đi phát cặp sách cho con của ngư dân dưới núi, rõ ràng có rất nhiều công nhân viên… còn chụp ảnh cho em, nói sẽ đăng lên đầu đề tin tức…”
Từ Thăng đứng một bên, cằm hơi gồng, giống như muốn ngắt lời cô, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
“Móng tay mấy đứa con nít đó toàn là vảy cá… thật ghê tởm, trên người còn có mùi tanh…” Từ Khả Du dùng thái độ rất quái dị chà xát tay mình, dùng móng tay khẩy khẩy các đốt ngón tay, “Không thể tắm xong rồi hẵng ra ngoài sao… ghê tởm, hết sức ghê tởm…”
Cô ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Thang Chấp, liên tục lặp lại từ “ghê tởm”.
Sau đó, Từ Thăng hắng giọng, Thang Chấp ngẩng đầu nhìn anh, đọc được ý cảnh cáo trong ánh mắt anh.
Thang Chấp đoán, Từ Thăng có lẽ biết được công việc trong quá khứ của cậu, sợ cậu kích động buột miệng, làm Từ Khả Du càng mất hứng hơn. Thang Chấp sẽ không làm như vậy, nhưng không cách nào trực tiếp giải thích, càng cảm thấy hơi gượng gạo.
Thực ra, sau khi bị đuổi học, Thang Chấp không tìm được công việc, nên từng đi làm cho thuyền đánh cá một năm, từng là một người trên tay đầy mùi tanh của cá.
Nhưng mà Thang Chấp không hề thấy khó chịu, bởi vì cậu từng gặp rất nhiều ánh mắt như Từ Khả Du, cũng sớm không thèm để ý nữa rồi, chỉ là cậu đang nghĩ nên tiếp lời thế nào mới có thể khiến cảm xúc của Từ Khả Du bình ổn lại.
Không bao lâu sau, Thang Chấp liền nghĩ ra phải nói gì.
Cậu nhẹ nhàng ngắt lời Từ Khả Du, nhìn vào mắt cô, nói với cô: “Khả Du, chúng ta ngày mai đi đăng ký kết hôn đi.”
Từ Khả Du ngẩn ra, ngừng hờn dỗi.
Thang Chấp lại hỏi cô: “Chúng ta kết hôn nhé, có được không?”
Hồi sau, Từ Khả Du gật đầu, ngẩn người nhìn Thang Chấp.
Thang Chấp vươn tay, chạm vào mặt Từ Khả Du, bàn tay mềm mại, xúc cảm ấm nóng khiến cậu thấy sợ hãi, rồi cậu từ từ thu tay về.
Cậu vẫn chưa nhìn Từ Thăng, hy vọng Từ Thăng hài lòng với diễn xuất của cậu.
Tinh thần của Từ Khả Du khá nhạy cảm, cứ luôn nói trên người mình có mùi tanh, ở lầu dưới một lúc nhịn không được lên lầu đi tắm.
Trong phòng khách chỉ còn lại Từ Thăng và Thang Chấp.
Mới đầu, Từ Thăng không bắt chuyện với Thang Chấp, dường như đang suy tư gì đó, im lặng đi đến bên cửa sổ, nhìn phong cảnh Thang Chấp vừa mới nhìn.
Đồ tây của anh màu sẫm, chất vải không có một nếp gấp nào, trên người có mùi nước hoa cologne nhàn nhạt, bề ngoài vẫn chỉnh tề như cũ, nhìn qua không giống như người mới trở về từ nơi hoạt động từ thiện đầy mùi cá.
Quản gia bảo cô giúp việc pha một ấm trà, đặt ngay ngắn trên bàn, anh cầm tách lên, nhưng chưa uống, cụp mắt nhìn tay.
Thang Chấp nhìn Từ Thăng, đột nhiên cảm thấy trong phòng nhiều người như vậy, nhưng dường như chỉ có mình Từ Thăng là thuộc về gian phòng này, ngôi nhà này.
Sườn mặt Từ Thăng rất sắc sảo, đường nét gọn gàng thanh thoát, nói chuyện không nhanh không chậm, ra dáng quý ông, nhưng thực ra cũng rất kiêu ngạo. Giống như là không ai có thể lọt vào mắt anh, tất cả mọi người trong mắt anh đều không phân giới tính, xấu đẹp, đều là những hạt cát.
Thang Chấp đứng một lúc, sợ Từ Thăng thấy mình dư thừa, cũng định lên lầu, nhưng chưa quay người, đột nhiên nghe Từ Thăng mở miệng: “Buổi chiều nói chuyện thế nào rồi?”
“Rất ổn, luật sư Chung rất chuyên nghiệp…” Thang Chấp nói, dừng một chút, rồi thật lòng nói với Từ Thăng, “Cảm ơn Từ tổng.”
“Không cần.” Từ Thăng cách đó mấy mét, nhìn vào mắt cậu, nói với cậu, “Chỉ cần cậu làm cho Khả Du hài lòng, tôi sẽ không nuốt lời.”
“Chắc chắn…” Thang Chấp gật đầu liên tục, “Chắc chắn rồi.”
Trên đường đến nơi đăng ký kết hôn, Từ Khả Du ngồi bên cạnh Thang Chấp, dường như cô có chút lo âu, cho nên Thang Chấp vỗ vỗ bả vai cô.
Từ Thăng đi đón mẹ anh rồi, không biết nghe tin ở đâu, bà cũng muốn tới.
Từ Khả Du từng đề cập với Thang Chấp, nói mẹ cô hồi đầu năm được chẩn đoán ung thư dạ dày, tình trạng hậu phẫu không khả quan, luôn phải ở bệnh viện trị liệu.
Thang Chấp chưa từng gặp bà, không biết tính cách bà thế nào, cho nên có hơi thấp thỏm bất an, nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe, trong lòng cầu nguyện vô dụng, chỉ mong thời gian trôi qua chậm một chút.
Xe chở bọn họ xuống núi, vào nội thành xe đi qua những tòa nhà cao tầng san sát, uốn quanh những con ngõ hẹp, đến nơi đăng ký kết hôn khu tây của Tân Cảng.
Đơn đăng ký đã có người điền thay bọn họ, việc Thang Chấp và Từ Khả Du cần làm không nhiều, chỉ cần đọc lời tuyên thệ cuối cùng là được.
Không đợi quá lâu, Từ Thăng cũng đến.
Anh tự tay đẩy xe lăn từ trong thang máy ra.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn trên tay còn gắn kim, dung mạo rất giống với phu nhân trong những tấm ảnh treo trên cầu thang, nhưng mà bây giờ trông bà tái nhợt và yếu ớt hơn nhiều, bà quan sát Thang Chấp, rồi nhìn Từ Khả Du, nói: “Chuyện lớn như vậy cũng không nói với mẹ trước.”
Từ Khả Du cười với bà, không nói gì.
Hồi sáng Giang Ngôn có đưa “khẩu cung” cho Thang Chấp —— Thang Chấp là sinh viên tốt nghiệp khoa Luật trường đại học Tân Cảng, quen Từ Khả Du từ cấp ba, yêu nhau tám năm, cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Trong lúc đợi đăng ký, bà Từ và Thang Chấp tán gẫu với nhau rất lâu, bà nói sau khi bà bị bệnh đã suy nghĩ rất nhiều, hối hận vì đã làm việc quá liều mạng, chểnh mảng với con gái, rồi nói linh cảm của bà rất chuẩn, vừa mới nói với con trai, muốn nhìn thấy con gái tìm được một người có thể giao phó, bây giờ con gái đã thật sự bước vào lễ đường rồi.
Thang Chấp sợ mình lỡ miệng, luôn nhắc nhở bản thân tỉnh táo, mãi cho đến khi bà xoay người nói chuyện với Từ Khả Du, cậu mới thở ra một hơi, mượn cớ đi vào phòng vệ sinh, cậu muốn rửa mặt để điềm tĩnh.
Nơi đăng ký kết hôn là một tòa nhà khá cũ, đèn trong phòng vệ sinh có lẽ là mới thay, treo trên trần nhà sáng rỡ.
Thang Chấp cởi áo vest bên ngoài, treo trên móc ở vách tường, rồi gỡ nút tay áo, xắn tay áo lên, rồi mới mở nước, hứng một vốc nước, cúi người xuống hất lên mặt.
Nước rất lạnh khiến cậu phải rùng mình, ngẩng đầu, nhìn bản thân mình trong gương.
Thang Chấp đối diện giống như bị mẹ vợ tương lai tra hỏi đến nỗi mặt trắng bệch, ngũ quan đậm nét cũng giống như bị bọt nước đánh tan, trở nên hiền hòa, nước từ lông mi chảy vào mắt, cậu nhắm mắt lại, rồi hất nước thêm vài lần, vươn tay xé vài tờ khăn giấy, lau khô nước trên mặt.
Vừa xoay người, cậu phát hiện Từ Thăng đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn cậu, cũng không biết là đã đứng bao lâu rồi.
“Từ tổng.” Thang Chấp gọi anh, đột nhiên nghĩ, tại sao cứ luôn đụng phải Từ Thăng ở trong phòng vệ sinh.
Từ Thăng “Ừm” một tiếng, hỏi cậu: “Cậu nóng lắm à?”
Thang Chấp lắc đầu: “Vẫn ổn, chỉ là hơi căng thẳng.”
“Biểu hiện của tôi tốt chứ?” Cậu hỏi ngược lại Từ Thăng, cố gắng làm “bên B” khiêm tốn.
Từ Thăng vuốt cằm, nói với Thang Chấp: “Không có gì để căng thẳng đâu, bà ấy rất hài lòng về cậu.”
Thang Chấp nhếch miệng, thành thật nói với Từ Thăng: “Không thể không căng thẳng được.”
“Tại sao?” Từ Thăng hỏi cậu, giọng điệu rõ là kiêu ngạo, nhưng lại khá e dè, khiến Thang Chấp thấy buồn cười.
“Bởi vì phải nói dối quá nhiều…” Thang Chấp nói xong càng tự thấy lỡ miệng, lập tức cứu chữa, “Đùa thôi, kết hôn đương nhiên phải căng thẳng rồi. Đợi đến khi Từ tổng tự đi đăng ký kết hôn, không chừng còn căng thẳng hơn tôi.”
Từ Thăng không tiếp lời cậu, bình tĩnh nói: “Rửa mặt xong rồi thì mau ra ngoài đi, Khả Du còn đang đợi cậu.”
Thang Chấp tức tốc thả tay áo, mặc vest lên, khi định lách qua người Từ Thăng thì bị anh giữ lại: “Thang Chấp.”
“Trên mặt cậu còn giấy.” Từ Thăng cách cậu hơn mười mấy centimet, chỉ vào lông mày Thang Chấp.
Thang Chấp “ồ” một tiếng, vươn tay lau lau chỗ anh chỉ, nhưng không lau ra được cái gì, lại hỏi anh: “Ở đâu cơ?”
Biểu cảm Từ Thăng có hơi khiêm tốn, lại chỉ vào chỗ cũ: “Ở đây.”
Thang Chấp lại vươn tay lau, nhưng vẫn không sờ được tung tích vụn giấy, chỉ đành nhìn Từ Thăng, lịch sự hỏi: “Rốt cuộc là ở đâu?”
Cậu cảm thấy biểu cảm Từ Thăng nhìn mình giống như là đang duy trì phép lịch sự cơ bản để nhìn một đứa ngu ngốc. Nhưng hai giây sau, Từ Thăng vươn tay lên, nhẹ nhàng lau trán Thang Chấp.
Ngón tay Từ Thăng nóng hơn Thang Chấp tưởng tượng, cũng mềm hơn Thang Chấp nghĩ, là đôi bàn tay của đại thiếu gia.
Nhiệt độ bám trên làn da chưa tới một giây, sau khi lau vụn giấy trên mặt Thang Chấp xong, liền tản đi mất.
Từ Thăng nhanh chóng thu tay về, nói: “Xong rồi.” Sau đó đi tới bồn rửa.
Thang Chấp đi ra ngoài không quay đầu lại, nghe đằng sau truyền đến tiếng nước chảy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!