Vụ Bê Bối Khờ Dại
Chương 8
Thang Chấp không có thói quen được người ta thay đồ cho, từ chối, một mình về phòng. echkidieu2029.wordpress.com
Cũng không biết là do đói hai ngày nên gầy đi, hay đơn thuần chỉ là ảo giác, mặc cùng một chiếc quần tây, Thang Chấp chỉ cảm thấy hơi siết bụng, chứ không đến mức khó chịu. đọc truyenfull là đồ ngu
Cậu đi ra ngoài hỏi trợ lý trang điểm, biết được trang điểm cho Từ Khả Du mất khá nhiều thời gian, cũng không muốn sang phòng Từ Khả Du quá sớm, nên ngồi ở trong phòng mình một lúc.
Đêm hôm trước, Thang Chấp ở trong thư phòng Từ Thăng, lặng lẽ đợi quản gia đưa Từ Khả Du về phòng, rồi giống như một học sinh cấp ba, ngoan ngoãn đứng đọc thuộc lòng bài học Từ Thăng giao. đọc sstruyen sau này đẻ con ko có lỗ đít
Giang Ngôn tiễn Thang Chấp về phòng, dặn dò ngắn gọn Thang Chấp mấy câu.
Giang Ngôn nói, bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư Ngạn Lộ, dựa theo lệ thường, Từ tiên sinh phải đi cùng chủ tịch, không thể đi cùng Thang Chấp và Từ tiểu thư, rồi uyển chuyển nói với Thang Chấp, Từ Khả Du từ nhỏ đã không thích giao lưu với họ hàng, lúc trước gần như chưa bao giờ xuất hiện ở những bữa tiệc như thế này.
Lần này, Từ Thăng vốn không định để Từ Khả Du đi, nhưng Từ Ngạn Lộ ở trước mặt chủ tịch Từ mời Từ Thăng, nói muốn gặp mặt anh rể tương lai trong sinh nhật mười tám tuổi, cuối cùng chủ tịch Từ mở lời, Từ Thăng không thể không đồng ý cho Thang Chấp đi cùng Từ Khả Du.
Tình huống thật sự của Từ Khả Du và Thang Chấp, ngoại trừ chủ tịch Từ thì không ai hay biết. Bởi vì chủ tịch là một trong những nhà từ thiện của đại học Tân Cảng, chi nhánh ngoại khu của đại học Tân Cảng một lần nữa ghi nhận hồ sơ của Thang Chấp sau hai năm, công việc ngày xưa của Thang Chấp cũng lặng lẽ bị xóa bỏ. chửi 1800 lần vẫn đọc sstruyen hả
Nhưng chuyện đã xảy ra, chỉ cần người có ý đồ muốn tìm, thì luôn có thể tìm ra được chứng cứ.
Mà nếu như chuyện kết hôn bị phơi bày, nhất định sẽ trở thành vụ bê bối kinh khủng nhất của nhà họ Từ.
“Thật ra Từ tiên sinh cũng bị áp lực rất lớn.” Giang Ngôn khẽ nói cho Thang Chấp, bởi vậy biểu hiện của Thang Chấp không được có chút sơ hở nào, tránh cho mọi người sinh nghi.
Bọn họ đứng trên hành lang ngập ánh đèn ấm áp, thì thào nói chuyện, cửa thư phòng vẫn chưa đóng hẳn, Từ Thăng ở trong làm việc.
Cậu vỗ bả vai Giang Ngôn, nhìn thấy Từ Thăng đang vùi đầu vào những con số, trong lòng mê mẩn, lại cảm thấy thế giới này sao lại có một người cứ thích tự tìm phiền phức như Từ Thăng chứ.
Mặc dù mạo hiểm hoàn thành tâm nguyện của Từ Khả Du, cũng không muốn trực tiếp đưa cô đến bệnh viện chữa trị.
Nhưng khi một mình về phòng, đi qua hành lang, nhìn hồ nước ngoài cửa sổ, Thang Chấp đột nhiên phát giác, đáp án hình như cũng không khó đoán.
Có thể là vì em gái đột nhiên muốn kết hôn như phát điên, mà bệnh của mẹ anh ngày càng nguy cấp, nói rằng bà mơ thấy con gái tìm được một người có thể giao phó.
—— Là vì Từ Thăng có thể làm được, cho nên anh phải làm.
Từ Thăng giống như một người rất khó nhìn đến người khác.
Có lẽ anh rất coi trọng Từ Khả Du, coi trọng đến mức nào đi nữa, cũng sẽ không bao giờ biểu hiện trước mặt Từ Khả Du.
Theo Thang Chấp quan sát phát hiện, Từ Thăng giống như thậm chí còn không yêu bản thân mình.
Thang Chấp gỡ nút áo vest ra, ngồi bên cửa sổ ngẩn người, điện thoại bàn của quản gia gọi tới.
Ông nói: “Thang tiên sinh, cậu vẫn chưa thay đồ xong sao? Tiểu thư đang hỏi.”
Thang Chấp nói “Xong rồi”, cúp điện thoại, xuống lầu.
Lúc Thang Chấp vào phòng, tay thợ trang điểm dừng lại một chút, sau đó cười nhẹ với cậu không quá rõ ràng.
Từ Khả Du chưa quay đầu lại, nhìn cậu từ trong gương: “Ông xã, anh tới rồi.”
Thang Chấp đi qua, cúi người tựa sát vào Từ Khả Du, nhìn cô ở trong gương.
Thợ trang điểm rất có kỹ thuật, che hơn phân nửa tàn nhang của Từ Khả Du, tạo ra một gương mặt thanh tú tự nhiên, mặt Từ Khả Du tinh tế hơn nhiều, nhìn qua tuy rằng vẫn không quá xinh đẹp, nhưng cũng có nét đặc biệt.
“Rất đẹp.” Thang Chấp nói với cô.
Trợ lý trang điểm ở một bên chọn đồ cho Từ Khả Du, đối mắt với Thang Chấp trong gương.
“Tiên sinh…” Thợ trang điểm đứng dậy, nói với Thang Chấp, “Để tôi làm tóc cho anh.”
Thang Chấp ngồi bên cạnh Từ Khả Du, tay thợ trang điểm chạm nhẹ vào má Thang Chấp, Thang Chấp liền phát hiện sắc mặt Từ Khả Du không ổn lắm.
Cô ngẩng đầu, nhìn thợ trang điểm, trong mắt hàm chứa ý công kích không rõ lắm, tim Thang Chấp trùng xuống, gọi tên cô, nhìn cô khen cô đẹp, biểu cảm của cô mới lặng lẽ hiền dịu hơn, vươn tay sờ dây chuyền đeo trên cổ, hỏi Thang Chấp: “Dây chuyền của em có đẹp không?”
Kiểu dáng dây chuyền rất đơn giản, chỉ là vừa nhìn đã thấy quý giá, Thang Chấp nói đẹp, ở trong lòng mất mấy giây đoán thử có phải do Từ Thăng chính tay chọn không, nhanh chóng phát hiện bản thân không nghĩ ra đáp án.
Tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Từ Ngạn Lộ được tổ chức ở một khách sạn xa hoa có cổ phần của Từ thị.
Ba của Từ Ngạn Lộ và Từ Minh Ngô, Từ Cẩn, đãi tiệc rất lớn, mời hầu như tất cả những nhân vật có máu mặt ở Tân Cảng.
Thang Chấp và Từ Khả Du dắt tay nhau đi vào, đi đến bàn tròn của bọn họ rồi ngồi xuống, chưa bị chú ý quá nhiều.
Bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi, các món ăn được dọn lên từ từ, cảm xúc của Từ Khả Du vẫn ổn định, nhưng mà ăn không nhiều.
Mấy vị họ ngoại cùng bàn rất hứng thú với chuyện của Thang Chấp và Từ Khả Du, hỏi rất nhiều, Thang Chấp dựa theo đáp án tiêu chuẩn, trả lời từng người một. bọn truyenvip sau này đẻ con ko có lỗ đít
Tới chín giờ, bữa tiệc kết thúc, được MC giới thiệu, quan khách đều đứng lên, đi ra sàn nhảy ngoài sảnh ăn, Từ Ngạn Lộ muốn khiêu vũ ở đó.
Tà váy màu trắng đung đưa, những ánh đèn flash chiếu lấp lánh lên sàn nhảy, Từ Ngạn Lộ và bạn nhảy cùng nhảy một điệu waltz mừng thành niên, sau đó lên sân khấu, thổi nến cắt bánh kem, khoe tờ chi phiếu kếch xù nghe nói là do chính bản thân tích lũy mấy năm nay, chuẩn bị quyên tặng cho quỹ từ thiện, đọc diễn văn rớt nước mắt, trình bày lý tưởng cao xa sau khi thành niên.
Nhìn qua cô có vẻ rất tốt bụng lương thiện, dịu dàng vô hại, cùng với cái người hôm đó châm chọc Từ Khả Du như hai người khác nhau.
Từ Khả Du ngơ ngác cúi đầu, Thang Chấp thấy cô hình như không thoải mái lắm, liền vỗ vai cô an ủi, nhìn nụ hoa bên cạnh mình bắt đầu nghĩ, sao Từ Thăng còn chưa xuất hiện.
Lúc Từ Ngạn Lộ chuẩn bị cắt bánh kem, chủ tịch Từ và Từ Thăng mới khoan thai bước ra.
Cô mừng rỡ nhìn ông ngoại mình, cắt miếng bánh kem đầu tiên, tận tay đưa đến trước mặt ông, nửa quỳ xuống, cười khúc khích nói nhỏ với ông.
Ở Tân Cảng, người nào dù không chú ý tới tin tức tài chính, cũng không thể không biết Từ Hạc Phủ.
Khi tìm tin tức về Từ thị, Thang Chấp cũng nhìn thấy tên của chủ tịch Từ xuất hiện khá nhiều.
Từ Hạc Phủ kiểm soát truyền thông rất mạnh, không cho phép các bên đối tác truyền thông đưa bất kì tin tức tiêu cực nào có liên quan đến Từ thị, vì thế phần lớn truyền thông đều xem Từ Cẩn là người thừa kế tương lai của Từ thị, chỉ có một số ít cánh truyền thông ít hợp tác với Từ thị mới dám đưa ra những tin tức ngoài lề của Từ Cẩn.
Mà những người thân khác trong nhà họ Từ cũng thường xuyên chiếm chỗ trên các trang báo, Thang Chấp buồn cười nghĩ: người không tên không họ chỉ có Từ Thăng.
Tuy rằng Từ Thăng bây giờ đang đứng ở vị trí trung tâm, cách rất xa Thang Chấp và Từ Khả Du, tương tác cũng không nhìn rõ.
Vũ hội sau tiệc bắt đầu rồi, không biết vì sao, có không ít quan khách đến hỏi thăm Từ Khả Du, muốn cô giới thiệu chồng chưa cưới, sắc mặt Từ Khả Du vô cùng lo lắng, nín thinh kéo chặt cánh tay Thang Chấp, Thang Chấp đều lịch sự trả lời thay cô.
Cuối cùng hai người đi đến cạnh cổng lớn ngoài sàn nhảy, Thang Chấp muốn dẫn Từ Khả Du đi hóng gió, lại bị Từ Minh Ngô và Từ Ngạn Lộ đi tới chặn đường.
“Khả Du.” Từ Ngạn Lộ thay chiếc váy khác, tay cầm một ly sâm panh, cười hi hi nói, “Hôm nay chị đẹp thật, chồng chị chắc chắn là yêu chị muốn chết luôn.”
Từ Minh Ngô đứng một bên, đằng sau còn có mấy chàng trai và cô gái cùng tuổi, bầu không khí dường như không giống như buổi sáng chạy bộ hôm ấy.
Từ Khả Du lùi một bước, cúi thấp đầu, nắm chặt cổ tay Thang Chấp, móng tay như muốn đâm vào da thịt cậu.
Thang Chấp nhịn đau nơi cổ tay, ghé vào tai Từ Khả Du an ủi “Không sao đâu”, rồi cười với Từ Ngạn Lộ, nói: “Từ tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”
Từ Ngạn Lộ không để ý đến cậu, lại tiếp tục hỏi Từ Khả Du: “Khả Du, chồng chị năm nay bao nhiêu tuổi rồi thế? Giới thiệu cho bọn em tí đi.”
Từ Khả Du rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn Thang Chấp, thả lỏng sức mạnh bàn tay, nói với Từ Ngạn Lộ: “Bằng tuổi chị.”
“Ồ…” Từ Ngạn Lộ cười lộ cả hàm răng trắng, “Vậy cũng không còn nhỏ nữa, đi làm ở đâu?”
“Có phải là không đi làm không?” Từ Minh Ngô mở miệng.
Sinh nhật của em gái mà hắn cũng ăn mặc công phu lắm, nhìn qua càng giống Từ Thăng hơn, chỉ là không biết thế nào, cứ luôn thấy kém hơn một chút.
“Vậy sao được chứ.” Từ Ngạn Lộ khoa trương kẻ xướng người họa chung với Từ Minh Ngô, “Anh trai chị cũng không sắp xếp công việc cho anh ấy ở công ty à?”
“Không phải khoa Luật sao…” Cô ta cuối cùng cũng nhìn về phía Thang Chấp, mặt cậu không chút cảm xúc đối mắt với cô, đợi cô tiếp tục.
Chỉ là không biết tại sao, Từ Ngạn Lộ đột nhiên dừng lại, không nói tiếp.
“Khả Du.” Qua hai giây yên tĩnh, Từ Minh Ngô đột nhiên nói, “Đàn ông thì phải thành gia lập thất, em cũng phải thúc giục anh trai em đi chứ, nuôi đồ ăn hại đến nghiện luôn rồi à, một đứa chưa đủ hay sao còn nuôi tận hai đứa.”
Hắn dứt lời, những người xung quanh đều cười phá lên.
Đám người họ đứng ở góc tối mép sàn nhảy, ở chính giữa là nơi xã giao của những người trưởng thành, cũng không có ai phát giác nhân vật chính “trên danh nghĩa” Từ Ngạn Lộ ở trong góc tối làm cái gì.
Từ Khả Du dường như khó tự kiểm soát được, cô bất chợt lùi về phía sau, Thang Chấp vươn tay giữ cô lại, cô giống như tìm được chỗ dựa, siết chặt lồng ngực Thang Chấp, những bộ phận dán vào Thang Chấp đều đang run rẩy.
“Khả Du, sao em như bị động kinh vậy?” Một cô gái phía sau Từ Minh Ngô mở miệng, mặt giả vờ lo âu, “Hay là đưa em đi khám nhé?”
Cô chưa nói xong, những người đang cười đằng sau đột nhiên nín thinh.
Có người tách ra nhường đường, cô gái kia cũng đột ngột im miệng, nhìn ra phía sau, Từ Thăng cúi đầu nhìn cô ta, mặt không cảm xúc nói: “Cho qua nhờ.”
Cô ta sững lại hai giây, tránh ra, Từ Thăng bước thật dài đến bên cạnh Thang Chấp, khẽ nhíu mày nhìn Từ Khả Du ở trong lồng ngực cậu, hỏi cậu: “Chuyện gì vậy?”
“Nói chuyện với Khả Du của cậu chứ chi.” Từ Minh Ngô ở một bên nói, hắn không sợ Từ Thăng như những người khác, nhưng mà biểu cảm so với lúc nãy châm chọc Từ Khả Du thì có thay đổi một chút.
Từ Minh Ngô thấp hơn Từ Thăng nửa cái đầu, hai người đứng cạnh nhau, giống như món đồ sứ trưng trong viện bảo tàng và đồ dỏm chế tác vụng về bán ngoài tiệm, khiến người ta cảm thấy thật khôi hài.
Từ Thăng cúi đầu nhìn em gái mình, rồi xoay người, đối mặt với Từ Minh Ngô, hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Về em rể của cậu đó.” Từ Minh Ngô nhếch miệng cười, thấp giọng nói, “Dù gì cũng tính là nửa người nhà họ Từ rồi, cả ngày chơi bời lêu lổng sao mà được.”
Thang Chấp quay đầu nhìn Từ Thăng.
Từ Thăng không ăn mặc cầu kỳ, chỉ mặc một bộ đồ tây sẫm màu, có thể là vì Thang Chấp ít khi đứng gần Từ Thăng như vậy, cậu cảm thấy nhìn anh có vẻ cao hơn bình thường.
Biểu cảm của Từ Thăng rất thả lỏng, rất tự nhiên, đối mặt với Từ Minh Ngô, thậm chí còn hơi cười với hắn, nói: “Nói về chơi bời lêu lổng thì vẫn chưa bằng anh đâu.”
Sắc mặt Từ Minh Ngô lập tức thay đổi, nụ cười lạnh đi.
Mấy người phía sau đều thấy hiện trường cực kỳ lúng túng, bọn họ không thích hợp để ở lại, lén lút giải tán.
Từ Minh Ngô trừng mắt nhìn Từ Thăng một lúc, rồi đến gần anh một bước, thấp giọng hỏi anh: “Ý mày là sao.”
Không đợi Từ Thăng nói, hắn lại gằn thấp giọng hơn, nói: “Mày chả là cái thá gì cả, dù có dính lấy ông nội đi nữa, thì sau này chẳng phải cũng làm chó cho ba tao thôi à.”
Từ Thăng nhìn Từ Minh Ngô, có vẻ như rất hứng thú, hỏi hắn: “Vậy sao? Anh nghe ai nói vậy. Từ Cẩn nói với anh, tôi phải làm chó cho ông ta sao?”
Từ Ngạn Lộ đứng một bên, sắc mặt ngày càng căng thẳng và sợ sệt, kéo kéo tay áo anh trai mình, nhỏ giọng nói: “Anh hai, thôi bỏ đi.”
“—— Sao thế, Minh Ngô?”
Từ Cẩn vội vàng đi tới, nhìn thấy mọi người như đang giằng co, mày hơi nhíu lại.
“Không có gì.” Từ Minh Ngô nói, xoay người bước nhanh về sàn nhảy, Từ Ngạn Lộ cũng đi theo hắn, xách váy, chạy như đi trốn.
Từ Cẩn ở lại, miễn cưỡng bắt chuyện với Từ Thăng, hỏi anh xảy ra chuyện gì.
Từ Thăng cười, không trả lời câu hỏi, chỉ nói: “Khả Du muốn về trước.”
Từ Cẩn cũng không hỏi nhiều nữa, ân cần hỏi han Từ Khả Du một hồi, rồi mượn cớ rời đi.
Từ Khả Du cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi lồng ngực Thang Chấp, gọi Từ Thăng một tiếng: “Anh hai.”
Từ Thăng giống như không còn thuần thục như ban nãy nữa, giơ tay xoa đầu cô, rồi nhìn Thang Chấp.
“Cậu đưa nó về trước đi.” Anh thấp giọng nói.
Thang Chấp cúi đầu nhìn Từ Khả Du, nói “Được”. Từ Thăng thu tay về, không biết thế nào, mu bàn tay chạm phải cằm Thang Chấp.
Thang Chấp theo bản năng ngẩng mặt nhìn anh, Từ Thăng cũng khựng lại, nhưng có không có biểu hiện gì là không vui cả, chỉ yên lặng bỏ tay xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!