Vụ Bí Ẩn: Bộ Phim Khó Quay
Chương 12: Cuộc đột kích vào ban đêm
Peter nghe tiếng chân gần lại. Cậu cố ngồi dậy, nhưng không nổi. Một hình bóng đồ sộ đứng trước mặt Peter, không thể nhìn được khuôn mặt. Peter cảm thấy như muốn ngất xỉu. Hai bàn tay khoẻ mạnh chụp lấy Peter, lôi Peter ngồi dậy, rồi lay Peter không thương tiếc.
– Peter ơi, không sao chứ?
Chính Hannibal. Trông Hannibal có vẻ lo lắng.
– Có chuyện gì vậy? – Bob hỏi.
Peter lắc đầu, cố tỉnh lại.
– Mình bị đấm vào bụng – Peter nói – Gã đó không để cho mình cơ hội tự vệ. Tóm lại, mình bị hạ nốc ao bởi một triệu đô-la chứa trong một cái vali. Mình bị đứt hơi luôn.
– Trong khi đó thì tên bắt cóc chuồn mất rồi – Hannibal thất vọng nói – Cậu đã rượt theo hắn, rồi đúng lúc Bob và mình xem bắt kịp cậu, thì hắn rẽ hướng khác. Tức thật!
Bob cúi xuống Peter còn ngồi dưới đất.
– Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?
Peter thận trọng sờ nắn vùng bao tử.
– Mình cảm thấy… đói bụng!
– Vậy Peter đã bình thường lại rồi – Bob quay sang Hannibal nói.
Mười lăm phút sau, Hannibal, Peter và Bob xếp hàng ở quán ăn tự phục vụ gần nhất. Biển hiệu trịnh trọng đề Nhà hàng Thực phẩm Người Khôn. Peter chọn món hamburger hai tầng thịt bò và phô mai. Bob lấy bánh táo chiên. Còn Hannibal thì đang phê bình tên quán ăn.
– Chị có thấy gọi chỗ này “Người Khôn” là vô duyên như thế nào không? – Hannibal nói với cô gái đang cố hỏi xem Hannibal sẽ kêu món gì – Nhà Hàng Thực phẩm nghĩa là sao? Có nhà hàng nào mà không có thực phẩm? Như vậy không khôn tí nào, mà quá dư thừa.
Cuối cùng Hannibal cũng ra bàn cùng Bob và Peter. Hannibal hút một cái gì đó trong cái ly nhựa to.
– Trông giống sữa dâu quá – Bob nói trong khi Hannibal ngồi xuống.
– Đây là một biến thể của sữa prôtêin – Hannibal giải thích – Ở đây họ làm khác hơn một tí.
– Đúng rồi, họ cho thêm nửa tấn kem nhiều bơ chứ gì! – Bob phá lên cười nói.
Hannibal tằng hắng.
– Hay ta chuyển qua đề tài nói chuyện nghiêm túc hơn nhé?
Thám tử trưởng gãi trán rồi nói tiếp:
– Tên bắt cóc, kẻ lượm tiến chuộc ấy, sao trông giống một người nào đó lắm. Nhưng mình không nhớ giống ai?
– Mình chỉ biết chắc một điều, là hắn đã dộng một cú đấm vào bụng mình! – Peter nói – Cũng may là mình không bị gãy chiếc xương sườn nào.
– Cú đấm xuất phát từ trên hay từ dưới? – Hannibal hỏi – Chiếc vali đi theo một vòng cung lên hay xuống?
– Có gì quan trọng đâu? Mình chỉ biết là đau lắm!
– Mình muốn biết xem tên đó cao hay thấp! – Hannibal đáp
Peter cắn mạnh vào khúc hamburger. Sốt cà bắn ra như tia máu sệt. Peter suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Dù sao hắn chạy rất nhanh. Chắc chắn không phải một thằng lùn.
– Mình cũng nghĩ vậy – Hannibal nói.
– Mình cũng vậy – Bob nói.
– Vậy ta có hai manh mối – Hannibal tóm lại – Tên bắt cóc có một cái gì đó quen thuộc và khá cao lớn.
Peter thở dài tiếc nuối.
– Như vậy loại được Richard Faber khỏi danh sách những kẻ tình nghi – Peter nói – Trong phim trông anh chàng cao lớn, nhưng thực ra hắn nhỏ. To khoẻ, nhưng thấp.
– Vậy còn ai? – Bob hỏi.
Peter nhún vai quay sang Hannibal.
Thám tử trưởng rút ra bức thư thứ nhì của bọn bắt cóc rồi đọc lại thật kỹ, tìm một manh mối có thể bị bỏ sót. Đột nhiên Hannibal đẩy ly sữa prôtêin ra, nhắm mắt lại suy nghĩ.
– Khoan đã – cuối cùng Hannibal nói.
Thám tử trưởng lấy hộp giấy chứa hamburger của Peter, đặt ngay giữa bàn, bên cạnh lọ muối, rồi đặt lọ tiêu bên mép bàn.
– Các cậu có thấy trong thư ghi gì không? – Thám tử trưởng tuyên bố nhưng không để cho Peter và Bob kịp đọc nội dung bức thư. – “Hẹn gặp ở buồng điện thoại trạm xăng Gary”. Vậy thì đây là trạm xăng. (Hannibal chỉ hộp hambruger). Còn đây là hai buồng điện thoại – Hannibal nói tiếp và chỉ hai lọ muối tiêu – Một nằm gần trạm xăng, buồng kia nằm gần đường. Các cậu theo kịp không?
– Mình theo kịp, nhưng mình không biết cậu đi đâu – Peter nói.
– Kiên nhẫn, sắp biết rồi! Bây giờ ta chuyển sang câu hỏi kế tiếp: chuyện gì xảy ra khi Mark Morningbaum đến ?
– Ông ấy bước xuống xe, vào buồng điện thoại này – Peter trả lời và chỉ lọ tiêu.
– Và điện thoại reng – Bob nói thêm.
– Đúng! – Hannibal kêu lên và chụp lấy lọ tiêu – Mark Morningbaum không hề do dự một giây, ông bước thẳng đến buồng điện thoại này. Nhưng bức thông điệp đâu có nói rõ ông sẽ nhận cú điện thoại ở buồng điện thoại nào đâu. Làm sao Mark Morningbaum biết rằng bọn bắt cóc sẽ gọi đúng buồng điện thoại đó?
Peter sững sờ. Như mọi khi, Peter kinh ngạc trước những suy luận tài tình của bạn.
– Có thể là may mắn thôi – Bob gợi ý.
– Có thể – Hannibal thừa nhận – Không nên loại trừ. Nhưng ta cũng có thể giả thiết rằng Mark Morningbaum biết rõ ông phải vào buồng điện thoại nào bởi vì chính ông có dính líu đến vụ bắt cóc!
Bob đột ngột đứng dậy.
– Cậu đi đâu vậy? – Peter hỏi.
– Mình phải gọi điện thoại – Bob trả lời.
Hannibal và Peter nhìn Bob dò hỏi.
– Nửa tiếng nữa mình có hẹn với Morgan để thu âm tại một phòng thu làm việc buổi tối – Bob giải thích – Nhưng chỉ nhìn mặt Hannibal thôi, mình đã đoán rằng Hannibal có kế hoạch khác hẳn. Kế hoạch thuộc loại đột nhập ban đêm vào văn phòng của một nhà sản xuất phim chẳng hạn. Đúng không Hannibal?… Đúng hả? Vậy mình nên hủy cuộc hẹn.
Lúc một giờ sáng, Ba Thám Tử Trẻ trong chiếc xe tải nhẹ đã mượn của chú Titus đã đến trước cổng sắt cao trường quay Hollywood. Ba bạn dừng cách cổng khoảng một trăm mét để thống nhất với nhau kế hoạch ra tay.
– Chỗ này hay quá. Chỉ thiếu cờ xí nữa thôi – Morgan bình luận.
Morgan đang ngồi phía sau cùng Bob. Dây nịt quần da đen của cô bé sáng bóng trong đêm tối.
– Thường con gái phải nghe lời con trai khi con trai hủy một cuộc hẹn – Hannibal càu nhàu.
– A! Anh tưởng vậy à? – Morgan mỉa mai hỏi – Vậy thì anh lầm rồi. Không dễ gì rứt khỏi em đây. Mà em cũng tự nhủ nếu anh Bob hủy cuộc thu âm, thì chắc chắn phải có lý do chính đáng: chắc phải có cái gì đó hấp dẫn, và em không muốn lỡ chuyện này!
Peter nhìn kỹ vùng xung quanh trường quay.
– Rồi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng nhé. Mình chạy đây! Tất cả núp dưới chăn đi.
Bob, Hannibal và Morgan chui xuống một tấm bạt.
Ngay sau đó, Peter nổ máy, chạy đến cổng dừng xe trước chốt bảo vệ.
– Peter Crentch ? – ông bảo vệ ngạc nhiên hỏi – Cậu làm gì ở đây? Một giờ sáng rồi mà!
– Ba cháu nhận được một trong những cú điện thoại khét tiếng mà Mark Morningbaum hay gọi giữa đêm khuya – Peter giải thích – Phải đến ngay để dọn hết thiết bị dự kiến cho hiệu quả đặc biệt của Nghẹt Thở II. Tối hôm nay ba cháu mệt thật, nên cháu đi thay.
– Phải – ông bảo vệ xác nhận – tôi có nghe nói là dẹp vụ quay phim Nghẹt Thở. Nghe nói không quay nữa.
Ông bảo vê ngưng nói, nhìn chằm chằm Peter.
– Nhưng lá quá, không ai báo rằng cậu sẽ đến.
Peter nín thở và không nói gì. Peter chờ ông bảo vệ tự quyết định.
– Thôi, cậu đi đi. Nhưng vì biết cậu tôi mới cho qua!
– Cám ơn – Peter nói rồi chạy.
Khi đã qua chốt bảo vệ, Peter thở phào nhẹ nhõm, cậu băng qua bãi đậu xe, đậu trước cửa vào toà nhà nhỏ có văn phòng của Mark Morningbaum.
– Morgan, em ở lại đây canh chừng – Bob vừa nói vừa nhảy xuống xe – Nếu em thấy người đến, thì bóp còi.
– Ở lại đây hả? – Morgan phản đối rồi lắc đầu – Không có chuyện đó! Lượng kẹo cao su dự trữ của em không đủ – Morgan cười và nói thêm.
Hannibal bực mình nhìn Bob, và bị Morgan thấy.
– Sao bé bự, cười đi chứ? – Morgan nói và béo nhẹ má thám tử trưởng.
Hannibal đáp bằng một tiếng càu nhàu.
Trong khi đó, Peter đã tìm ra một cửa sổ hé mở. Chưa đầy năm phút sau, Peter đột nhập và nhà và ra mở cửa cho cả bọn.
– Nhanh lên – Peter nói khẽ – Nhân viên an ninh sắp đi tuần rồi.
Khi đã vào tới văn phòng Mark Morningbaum, Hannibal chỉ đạo công việc.
– Xin nhắc các cậu rằng ta đến đây để tìm một tài liệu chứng minh rằng Mark Morningbaum có dính líu đến vụ bắt cóc. Đặc biệt là ông ấy biết trước sẽ nhận cú điện thoại của bọn bắt cóc ở buồng điện thoại nào. Có thể là một tờ giấy nguệch ngoạc vài chữ hay một mật mã nào đó. Làm việc!
Ba đèn pin mini toả những chùm sáng theo ba hướng khác nhau. Hannibal phụ trách tủ hồ sơ treo bằng sắt. Bob chúi đầu vào sọt rác giấy. Peter tấn công bàn viết lớn. Còn Morgan thì phụ trách âm thanh nền, đi qua đi lại, hát lầm rầm. Morgan đột ngột dừng lại.
– Có ai mang máy ảnh theo không? – Morgan hỏi.
Bob thả sọt rác, chạy đến chỗ Morgan.
– Em tìm thấy gì à? – Bob hỏi.
– Em ấy hả? Không – Morgan cười khúc khích – Em chỉ muốn được chụp một tấm ảnh!
– Xin lỗi các cậu nhé – Bob nói khẽ.
Hannibal kiểm kê tủ sắt.
– Bản thảo kịch bản, hợp đồng ngân sách – Hannibal vừa thông báo vừa lật hồ sơ – Không có gì đáng quan tâm cho ta cả.
– Trong sọt giấy cũng không có gì – Bob nói.
Peter nhìn cái bàn viết lớn. Bản năng mách bảo với Peter rằng có một cái gì đó quan trọng. Nhưng cái gì?
Peter mở ngăn kéo đầu tiên. Chùm sáng đèn pin chiếu sáng khoảng một chục chiếc đồng hồ đeo tay khác nhau, thuốc nhức đầu, cái lược, bàn chải đánh răng, đế gôm mạ vàng và một tấm hình chụp Mark Morningbaum cùng với Diller Rourke và Marble Ackbourne-Smith. Marble bị khoanh một vòng tròn đen.
Peter đóng ngăn kéo thứ nhất lại, mở ngăn khác ra.
Ngăn này trống không. Lạ quá, một ngăn kéo trống không…
Rồi Peter nhìn máy điện thoại. Điện thoại có một loạt nút bấm đặc biệt. Peter húc cùi chỏ Hannibal.
– Nhìn này! Có một nút gọi lại tự động.
Hannibal thả đống hồ sơ ra, bước đến gần bàn.
– Biết xem số điện thoại cuối cùng mà Mark Morningbaum gọi trước khi rời văn phòng cũng là một chuyện hay – Hannibal đăm chiêu nói.
Bob quay sang Peter.
– Cậu chờ gì nữa? Bấm nút đi!
Peter nhấc ống nghe. Có đèn sáng lên. Peter ấn nút gọi lại tự động.
Bíp bíp bíp… bíp bíp… bíp bíp… Mấy điên thoại quay một số bảy chữ số. Ở đầu dây bên kia, Peter nghe tiếng điện thoại reng một lầnr hai lần… Cuối cùng có người nhấc máy.
– A-lô! Mark? Có phải anh không?
Peter nuốt nước miếng. Cái giọng này… Peter nhận ra giọng nói!
– A-lô? Ai đó? – người đầu dây bên kia hỏi lại.
Nhưng Peter sửng sốt không trả lời nổi. Tim Peter đập thình thịch. Peter đột ngột gác máy xuống.
– Có chuyện gì vậy? – Hannibal hỏi – Mặt cậu lạ quá! Ai vậy?
– Không biết các cậu có tin nổi không – Peter vẫn còn bị sốc – Chính Diller Rourke!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!