Vụ Bí Ẩn: Bộ Phim Khó Quay
Chương 15: Quỷ hút máu tái xuất giang hồ
Chiều hôm sau, Peter vẫn buồn chán như vậy. Càng nghĩ đến vụ Diller Rourke, Peter càng cảm thấy khổ sở. Còn Hannibal thì cũng không khá hơn bao nhiêu. Hiện thám tử trưởng đang cố dìm nỗi buồn bằng cái kem sôcôla.
Peter nhìn cái muỗng đi qua đi lại giữa ly kem và miệng Hannibal.
– Hannibal ơi, ly thứ nhì rồi đó – Peter nhận xét.
Hannibal ngước mắt lên, bình thản nhìn Peter qua núi kem sôcôla có bông trên đỉnh. Nhưng cái muỗng cứ đi qua đi lại.
Chuông cửa đột nhiên kêu lên và Bob xuất hiện.
Bob kéo ghế ngồi, trông khá kích động.
– Các cậu biết gì không? Các cậu không tài nào đoán ra đâu. Sáng nay, Sax Sendler, sếp mình, bị một cú điện thoại dựng dậy từ rạng sáng. Biết ai gọi không?
Hannibal nhún vai.
– Tạm thời mình không giỏi việc đoán câu đố lắm.
– Các cậu ngồi vững vàng chưa? – Bob nói tiếp – Chính Jon Travis gọi! Tối mai, Jon Travis tổ chức một bữa tiệc lớn tại gia để mừng Diller Rourke trở về. Và ông ấy cần băng nhạc. Ông ấy yêu cầu nhóm của Morgan!
– Tuyệt – Peter nói với giọng chán nản – Mừng cho Morgan.
– Nào, nào các cậu ơi – Bob thốt lên bắt chước giọng Mark Morningbaum tại ngôi nhà gỗ – Mình đang cố nói với các cậu rằng có thể bọn mình có cơ hội đấy. Cơ hội bằng vàng để bắt chẹt Diller!
– Bộ ta cũng được mời dự tiệc à? – Hannibal mỉa mai hỏi thăm.
– Chuyện nhỏ! – Bob đáp – Chẳng lẽ một chuyện nhỏ như thế này sẽ cản trở bọn mình sao, đúng không?
Bob kéo ghế lại gần hơn, cúi sang hai bạn.
– Kế hoạch của mình như thế này. Bọn mình sẽ mặc áo sơmi trắng, quần đen, nơ bướm cùng màu, bọn mình đeo kính đen và cầu mong sao cho trang phục của đám hầu bàn mà Jon Travis thuê giống y như bọn mình. Rồi bọn mình đột nhập vào hiện trường, trà trộn vào đám khách – và ra tay!
Peter phá lên cười, còn Hannibal thì ngưng ăn kem để nở một nụ cười thoáng chớp.
Ngày hôm sau, lúc 21 giờ, bữa tiệc đang tưng bừng, thì Ba Thám Tử Trẻ đến nhà Jon Travis, tại ngôi biệt thự sang trọng ở Bel Air. Ba bạn vào bằng cửa sau, trước tiên bước thẳng xuống bếp, lấy mỗi bạn một mâm chất đầy các loại bánh mì. Không ai để ý bộ ba trong đám phục vụ mặc sơ mi trắng quần đen đi lại giữa khách để mời nước và khai vị.
– Bây giờ bọn mình trà trộn vào đám đông tìm Diller – Peter nói.
Nhà của Jon Travis như cảnh quay phim kinh dị thời trung cổ. Bàn ghế tủ bằng gỗ màu tối, được chạm trổ nhiều, và đều phủ vải nhung đỏ. Khắp phòng đều có cây cắm đèn cầy bằng sắt, ngọn lửa nến nhấp nháy. Ngay giữa phòng khách có một cái hòm phủ vải liệm. Trên vải liệm, có đề dòng chữ vẽ bằng máu: CHÚC MỪNG DILLER ROURKE ĐÃ TRỞ VỀ VỚI TA!
Ngôi nhà đầy ắp các nhân vật nổi tiếng của Hollywood, diễn viên, nhà sản xuất phim, nhà viết kịch bản, nhà đạo diễn. Tất cả những người này đang ngốn nghiến bánh và nhún nhảy theo nhịp. Nhạc ồn điếc tai.
– Ủa, Mark Morningbaum kìa – Bob hét vào tai Hannibal – Nếu ông ấy thấy bọn mình, thì cứ làm ngơ rồi đi hướng khác.
– Vẫn không thấy Diller đâu – Hannibal nói rồi tránh một người phục vụ.
Đột nhiên một bàn tay ập xuống mâm của Peter, chụp lấy một mẩu bánh mì cá hồi. Một hồi sau, cũng bàn tay đó chụp lấy cặp kính đen của Peter.
– Cái này nghĩa là sao? – Jon Travis hỏi.
– Ồ! Chú Travis… Dạ… – Peter nói.
Nhưng rồi Peter im đi, do kiệt sức vì cố gắng. Dù cố nặn óc, Peter cũng không biết phải kết thúc câu như thế nào.
– Nghề thám tử không đủ sống – Bob cứu bồ và giải thích thay cho bạn – Nên tụi cháu chuyển sang ngành dịch vụ.
– Nếu muốn tôi có lời khuyên – Jon Travis nói – thì tôi sẽ khuyên các cậu tránh xa nghề điện ảnh.
Trừ phi các cậu muốn bị người ta xắt trái tim thành khoanh mỏng bằng dao mổ.
Ba Thám Tử Trẻ chưng hửng nhìn nhà đạo diễn.
– Chú muốn nói sao ạ? – Hannibal hỏi.
– Ồ! Đơn giản thôi! Tôi tổ chức tiệc chiêu đãi Diller Rourke, với hy vọng anh ta sẽ trở lại quay phim và hoàn tất Nghẹt Thở II. Các cậu có biết Diller trả lời sao không? Bye-bye! Shalom. Au revoir. Hasta Luego! Xin dịch lại: anh ta bỏ tôi. Thằng vô lại.
Hannibal mạo hiểm ngắt dòng chửi.
– Thì tụi cháu cũng muốn nói chuyện với Diller. Chú có biết anh ấy ở đâu không? – Thám tử trưởng hỏi.
– Diller hả? Nếu tôi không kìm mình, thì nó đã nằm dưới đáy hồ bơi rồi – Jon Travis giận dữ nói – Cứ đi về hướng phòng tra tấn thử xem – Travis nói thêm và chỉ cầu thang xoắn óc – Tôi có thấy nó đi hướng đó cùng với Victoria Jansen.
Cầu thang xoắn ốc dẫn xuống một căn phòng tối tăm nơi nhà đạo diễn tập trung bộ sưu tập các dụng cụ tra tấn thời trung cổ.
Khắp nơi toàn là dây xích, lao, bánh xe, kềm và những thứ bằng sắt khác xưa kia dùng để tra tấn. Diller và Victoria ngồi cạnh nhau đang nói chuyện:
– Ồ! Anh Diller ơi, Ba Thám Tử Trẻ tìm anh đang đến kìa – Victoria nói và nở một nụ cười chào ba thám tử.
Biểu hiện trên mặt anh diễn viên không được nồng nhiệt bằng.
– Chào – Diller lầm bầm.
– Anh vừa mới trải qua một thử thách kinh khủng – Bob nói.
– Phải – Diller bình tĩnh trả lời – Để đối phó, tôi đã phải vận dụng triệt để tiềm năng nội tâm của mình… Có phải các cậu đã đến quấy rối Marble tại gia không?
– Bọn em hả? Quấy rối chú Marble hả? – Peter kêu – Làm gì đó chuyện đó! Em là người hâm mộ tiết mục đô vật tự do của chú ấy mà, tiết mục chiếu trên truyền hình chiều chủ nhật ấy.
Hannibal cho rằng đã đúng lúc can thiệp.
– Tụi em muốn hỏi anh vài câu – Hannibal bắt đầu nói – Thật vậy, bọn tội phạm đã bắt cóc anh vẫn cao chạy xa bay, và tụi em muốn ra sức để vạch mặt bọn chúng.
Hannibal bước đến gần Diller và nói tiếp:
– Trong cuộc họp báo, anh có nói rằng anh không biết có bao nhiêu tên trong đám bọn bắt cóc. Anh không đoán được theo số giọng nói à?
Diller lắc đầu.
– Bọn chúng đổi giọng liên tục – Diller khẳng định – Chắc để lừa tôi.
Anh diễn viên có vẻ hoàn toàn bình tĩnh.
– Anh có thể bắt chước một trong những giọng đó thử được không? – Hannibal gợi ý.
– Này thằng mập, nếu mày kiếm chuyện… – Diller bực mình đứng phốc dậy.
Nhưng Victoria đặt tay lên vai Diller.
– Anh Diller kìa, các em muốn giúp anh mà.
– Bắt chước giọng nói là chuyện rất dễ, nhất là khi mình là diễn viên – Hannibal nói tiếp và nhấn mạnh từ cuối – Chẳng hạn, anh cứ thử nói: “A-lô? Anh Mark hả? Có phải anh không?”. Lúc đầu, thì anh bắt chước giọng của một tên bắt cóc, rồi sau đó bằng giọng tự nhiên của anh. Như vậy sẽ giúp bọn em rất nhiều.
– Anh làm thử đi – Victoria xen vào – Nào, cố gắng lên. Phải giúp các em nhỏ này chứ!
Diller đọc câu nói mà Hannibal yêu cầu. Lúc đầu bằng một giọng cao the thé kỳ lạ, rồi bằng giọng bình thường. Peter không nén được một cái rùng mình. Không còn gì nghi ngờ, đúng là giọng mà Peter đã nghe qua điện thoại tại văn phòng Mark Morningbaum. Peter gật đầu với Hannibal.
– Bọn em có xem tấm hình mà bọn bắt cóc gửi – thám tử trưởng nói tiếp Anh bị trói tay. Bọn chúng có trói anh suốt như vậy không?
Diller mặc áo sơ mi tay ngắn màu xanh ngọc. Diller nhìn xuống cổ tay mình. Không có dấu vết bầm hay trầy xước. Rồi Diller ngẩng đầu lên nhìn Hannibal chăm chú.
– Không, không phải lúc nào tôi cũng bị trói. Tôi bị nhốt trong một phòng tối thui.
Anh diễn viên thông minh đã né được cái bẫy.
– Còn các mảnh vỡ thủy tinh? – Peter hỏi – Chúng xuất xứ từ đâu ra vậy?
– Mảnh thủy tinh nào?
– Trong nhà của anh ở Malibu. Lúc bọn em đến đó, hôm anh mất tích, phòng khách nhà rải đầy mảnh thủy tinh dưới đất.
Peter vừa nói xong, thì đột nhiên đèn tắt hết. Rồi lại sáng lên lại. Rồi lại tắt nữa.
– Mời tất cả vào phòng chiếu! – Jon Travis thông báo bằng loa – Tôi có chuẩn bị một điều bất ngờ cho mọi người đây!
– Đi đi – Diller quay sang Victoria thở dài – Mấy người này làm cho anh căng thẳng.
– Nhưng còn các mảnh thủy tinh? – Peter vặn hỏi.
– Mảnh thủy tinh nào? – Diller hỏi lại.
Trông anh có vẻ rất bực mình.
– Để nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra – Diller bước ra cửa và nói tiếp – Bọn chúng đột nhập đến, chụp bao vải lên đầu tôi. Sau đó, cho dù bọn chúng có rải thủy tinh vỡ đầy phòng khách tôi hay sơn tường nhà tôi thành màu tím, thì tôi cũng không thấy gì. Và hôm nay tôi cũng chưa biết gì hơn, bởi vì tôi chưa quay lại Malibu từ khi được thả.
Diller ra khỏi phòng tra tấn, cùng Victoria leo lên cầu thang xoắn ốc.
– Dường như ta đã thành công trong chuyện làm anh ấy bực mình – Hannibal nhận xét.
Peter xem xét các dụng cụ tra tấn xung quanh.
– Cũng phải thông cảm cho anh ấy. Ngồi giữa đống đồ này, thì cảm thấy khó chịu là điều dễ hiểu.
– Mục đích không phải là làm cho anh Diller khó chịu hay bực mình – Bob nhận xét – mà làm thế nào cho anh ấy phạm một sai lầm. Điều phiền phức là anh ấy rất tự chủ. Sẽ rất khó bắt chẹt anh ấy.
Nhưng đã đến lúc vào phòng chiếu cùng mọi người.
Lúc Ba Thám Tử Trẻ bước vào, Jon Travis đang đứng trước màn hình chuẩn bị đọc bài diễn văn ngắn.
– Chúng ta có mặt hôm nay vì cùng một lý do duy nhất – Jon Trsvis bắt đầu nói – Ta đều muốn nói với anh bạn Diller thân mến ta vui mừng như thế nào khi thấy anh đã trở về với ta, bình an vô sự. Nước Mỹ sẽ không bao giờ biết khả năng xảy ra đại hoạ: xém một chút nữa, nước Mỹ bị mất đi ngôi sao điện ảnh Hollywood cạo râu xấu nhất thế giới!
Cả phòng phá lên cười.
– Tôi chỉ xin nhấn mạnh – nhà đạo diễn nói tiếp – rằng tôi đã thích thú được làm việc với anh như thế nào, Diller ạ. Hy vọng sẽ có cơ hội làm việc lại. Và lần sau, hy vọng ta sẽ quay xong bộ phim!
Có vài tiếng cười nữa, nhưng lần này hơi gượng gạo hơn.
– Còn điều bất ngờ? – Có người la lên.
– Điều bất ngờ – Jon Travis vừa nói vừa xoa tay – điều bất ngờ là một bí mật. Tất cả chúng ta đều có những bí mật nhỏ chôn vùi trong tận đáy lòng. Diller cũng như mọi người thôi.
Peter quan sát gương mặt anh diễn viên nhưng không thấy biểu hiện cảm xúc gì đặc biệt.
– Đây không phải là lần đầu tiên Diller và tôi cùng làm việc với nhau – Jon Travis nói tiếp – Thật vậy, bộ phim đầu tiên của Diller cũng là bộ phim đầu tiên của tôi.
– Quỷ hút máu trong tủ áo! Thôi! Đừng! – Diller kêu và che mặt bằng động tác buồn cười đầy kịch tính – Phim này thất bại đến nỗi hãng phim không chịu mang ra chiếu. Bảo đảm sẽ bị chê. Trong bộ phim đó, tôi đóng dở lắm!
– Tôi cũng vậy! – Jon Travis nói thêm – Xem bộ phim này, người ta sẽ không đoán nổi rằng tôi sẽ trở thành một nhà đạo diễn xuất sắc.
Jon Travis ngưng nói một hồi như thể đang chờ tràng pháo tay.
– Thưa quý khách, thưa các bạn, thưa các đồng nghiệp – Jon Travis nói tiếp – Diller không biết điều này, nhưng hoá ra tôi giữ bản độc nhất của bộ phim đầu tay, Quỷ hút máu trong tủ áo với Diller Rourke thủ vai chính. Và bây giờ, thưa quý vị, tôi sẽ hân hạnh được chiếu cho quý vị xem tác phẩm chưa được biết đến này của nghệ thuật thứ bảy.
Cả phòng vỗ tay thật to.
– Tắt đèn! Quay phim! – Jon Travis thông báo.
Đèn tắt đi, một điệu nhạc nổi da gà vang lên, rồi những hình ảnh đầu tiên của Quỷ hút máu trong tủ áo xuất hiện trên màn ảnh.
Đó là một bộ phim dở tệ. Cảnh xấu xí, nhân vật không ra gì, hầu như không có chỉ đạo. Cốt truyện cũ dở ẹc: bằng rung động của nhạc disco, các học sinh một trường nội trú tình cờ làm vỡ một tấm đang tầng hầm, nơi bọn quỷ hút máu đang trốn; rồi bọn chúng tấn công đám thanh thiếu niên…
Diller là một trong những học sinh đầu tiên bị cắn nên khi xuất hiện trên màn ảnh lần thứ nhì, anh đã biến thành một con quỷ hút máu. Diller mặc áo choàng dài đen, nước da tái mét có ánh xanh dương hơi phát quang và được hóa trang mắt và má hõm vào thật sâu.
Peter giật mình và véo hai bạn.
– Thấy không? – Peter nói khẽ vào tai Hannibal – Cậu có nhớ gì không?
Mặt Hannibal sáng lên bằng một nụ cười rộng.
– Nhớ chứ. Nhớ rất rõ. Diller Rourke cũng mặc bộ đồ như thế hôm đêm Halloween – khi tàn phá bộ tham mưu của ta!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!