Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình - Chương 15: Nạn nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình


Chương 15: Nạn nhân


Khi Bob Andy lên đường đi đến trường Đại Học Ruxton, thì Hannibal gọi điện thoại đến Bệnh viện Trung Tâm. Ở đó báo rằng sau khi được sơ cứu do hít phải quá nhiều khói, John Murphy đã chuyển sang bệnh viện tư Belvedere, nơi bác sĩ riêng của ông Murphy trực. Gwen Chalmers vẫn còn ở bệnh viện Trung tâm. Hannibal quyết định ghé thăm cô Chalmers trước.

Cô Chalmers được nằm phòng riêng. Cô đang ngồi trên giường, buồn bã nhìn ra cửa sổ.

– Chào – cô Chalmers nói khi thấy Hannibal hiện ở ngưỡng cửa – Em là cậu bạn trẻ của bác Prentice, phải không?

– Dạ đúng – Hannibal nói – Chị cảm thấy thế nào ạ?

– Cũng không tệ, nếu xét rằng có kẻ đã toan ám sát chị – cô Chalmers nói – Và chị còn thấy rất đói bụng. Họ không cho chị ăn gì ngoài sữa. Em nhớ đừng bao giờ để bị đầu độc nhé – cô Chalmers vừa khuyên Hannibal vừa bực mình kéo chăn giường.

– Em sẽ cố gắng! – Hannibal nói.

Hannibal nhìn cô gái thật kỹ. Mặc dù buồn chán, nhưng gương mặt cô không phải là gương mặt của một người khó chịu.

– Chị có biết thuốc độc đó loại gì không? – Hannibal hỏi.

– Một hoá chất tầm thường nào đó – cô Chalmers nói với vẻ cay đắng – Cảnh sát có nói tên cho chị nghe, nhưng chị không nhớ.

– Cũng may cho chị! – Hannibal nói – Nếu chị ăn phải strychnine thì giờ này chị đâu còn ngồi đây nữa!

– Biết rồi, biết rồi! Cũng may là chất này chỉ làm chị bệnh mà thôi. Bị trúng độc do ăn sôcôla là bi kịch lắm rồi.

Gwen Chalmers cười.

– Cảnh sát có tìm ra được gì không?

– Cảnh sát bảo không thể lần ra dấu vết loại thuốc độc này – Gwen Chalmers trả lời – Còn hiệu sôcôla, thì có thể mua khắp nơi.

Mắt cô gái nhìn chậu cây bên đầu giường.

– Quà à? – Hannibal hỏi.

Cô Chamlmer gật đầu.

– Mấy đứa bạn làm chung gửi. Sáng nay chị gọi điện thoại đến văn phòng, thế là nhận được chậu cây này. Dễ thương thật.

– Chị rất hoà hợp với mọi người phải không? – Hannibal hỏi.

– Em nói chuyện y như cảnh sát! – Gwen Chalmers cười nói – Họ bỏ cả nửa buổi sáng nay để thử tìm xem chị có kẻ thù nào không. Vô lý! Những người như chị làm gì có kẻ thù.

– Em tin chắc chị không có kẻ thù – Hannibal nói – Bác Prentice sẽ rất vui khi biết chị đã khoẻ.

– Bác ấy thật dễ thương – Gwen Chalmers nói – chị rất thích bác. Chị rất vui khi biết bác sắp nuôi chó.

Hannibal lặng thinh một hồi.

– Con chó Carpates à

– Phải. Bác ấy bảo chị…

– Bác ấy bảo chị bác sắp nhận nuôi một con chó Carpates à?

Gwen Chalmers chau mày như để cố nhớ lại.

– Không, không phải bác ấy nói. Có lẽ là bà Bortz. Phải rồi, chị nhớ ra rồi. Hôm thứ bảy, chị đang đứng ở ngoài hồ bơi, còn bà Bortz lảng vảng quanh đó, giả vờ chờ người phát thư.

Bà ấy nói bác Prentice sắp có chó mà không chịu chính thức báo cho bà biết. Bà ấy rất buồn về chuyện này. Bà ấy không nghĩ nhà này không nên có chó, mặc dù chị chẳng thấy lý do gì mà không được nuôi chó. Alex Hassel luôn có một lũ mèo hoang đến nhà.

Hannibal gật đầu.

– Chị có muốn em mang gì từ nhà đến cho chị không?

Gwen Chalmers lắc đầu.

– Cô y tá đã mang bàn chải, kem đánh răng, lược chải đầu và tất cả những gì chị cần rồi – Gwen Chalmers nói – Mà ngày mai hay ngày kia chị sẽ về nhà thôi. Bệnh viện chỉ giữ chị thêm một chút để theo dõi thôi mà.

Hannibal chào tạm biệt rồi trầm ngâm bước ra.

Vậy là cô Chalmers có biết về con chó Carpates, mặc dù hiểu tình hình hoàn toàn sai lệch. Rõ ràng là mọi người trong tòa nhà đã biết rằng ông Prentice sắp có một con chó nào đó. Nhưng có bao nhiêu người biết rằng con chó thật ra là một pho tượng pha lê do nghệ nhân quá cố Edward Niedland thực hiện?

Có thể Elmquist biết? Hay Murphy? Rất nên nghe xem Murphy nói gì về chuyện này.

Có một chiếc taxi đậu ngay trước cổng bệnh viện. Tài xế đang ngồi đọc báo.

– Chú có biết bệnh viện tư Belvedere ở đâu không ạ? – Hannibal hỏi.

– Biết. Dưới Wilshire và Yale.

Hannibal leo lên taxi.

– Cho cháu đến đó.

Tài xế bật đồng hồ, rồi chạy đi. Hannibal nhận ra rằng xe đang chạy trở về hướng căn hộ ông Prentice. Belvedere là một bệnh viện tư nhỏ chỉ cách Paseo Place có hai khu nhà.

Hannibal trả tiền tài xế, rồi bước vào bệnh viện.

So với bệnh viện Trung tâm, thì bệnh viện tư này rất sang trọng. Cô tiếp tân không mặc đồ trắng, mà mặc áo blu hồng. Cô gọi lên phòng John Murphy, báo rằng Hannibal Jones đang ở bệnh viện và muốn gặp Murphy. Rồi cô mỉm cười cho Hannibal biết số phòng của Murphy.

Ông Murphy đang nằm trên giường, gương mặt thường hồng hào của ông trắng bệch như áo gối. Cháu ông, Harley Johnson, đang ngồi trên ghế bành bên chân giường, nhìn Murphy vừa buồn cười vừa trách móc.

Murphy nhìn Hannibal gần như tức giận khi thám tử trưởng bước vào phòng.

– Nếu cậu cũng đến dạy đời, thì xin miễn – ông Murphy quát – Nghe Harley nói hôm nay là đủ lắm rồi.

– Cháu đã luôn nói rằng cậu sẽ thiệt mạng vì tật hút thuốc – Harley tuyên bố – nhưng cháu không ngờ là chuyện sẽ xảy ra sớm đến thế!

– Lúc ấy cậu mệt – Murphy nói với giọng hờn dỗi – Cậu bị mệt, thế thôi. Thường cậu rất cẩn thận. Thậm chí cậu không để thuốc lá trong phòng ngủ.

– Vậy thì cậu nên ngủ trong phòng, chứ đừng ngủ trên ghế salon – Harley nói.

Murphy rên rỉ.

– Không có gì kinh khủng bằng một người cháu nghiêm khắc luôn nói đúng.

– Chuyện xảy ra như thế à? – Hannibal hỏi – Chú ngủ gục trên ghế salon rồi làm rơi điếu thuốc à?

– Có lẽ thế – Murphy thừa nhận – Chứ tôi không nghĩ sự việc có thể xảy ra kiểu nào khác. Tôi nhớ mình vào nhà – sau khi xe bà Bortz nổ – rồi ngồi xuống. Tôi định hút điếu cuối cùng rồi đi ngủ. Chắc là tôi ngủ gục. Rồi sau đó, tôi chỉ biết là phòng đầy khói. Tôi đinh tìm dường ra cửa, nhưng tôi bị ngất đi.

– Chú đi sai hướng – Hannibal nói – Chú đang đi vào phòng ngủ.

Murphy gật đầu.

– Cậu đã lôi tôi ra.

– Tất cả tụi cháu đều kéo chú ra – Hannibal nói – Bob, Peter và anh Sonny Elmquist. Chính anh Sonny đã nhìn thấy đám cháy.

– Cái thằng kỳ quái – Murphy lầm bầm – Không ưa nổi. Bây giờ lại nợ nó mạng sống.

– Thưa chú Murphy – Hannibal nói – chú có biết về con chó mà bác Prentice sắp có không?

– Chó hả? – Murphy ngẩng đầu lên khỏi gối – Prentice định làm gì với một con chó nữa? Theo tôi biết, thì nhà ông ấy đầy nhóc đồ cổ rồi. Thêm con chó nữa à? Cậu nói đùa chứ!

– Bà Bortz khá bực mình về chuyện này – Hannibal nói.

– Bà ấy dễ bực mình. Nghe bà ấy nói làm gì? Miệng lưỡi bà ấy ghê lắm, chuyên ngồi lê đôi mách.

Murphy nằm sóng soài ra như đang rất mệt môi.

– Có lẽ tôi phải dọn nhà đi chỗ khác – ông nhìn Hannibal nói – Các cậu cũng nên xa cái tòa nhà kia, không an toàn đâu.

Harley đứng dậy, đến bên chân giường.

– Cậu khoan suy nghĩ về chuyện này ngay bây giờ – Harley khuyên – Bác sĩ nói cậu phải nghỉ ngơi. Cháu sẽ về nhà, dọn dẹp mọi thứ. Khi nào cậu khoẻ rồi, ta sẽ tìm nhà khác.

Murphy mỉm cười.

– Harley, cháu ngoan quá. Nhiều lúc, cậu nghĩ cháu canh giữ cậu còn tốt hơn cậu canh giữ cháu.

Harley và Hannibal cùng nhau ra về.

– Cậu mình hút thuốc rất nhiều – Harley nói – Cậu John còn làm việc nhiều quá và hay lo. Thật lòng, mình hầu như mừng vì đã xảy ra vụ này.

Hannibal liếc nhìn chàng thanh niên.

– Ý mình không nói là mình vui vì cậu John bị nằm bệnh viện – Harley nói nhanh – Nhưng gần đây cậu John trở nên rất căng thẳng, cậu không ngủ được. Mình đã để ý chuyện này khi qua kỳ Giáng sinh cùng cậu. Cậu John thức dậy nhiều lần và cứ đi đi lại lại. Mình sợ công việc làm ăn của cậu John không được tốt lắm.

– Chắc chắn cậu John sẽ ngủ được – Hannibal nói trong khi cả hai rời bệnh viện đi xuống Wilshire đến Paseo Place.

– Gần đây mọi việc rất lộn xộn trong tòa nhà căn hộ kia. Anh không có đó đêm xảy ra vụ trộm, phải không?

– Ý cậu nói lúc tên trộm chạy qua sân từ con đường phía sau hả? Không, mình vắng nhà khi xảy ra vụ ấy. Mình đi ăn tối với mấy đứa bạn, rồi đi xem hát nữa. Cậu John có kể mình nghe sau đó. Và bây giờ mình còn nghe nói là có vụ đầu độc và vụ đặt bom nữa. Cậu John nói đúng. Chỗ đó không an toàn nữa.

– Có ai nói cho anh biết rằng bác Prentice sắp có một con chó không? – Hannibal hỏi.

– Không hề. Nhưng sẽ không ai nói mình biết ngoài cậu John. Mình ít khi lảng vảng ngoài sân khi đến thăm cậu. Mình rất ghét nghe bà Bortz.

Harley húyt sáo khi nhìn thấy cửa sổ căn hộ ông cậu. Vài mảnh kính vẫn còn lởm chởm trong khung cửa sổ, còn rèm thì thòng xuống từng mảnh cháy.

– Có lẽ trước tiên phải gọi thợ làm kính – Harley rút xâu chìa khóa ra khỏi túi mở cửa bước vào nhà.

Hannibal đứng nghỉ một hồi trước khi lên lầu, cố sắp xếp lại mọi thứ trong đầu. Gwen Chalmers có thật là một nạn nhân vô tội không? Murphy có thật sự không biết gì về con chó Carpates không? Harley có đúng là người ngoài cuộc vô tư như anh ấy ra vẻ không?

Nếu vậy, thì Sonny Elmquist là người duy nhất còn lại chưa rõ ràng.

Nhưng rồi Hannibal nghĩ đến một chuyện khác.

Có kẻ đang dùng bạo lực để đuổi mọi người ra khỏi tòa nhà. Phải chăng tiếp theo sẽ đến lượt Ba Thám Tử Trẻ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN