Vụ bí ẩn Con đại bàng hai đầu
Chương 03
KHÁCH CỦA ÔNG THỢ GỐM
Hannibal hoài công thử mở cửa. Thám tử trưởng kê mắt vào ổ khóa thấy chìa khóa vẫn còn trong ổ và hy vọng trở lại. Hannibal lấy dao rọc giấy trên bàn viết của Thợ gốm và bắt đầu làm việc.
Tất nhiên là Hannibal có thể ra về bằng cách leo qua cửa sổ. Nhưng thám tử trưởng cho rằng mình là người đàng hoàng và sợ bị nghi ngờ nếu ai thấy cậu đang trèo cửa sổ…
Hannibal vẫn đang vật lộn với ổ khóa, thì có tiếng chân bước ngoài cổng. Hannibal ngưng tay ngay.
– Ông ngoại ơi! Có tiếng gọi.
Tiếng chuông cửa vang lên nhiều lần.
– Ông ngoại ơi! Tụi con đến đây mà!
Lại có tiếng kêu cửa. Hannibal bỏ rơi ổ khóa, chạy ra cửa sổ, mở cửa sổ cúi ra ngoài. Một cậu bé tóc vàng đang đứng trước cửa, dọng cửa thật mạnh bằng hai nắm đấm. Phía sau lưng cậu, một phụ nữ trẻ cũng tóc vàng đang đứng chờ, tay xách một túi da căng phồng.
– Ơi! Xin chào! Hannibal la lên.
Hai người mới đến chửng hửng nhìn Hannibal.
Lúc đầu không chịu trèo cửa sổ, nhưng bây giờ Hannibal không ngần ngại nữa và nhảy phốc ra sân. Không còn gì phải sợ nữa.
– Có kẻ nhốt tôi trong nhà, Hannibal giải thích ngắn gọn.
Hannibal lại bước qua cửa lần nữa, đến xoay chìa khóa còn lại trong ổ khóa rồi mở cửa ra. Sau khi lưỡng lự trong giây lát, người phụ nữ và cậu bé đi vào theo Hannibal.
– Có kẻ trộm vừa mới ghé qua đây, rồi nhốt tôi vào đây, Hannibal giải thích thêm. Có lẽ, cô và bạn là khách mà ông Thợ gốm đang trông đợi?
– Tôi là… cậu bé bắt đầu nói. Nhưng bạn là ai? Còn ông ngoại tôi đâu?
– Ông ngoại à? Hannibal hỏi lại.
– Ông Alexandre Potier! Cậu bé sẵng giọng nói rõ. Nhà này là nhà ông mà, đúng không? Người ta đã chỉ nhà này.
Vì không có ghế, Hannibal đã ngồi sụp xuống bậc thềm cuối cùng của cầu thang, đặt cùi chỏ lên đầu gối và cằm kê vào hai tay chụm lại. Tim Hannibal đang đập mạnh.
– Ông ngoại của bạn? Hannibal lập lại. Ý bạn muốn nói rằng ông Thợ gốm là ông ngoại của bạn à?
Hannibal ngạc nhiên như thể vừa mới được biết ông Thợ gốm đang chứa chấp một con khủng long trong tầng hầm nhà ông.
Nữ khách tóc vàng tháo mắt kính mát ra để nhìn Hannibal cho rõ hơn. Hannibal nhận thấy nét mặt bà dễ gây cảm tình. Hannibal thú nhận lớn tiếng:
– Cháu không biết hiện giờ ông Thợ gốm đang ở đâu. Sáng nay thì có gặp ông, nhưng bây giờ ông lại không có ở đây!
– Tôi thấy lạ là cậu trèo qua cửa sổ, người phụ nữ đột nhiên nói. Tom! Con đi gọi cảnh sát đi!
Cậu bé mà bà gọi là Tom nhìn quanh mình, tìm máy điện thoại.
– Có buồng điện thoại công cộng ven đường, cách đây có hai bước, Hannibal lịch sự trả lời.
– Vậy ba tôi không có điện thoại à? Người phụ nữ chửng hửng kêu.
– Nếu ba của cô là ông Thợ gốm, thì thưa cô, không, ông không có điện thoại! Hannibal khẳng định.
– Tom ơi! Người phụ nữ lính quính lục trong bóp.
– Mẹ đi gọi điện thoại đi, Tom nói. Con sẽ ở lại đây canh chừng kẻ bị tình nghi.
– Yên tâm đi! Mình không hề có ý định chạy trốn! Hannibal tuyên bố.
Người phụ nữ vội vàng bước ra. Hannibal thở dài:
– Vậy ông Thợ gốm là ông ngoại cậu hả?
Cậu bé trừng mắt nhìn Hannibal:
– Có gì lạ đâu, cậu bé càu nhàu. Ai mà chẳng có ông ngoại.
– Đúng, Hannibal thừa nhận. Nhưng không phải ai cũng có cháu và ông Thợ gốm thì… ờ ờ… thì, có thể nói là ông không giống mọi người.
– Mình biết. Ông ngoại là nghệ sĩ. Ông cũng hay gửi tác phẩm của ông ẹ con mình, Tom nói thêm và nhìn đồ gốm xung quanh.
Hannibal im lặng tiếp thu thông tin. Không hiểu ông Thợ gốm đến Rocky ở từ bao lâu rồi? Ít nhất cũng từ hai chục năm nay, theo lời thím Mathilda. Ông đã ở trong vùng trước khi chú Titus mở cửa hàng bán đồ linh tinh. Người phụ nữ tóc vàng có thể là con gái ông. Nhưng nếu vậy, thì suốt thời gian trước đây cô ấy ở đâu? Và tại sao ông Thợ gốm không bao giờ nói về cô con gái cho ai cả?
Mẹ của Tom trở về:
– Xe cảnh sát sẽ đến ngay! Người phụ nữ thông báo.
– Tốt lắm! Hannibal Jones tán thành.
– Cậu sẽ phải giải thích mọi việc, người phụ nữ nói thêm.
– Cháu sẵn sàng, thưa cô… cô?
– Tên tôi là Dobson!
Hannibal đứng dậy:
– Tên cháu là Hannibal Jones, thám tử trưởng tuyên bố. Cháu đến đây tìm ông Thợ gốm, thì bị một kẻ nào đó xô té xuống đất rồi khóa cửa nhốt lại.
Theo nét mặt bà, rõ ràng bà Dobson không hề tin câu chuyện của Hannibal. Tiếng còi hụ xe cảnh sát vang lên bên ngoài. Hannibal cười.
– Cảnh sát Rocky ít khi có dịp đi lại lắm! Hannibal nói. Họ sẽ cám ơn cô đã tạo cơ hội cho họ hụ còi!
Một lát sau, hai viên cảnh sát bước vào. Hannibal đã ngồi xuống bậc thềm trở lại. Bà Dobson trẻ – tên là Eloise – cho biết tên và liến thoắng trình bày rằng bà đi từ Belleview, bang Illinois thẳng đến đây để thăm cha là ông Alexander Potier. Ông không có ở nhà, nhưng ngược lại, bà tuyên bố, bà đã bắt quả tang tên “tội phạm vị thành niên” này đang trèo qua cửa sổ. Bà vừa nói vừa chỉ tay tố cáo Hannibal. Rồi bà đề nghị phải khám người Hannibal.
Viên cảnh sát Haines sống ở Rocky từ đó đến giờ. Còn trung úy McDermott thì làm việc cho cảnh sát Rocky được đúng mười lăm năm rồi. Cả hai đều biết rõ Hannibal Jones và ông Thợ gốm. Nên sau khi ghi chép nhanh vào sổ, trung úy quay sang Eloise Dobson hỏi:
– Chị có giấy gì chứng minh chị đúng là con gái của ông Thợ gốm không?
Mặt bà Dobson chuyển đủ mọi sắc cầu vồng.
– Sa… ao? Bà cà lăm.
– Chị có đúng là con gái của ông Thợ gốm không? Chị phải chứng minh được chứ.
– Chứng minh cái gì? Như tôi vừa mới nói với anh, hai mẹ con chúng tôi đến đây và bắt gặp tên trộm vị thành niên này…
Trung úy Mc Dermott thở dài.
– Có khi Hannibal Jones gây rắc rối, nhưng cậu ấy không bao giờ ăn cắp cái gì cả… Nào, Hannibal! Cậu hãy kể xem cậu làm gì ở đây.
– Cháu bắt đầu từ đầu nhé! Hannibal hỏi.
– Cứ nói đi! Ta đâu có vội gì!
Thế là Hannibal trình bày tất cả, không quên chi tiết nào. Trung úy Mc Dermott ghi chép lại.
– Phòng làm việc của ông Thợ gốm bị trộm! Hannibal kết luận. Nhìn xem! Giấy tờ lộn xộn cả.
Mc Dermott bước đến cửa phòng làm việc và nhìn thấy giấy tờ hồ sơ bày lung tung, ngăn kéo để mở.
– Ông Thợ gốm rất ngăn nắp, – Hannibal nhận xét. Chắc chắn ông không bao giờ để phòng làm việc như thế này đâu! Mc Dermott quay sang bà Dobson:
– Chúng tôi sẽ tìm dấu vân tay của tên trộm, – trung úy thông báo. Trong khi đó, chị…
– Kìa mẹ! Tom vừa nói vừa vỗ cánh tay mẹ. Mẹ đừng lo!
Bà Dobson lục trong bóp tìm khăn tay.
– Tôi không ngờ, – bà thở dài, là sẽ bị yêu cầu phải chứng minh tôi là con gái… của cha tôi! Làm sao tôi biết là đến Rocky phải mang theo giấy khai sinh.
– Kìa chị! Trung úy phản đối rồi bỏ sổ tay trở vào túi. Chị bình tĩnh lại đi. Xét tình hình thế này, tốt hơn hết là chị và con trai không nên ở lại đây.
– Nhưng Alexander Potier đúng là cha tôi mà!
– Tôi không hề chối cãi điều này, – trung úy trả lời, nhưng dường như ông đã biến mất, ít nhất trong thời gian này. Và rõ ràng là có kẻ đột nhập bất hợp pháp vào nhà ông. Tôi tin chắc rằng thợ… ông Potier sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, để giải thích mọi chuyện cho ta. Nhưng trong khi chờ đợi, chị và con trai sẽ an toàn hơn nếu ở trong thành phố. Tôi xin chỉ cho chị một nhà trọ rất tiện nghi và…
– Thím Mathilda của cháu sẵn sàng mời cô và bạn Tom về ở, Hannibal xen vào.
Bà Dobson như không nghe thấy Hannibal. Bà khịt mũi và dùng khăn tay chậm mắt. Tay bà run run.
– Nhà trọ đó ở đâu? Bà hỏi.
– Chị cứ đi theo con đường cái thẳng ra thành phố, sẽ gặp quán trọ ngay. Có tấm biển lớn.
Bà Dobson đứng thẳng người lại, đeo kính mát vào.
– Ông Reynolds, cảnh sát trưởng, có lẽ sẽ muốn gặp chị sau, trung úy Mc Dermott nói. Tôi sẽ báo ông cảnh sát trưởng rằng chị đang ở quán trọ.
Bà Dobson lại khóc nữa. Tom nhanh nhẹn kéo mẹ ra ngoài. Hai mẹ con vội vàng trở ra con đường cái, nơi có chiếc xe màu xanh dương mang biển số bang Illinois. Bà Dobson ngồi vào chỗ người lái.
– Ôi! Tại sao bà ấy lại nói láo về chuyện này làm gì? Trung úy thở dài nhìn theo. Thợ gốm đâu có giàu có gì. Ông không có gì mà người khác ham muốn tước đoạt của ông.
– Chắc chắn ông phải có một cái gì đó quý giá, – Hannibal nhận xét. Nếu không tại sao có kẻ lại bỏ công đột nhập vào phòng làm việc của ông…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!