Vụ bí ẩn Con đại bàng hai đầu - Chương 05
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Vụ bí ẩn Con đại bàng hai đầu


Chương 05



DẤU CHÂN LỬA

Hannibal ơi! Thím Mathilda ra lệnh. Cháu hãy mặc áo sơ mi trắng và áo vét xanh dương vào. Thím muốn cháu phải ăn mặc tử tế khi đến chào bà Dobson.

Chính thím Mathilda cũng đã sửa soạn chải chuốt. Thím không muốn trông mình giống như thím của một “tên trộm”. Hannibal thở dài, mặc đồ đẹp vào, rồi bước theo bà Jones đi đến nhà trọ. Gió biển đã xua tan sương mù ban mai. Có lẽ ngày chủ nhật này sẽ ấm và có nắng.

Cô Hopper, chủ nhà trọ Seabreeze Inn tử tế đón khách.

– Chào chị Jones. Hannibal, cháu khỏe không?

Sau khi hỏi thăm sức khỏe nhau, thím Mathilda trình bày lý do đến đây.

– Tôi được biết bà Dobson và con trai đang ở đây, phải không? Thím bắt đầu hỏi.

– Ồ, đúng! Thật tội nghiệp chị ấy! Trông chị ấy rất buồn và bị sốc khi đến đây hôm qua. Chị có biết là cảnh sát trưởng Reynolds đích thân đến đây hỏi cung chị Dobson không?

– Chắc là cũng phiền cô, thím Mathilda thông cảm nói. Này, tôi có thể gặp bà Dobson được không?

– Chị Dobson ở ngoài vườn. Ông Farrier đang an ủi chị ấy.

– Ông Farrier à? Hannibal lập lại.

– Phải… một khách trọ khác. Rất tử tế. Ông có vẻ rất quan tâm đến chị Dobson. Phải thừa nhận rằng chị Dobson là một phụ nữ xinh đẹp…

Thím Mathilda và Hannibal đi qua trước nhiều cánh cửa trong hành lang chính, rồi ra đến vườn sau nhà. Cả hai thấy bà Dobson và con trai đang ngồi uống nước. Cùng ngồi bàn với hai mẹ con là người câu cá có râu đẹp mã mà Hannibal đã gặp hôm qua. Ông đang tả Hollywood kỳ diệu ẹ của Tom nghe. Nhưng thay vì giúp vui cho bà, rõ ràng ông đang làm cho bà rất chán. Eloise Dobson tỏ ra vui mừng khi thấy khách tới bất ngờ.

– Chào! Tom nói và đứng dậy kéo hai ghế cho khách.

Thím Mathilda tự giới thiệu:

– Tôi là bà Jones, thím của Hannibal. Tôi đến để xác nhận với chị rằng cháu tôi không bao giờ đột nhập vào nhà riêng người khác với ý đồ xấu.

– Em hoàn toàn tin tưởng, bà Dobson trả lời với vẻ mặt mệt mỏi.

Rồi bà quay sang Hannibal:

– Hannibal à, tôi xin lỗi vì đã có thái độ thô lỗ với cậu. Nhưng hôm qua tôi hoàn toàn kiệt sức, lo sợ và căng thẳng. Tôi vừa mới thực hiện một chuyến hành trình dài bằng xe và tôi không gặp lại cha tôi từ lúc còn là một đứa bé. Tức là tôi hoàn toàn không nhớ gì về cha. Tôi đang lo lắng về cuộc gặp mặt. Rồi khi tôi đến thì thấy cậu đang trèo qua cửa sổ… nên tôi cứ tưởng cậu là trộm…

– Chuyện bình thường thôi, – Hannibal thừa nhận và ngồi xuống cạnh thím Mathilda.

Tom chạy đi lấy nước uống.

– Rồi cảnh sát có thái độ rất kỳ lạ đối với tôi, bà Dobson kể tiếp. Dường như người ta không tin tôi là con gái của… Ôi! Trời! Ba tôi biến mất một cách lạ lùng quá! Cả đêm tôi không ngủ được vì lo âu suy nghĩ!

– Tôi rất cảm thông với chị, chị bạn thân mến à! Người câu cá nói khẽ.

Ông còn làm động tác nắm tay bà, nhưng bà vội vàng rút tay lại.

– Đây là ông Farrier, – bà nói mà không nhìn ông. Còn đây là bà Jones… và Hannibal Jones…

– Cậu Hannibal và tôi đã gặp nhau rồi, ông tuyên bố. Đầu cậu thế nào rồi?

– Cháu khỏe rồi. Cám ơn.

Thím Mathilda không hề thích để cho người lạ xen vào cuộc hội thoại. Thím tấn công ngày:

– Chị Dobson à! Bây giờ chị định làm gì đây?

– Chắc chắn tôi sẽ không về nhà khi chưa biết được chuyện gì đã xảy ra với ba tôi, mẹ của Tom dũng cảm nói. Cũng may là tôi có mang theo bức thư cha viết mời tôi đến đây hè này… nếu tôi vẫn muốn đến. Lời mời không nồng nhiệt lắm, nhưng vẫn có mời. Tôi đưa thư cho ông cảnh sát trưởng Reynolds xem sáng nay. Thư có tiêu đề tên và địa chỉ ba tôi, chứng tỏ tôi nói thật. Cảnh sát trưởng Reynolds có phái người đến nhà coi nhà. Ông khuyên tôi không nên vào nhà cha tôi ở, nhưng nếu tôi vẫn muốn dọn đến ở, thì ông cũng không thể ngăn cản tôi được, ông nói thế.

– Chị có định đến đó ở không?

– Em nghĩ là sẽ đến. Chuyến đi cũng đã khá tốn kém rồi, và tôi không đủ khả năng tài chính ở khách sạn. Ôi! Tại sao cảnh sát không lùng sục vùng đồi để thử tìm cha tôi? Chị nghĩ sao hả chị Jones?

Hannibal trả lời:

– Không thể được, thưa cô. Dường như cha của cô tự ý biến mất. Ngoài ra có quá nhiều chỗ trốn trong vùng đồi, và khi đi chân không như thế, cha của cô…

– Đi chân không hả? Bà Dobson chưng hửng hỏi lại.

Im lặng nặng nề và khó chịu kéo dài một hồi. Cuối cùng thím Mathilda nói:

– Bộ chị không biết…?

– Sao? Bộ cha bỏ giày lại à, hay…?

– Thợ gốm không bao giờ mang giày, – thím Mathilda xác nhận.

– Chị nói đùa à!

– Tôi xin lỗi, nhưng đó là sự thật. Cha của chị luôn đi chân không và mặc áo dài trắng. Ông còn để bộ râu trắng bạc dài nữa. Trông ông hơi giống… nhà tiên tri.

– Nói cách khác, cha tôi là một kẻ kỳ quặc.

– Ở thành phố có nhiều người còn kỳ quặc hơn nữa. Cô đừng lo, – Hannibal khẳng định.

Bà Dobson uống một hớp đá chanh rồi thở dài:

– Hèn gì cha không hề gửi hình cho tôi! Có lẽ cha rất lo khi nghĩ đến chuyện phải tiếp tôi. Chắc là cha không hăm hở gì chuyện gặp tôi, nhưng tôi thì lại mong được gặp cha. Có thể đến lúc cuối cùng, cha hoảng sợ và bỏ trốn. Nhưng tôi là con gái của cha và tôi sẽ ở lại chờ cha. Thế nào rồi cha cũng sẽ về thôi…

– Mẹ hay lắm! Tom tán thành.

– Mẹ con ta đã mất quá nhiều thời gian rồi, – bà Dobson nói tiếp với vẻ mặt đột nhiên cương quyết. Tom, con hãy ra báo với cô Hopper rằng mẹ con ta sẽ trả phòng ngay hôm nay. Rồi con gọi điện thoại cho chú cảnh sát trưởng Reynolds, để chú ra lệnh người cảnh sát đang canh gác cho phép hai mẹ con vào nhà!

– Cháu không biết làm như thế có đúng không, – Hannibal đăm chiêu nói khẽ. Cô đừng quên rằng hôm qua nhà cha cô bị trộm ghé thăm. Cô hãy xem cục u trên đầu cháu nè!

– Cậu đừng lo! Bà Dobson vừa đứng dậy vừa nói. Tôi sẽ thận trọng. Nếu kẻ nào dám tấn công chúng tôi, thì hắn sẽ gặp rắc rối đấy. Tôi không biết dùng súng, nhưng tôi biết dùng gậy đánh gôn. Và tôi có mang theo một gậy đây!

Thím Mathilda khâm phục nhìn bà Dobson.

– Gậy đánh gôn! Giỏi quá! Tôi không bao giờ nghĩ ra nổi!

Hannibal cười thầm trong bụng. Nếu kẻ trộm nào dám đột nhập vào Thiên Đường Đồ Cổ, thím Mathilda sẽ không cần đến gậy đánh gôn để đối phó với hắn. Thím hoàn toàn đủ sức đập hắn bằng cái bàn cũ… không bán được nữa!

Bà Jones cũng đứng dậy theo:

– Nếu chị định dọn về nhà Thợ gốm hôm nay, thím nói, có thể chị sẽ cần một ít bàn ghế. Cha của chị có ghé chỗ chúng tôi, định mua đồ cho chị: hai cái giường và ít bàn ghế khác. Hannibal và tôi sẽ giao đến nhà cho chị. Chị có muốn nửa tiếng nữa ta gặp nhau tại đó không? Như vậy chị có đủ thời gian cho chuẩn bị không?

– Rất hay! Bà Dobson tán thành. Tôi hết sức cảm ơn chị.

– Chuyện bình thường thôi mà! Hannibal, ta đi!

Đến giây phút cuối cùng, thím Mathilda mới nhớ ra và quay lại nói thật lớn một tiếng “chào ông Farrier”.

Khi ra đến ngoài, Hannibal phá lên cười.

– Không biết có bao giờ ông Farrier cảm thấy bị bỏ rơi như hôm nay chưa! Hannibal nói với thím. Thím không để cho ông ấy nói được tiếng nào.

– Ông ấy làm tàng quá, thím Mathilda tuyên bố không hề thương tiếc. Thím chắc chắn ông ấy làm cho bà Dobson tội nghiệp kia phát ngán… Gớm!

Khi về đến nhà, bà Jones lôi chú Titus khỏi giấc ngủ trưa. Chú Titus lại hét gọi anh Hans và anh Konrad. Trong vòng mười lăm phút sau, những món đồ mà ông Thợ gốm đã chọn được chất lên xe tải nhẹ.

Cùng với giường và ghế, thím Mathilda tự ý cho thêm hai cái tủ nhỏ để bà Dobson cất đồ. Thím cũng nhớ lấy thực phẩm của Thợ gốm đã mua.

Sau đó, Hán, Hannibal và thím Mathilda leo lên ngồi ở phía trước xe. Khi đến nhà Thợ gốm, cả ba thấy Tom đang lấy hành lý xuống xe. Bà Dobson đứng dưới cổng.

– Mọi thứ ổn chứ? Thím Mathilda hỏi.

– Tốt cả… ngoại trừ có rất ít đồ gỗ.

– Chờ một chút! Chúng tôi sẽ khắc phục điều này ngay!

Hannibal đang lấy cái giường đồng, thì nhìn thấy hai người đàn ông đang đi xuống con đường mòn từ Ngôi Nhà Trên Đồi. Chính hai người lạ mặt ngày hôm qua: người tóc đen và người trọc đầu. Cả hai mặc ple chỉnh tề, trông như hai doanh nhân. Khi đi ngang qua, hai ông liếc nhìn sân nhà Thợ gốm, rồi băng qua con đường lớn, rẽ vào đường mòn dẫn xuống bãi và biến mất.

Tom, đang giúp Hannibal, hỏi:

– Ai vậy? Hàng xóm hả?

– Không chắc. Họ mới đến Rocky hôm qua.

– Đi biển mà mặc đồ lạ quá, Tom nhận xét rồi cầm một đầu giường trong khi Hannibal cầm đầu kia.

Hannibal nghĩ bụng không chỉ mình hai người lạ là mặc đồ không phù hợp: ông Farrier tuyệt đẹp cũng không hề ăn mặc giống như người câu cá!

Khi hai cậu bé mang giường lên lầu một rồi, Hannibal nhận thấy bà Dobson đã nói không sai về bàn ghế. Trong số bốn phòng ngủ, chỉ có một là có đồ. Dường như Thợ gốm chỉ dùng một cái giường hẹp có chăn trắng, một cái bàn kê đầu giường nhỏ trên đó có đèn và đồng hồ báo thức, và cái tủ nhỏ xíu ba ngăn. Ngoài ra không có gì khác. Tom mở cửa một gian phòng trống trải nhưng sạch sẽ.

– Mẹ ơi, mẹ lấy phòng này không? Tom hỏi.

– Ừ! Phòng nào cũng được! Bà Dobson trả lời.

– Phòng này có lò sưởi, Hannibal nhận xét.

– Ủa! Cái gì lạ quá! Tom kêu.

Tom chỉ tấm bảng bằng sứ gắn trong tường ngay phía trên lò sưởi.

– Đại bàng hai đầu! Hannibal nói khẽ.

– Cậu quen với đại bàng hai đầu này ạ? Tom hỏi đùa khi xem xét con đại bàng.

– Đúng hơn là bạn của ông ngoại cậu, Hannibal nói. Ông luôn đeo mặt dây chuyền có hình này trên đó. Có lẽ con đại bàng này có ý nghĩa đặc biệt đối với ông. Trên mấy cái bình to hai bên cửa vào nhà cũng có đại bàng hai đầu. Cậu có để ý không?

– Mình lo khiêng giường nên không để ý.

Trong khi đó, thím Mathilda làm nên những điều kỳ diệu. Trong tủ của Thợ gốm, thím đã tìm thấy drap trải giường, nệm mà Thợ gốm mới mua cho “khách”. Tất cả còn bọc trong bao nhựa.

Bà Jones mở cửa sổ ra gọi:

– Hans ơi!

– Có ngay! Hans vừa trả lời vừa vác cái tủ leo mấy bậc thềm dẫn vào nhà.

Cần đến công sức của Hans, Hannibal và Tom cộng lại mới ghép được các mảnh của giường đồng. Khi ráp giường xong, mọi người cho nệm lên. Rồi thím Mathilda trải drap và chăn lên.

– Ồ! Thím đột ngột kêu. Đồ ăn!

– Đồ ăn hả? Bà Dobson ngạc nhiên hỏi lại.

– Phải! Hôm qua cha của cô có đi siêu thị. Tôi giữ trong tủ lạnh để đồ ăn không bị hư. Tôi có mang đến cho chị đây.

– Cám ơn chị ngàn lần… Vậy đúng là cha tôi có ý định tiếp đón hai mẹ con tôi… Vậy tại sao cha lại biến mất vào giây phút cuối cùng?… Thôi, tôi ra lấy đồ ăn đây…

Hannibal đi theo giúp bà Dobson… Cả hai ôm đầy đồ vào nhà bếp. Bà Dobson đi đầu. Đột nhiên bà đứng lại, thả tất cả những gì đang ôm trong hai tay, khiếp sợ hét lên.

Hannibal vội vàng bước qua mặt bà rồi vào nhà bếp… Dưới đất, gần tủ thức ăn, ba ngọn lửa lạ lùng màu xanh lục đang nhảy nhót kêu lách tách.

– Có chuyện gì vậy? Thím Mathilda la xuống từ trên nhà.

Thím lo lắng vì tiếng hét và chạy nhanh xuống thang lầu cùng Tom và Hans.

Hannibal và bà Dobson không biết trả lời sao. Cả hai vẫn nhìn mấy ngọn lửa.

– Trời đất! Thím Mathilda thốt lên.

Mấy ngọn lửa kêu lách cách thêm một chút nữa, rồi tắt đi, để lại khói cay.

– Cái gì vậy? Tom sửng sốt hỏi khẽ.

Hannibal và Hans tiến tới vài bước. Suốt một phút, hai anh em dán mắt nhìn nền nhà trải nhựa, chỗ vừa mới có ngọn lửa. Rồi Hans cà lăm:

– Thợ… Thợ gốm! Ông… ông đã trở về! Ông trở về để làm ma trong nhà!

– Không thể có chuyện đó được! Hannibal cương quyết khẳng định.

Tuy nhiên, Hannibal không thể chối cãi rằng nền nhựa cháy mang rõ ba dấu… dấu chân không!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN