Vụ Bí Ẩn: Con Lừa Đỏng Đảnh
Chương 11: Những lời nói hai nghĩa
Sáng hôm sau, Ba Thám Tử Trẻ dậy thật sớm. Khi ăn sáng, ba bạn lại nói chuyện thêm một chút về Mercedes. Truyện “Vụ Bí Ẩn Con Lừa Đỏng Đảnh “
– Ít nhất bà đã toan lừa ta một lần tối hôm qua, Hannibal nhớ lại.
– Lúc nào? Peter hỏi.
– Lúc nhìn đồng hồ và nói là phải trở về hồ. Bà muốn ta tưởng bà đi ngay.
– Cậu nói đúng, Bob đồng tình. Đúng rồi, ban đêm bà có thể đi được bao xa trên vùng núi?
– Thêm một chuyện khác về cái đồng hồ, Hannibal nói tiếp. Đồng hồ bị trượt khỏi tay bà và lúc bà kéo lên lại, mình tự nhủ – Hannibal nhún vai – mình cũng không biết nữa. Có thể là ảo giác do ánh lửa trại… mình nhìn thấy giống như một vết sẹo ở cổ tay bà.
Cả Peter lẫn Bob đều không để ý. Nhưng Bob có thêm một điều để nói.
– Chắc chắn là phải dè dặt bà này, Bob mỉm cười nói. Trước hết, không có nhiều phụ nữ Mê-hi-cô đeo kính sát tròng đâu. Và sau đó…
– Kính sát tròng hả? Peter ngắt lời.
– Mình thấy bà lau kính trên xe đò. Bà cúi đầu xuống để mình không thấy bà đang làm gì. Nhưng bà có cái bóp giống y như mình.
– Và sau đó còn gì nữa? Hannibal nóng lòng hỏi.
Khi Bob ra vẻ vô tư nhỏ giọt thông tin như thế, Hannibal muốn la lên.
– Sau đó, Bob nói tiếp vẫn với nụ cười đáng ghét trên môi, bà làm gì mà đi dạo trên vùng núi Sierra Madre với bộ đàm?
Bob ăn hết đậu, rồi dùng nắm lá kim thông chùi dĩa cho sạch trong khi Hannibal đếm nhẩm từ một đến mười.
– Dường như mình thấy ăng ten lòi ra khỏi cái túi trên con lừa của bà trong khi bà kể cho cậu về Pancho Villa. Nên mình đứng dậy đi kiểm tra thử. Mình xin nói dứt khoát : không còn nghi ngờ gì, bà có bộ đàm.
– Bà hi vọng sẽ liên lạc với ai ở nơi khỉ ho cò gáy này? Peter ngạc nhiên hỏi. Không thể là Dusty. Mình đã giúp hắn giở hàng lên xuống con ngựa nhiều lần đến nỗi mình dám thề hắn không có bộ đàm.
– Bác Ascencion có một bộ đàm, Hannibal nhớ lại. Mình sửa giúp ông. Nhưng không thể được, bộ đàm mạnh nhất cũng không thể phát từ đây về trang trại nổi.
Khi đứng dậy, ba thám tử cẩn thận giẫm vào đống lửa cho tắt. Rồi ba bạn gom đồ đạc lại, Hannibal cột hết lên lưng lừa.
– Giả sử … thám tử trưởng vừa bắt đầu nói vừa gãi cổ con lừa, giả sử Mercedes không quay về trang trại thì sao? Nếu giả sử hiện bà đang núp trên đá? (Hannibal nhìn xung quanh), chờ ta lên đường để theo ta.
Peter nhún vai.
– Nếu bà có ý đổ như thế, thì bà đã thành công. Đâu có cách nào che dấu vết của bọn mình.
– Đúng, Hannibal đồng tình rồi kéo con lừa ra khỏi khoảng rừng thưa. Nhưng ta vẫn có được một lợi thế.
– Lợi thế nào?
– Blondie đã làm quen với con burro của bà Mercedes tối hôm qua. Và theo những gì Hector Sebastian nói với mình, khi đã biết nhau, loài burro cảm nhận được sự hiện diện của nhau cách xa hàng trăm mét. Nên, nếu Mercedes và con lừa của bà đến gần ta dưới ba cây số, Blondie sẽ cho ta biết.
Hôm nay là ngày khổ cực nhất hành tinh. Blondie đã tiến hành leo lên ngọn núi cao nhất và dốc nhất từ trước đến nay. Con lừa cái nhỏ đi ngoằn ngoèo trong các vực hẻm trên núi, đang từ từ lên đến ngọn núi xa.
Nó không dừng hẳn lần nào và không be lên tiếng nào. Còn Ba Thám Tử Trẻ , thì dù có quay lại liên tục nhìn phía sau, cũng không thấy Mercedes lẫn con burro của bà.
Tuy nhiên ba thám tử có thấy một đám khói dường như bay lên từ phía bên kia đỉnh núi đang leo.
– Đây là một trong những đám cháy rừng lạ lùng nhất mà mình từng thấy, Peter thắc mắc nhận xét. Rừng ở đâu? Trên đó không có bụi cây nào, ngoại trừ vài cây xương rồng.
– Cậu nói đúng, Hannibal thừa nhận. Nhưng lần này, khói có thể xuất xứ từ sườn núi phía bên kia. Nếu vụ cháy lây lan ở phía dưới, thì ta sẽ bị bao vây.
– Tuyệt quá! Bob thốt lên. Không những bọn mình đang bị một mụ thần kinh nói láo theo đuôi, mà bây giờ lại còn phải đối phó với một vụ cháy rừng.
Peter quan sát bầu trời.
– Đây là đám khói kì lạ nhất mà mình từng thấy, Peter lập lại. Nó đi lên. Nhưng nó không ở lại. Nó bốc hơi đột ngột. Truyện “Vụ Bí Ẩn Con Lừa Đỏng Đảnh “
Bob ngước mắt lên nhìn. Diều hâu, đại bàng đang bay phía trên.
– Chúng nó may mắn quá, Bob thở dài. Chúng bỏ chạy trước khi bị nướng.
Ba thám tử đi tiếp. Nhờ nóng lòng muốn làm sáng tỏ vụ bí ẩn và nhờ vòng eo đã nhỏ đi rất nhiều, Hannibal không còn cực nhọc khi theo Blondie nữa. Đến đầu giờ chiều, con lừa và thám tử trưởng đã bỏ Bob và Peter khá xa lại phía sau.
Chính lúc đó, Bob và Peter nghe tiếng thám tử trưởng vang lên trên núi.
– Đứng lại! Hannibal hét lên. Cứ đứng yên tại chỗ.
Bob và Peter đứng yên lại ngay. Ở đằng xa, Bob và Peter nhìn thấy thám tử trưởng đang đưa tay lên cao trên đầu.
– Bây giờ hãy bước lại gần, Hannibal la. Đi theo con lừa từ từ.
Bob và Peter lúng túng nhìn nhau. Hannibal đang nói sao vậy? Đó có phải là việc mà Bob và Peter làm từ đầu đến giờ không: đi theo Blondie?
Không rời mắt khỏi Hannibal, Bob và Peter bắt đầu leo. Hannibal vẫn đi theo sau Blondie. Vì một lý do gì mà Bob và Peter không hiểu nổi, Hannibal vẫn đưa hai tay lên cao.
Rồi Hannibal đứng sững lại.
– Đứng yên, giọng của Hannibal ra lệnh. Các cậu là ai? Các cậu làm gì? Các cậu muốn gì?
Bob và Peter lại nhìn nhau. Tình thế càng lúc càng lạ lùng khó hiểu. Rồi một hồi sau, tình thế lại trở nên vô lý hẳn, khi giọng nói của Hannibal vang lên một lần nữa:
– Tôi là Hannibal Jones, giọng đó la lên. Tôi có bức thông điệp cho các anh.
Đổi với thám tử trưởng, tình huống không lạ lùng, mà đáng sợ. Sau một khúc cua, Hannibal đụng đầu với một nòng súng lòi ra khỏi một tảng đá và chĩa thẳng vào Hannibal.
– Đứng yên! Giọng nói la lên. Đứng yên tại chỗ.
Điều làm Hannibal ngạc nhiên nhất là, khi nghe những lời này, Blondie đã đứng sững tại chỗ. Hai cái tai vểnh thẳng, nó be lên khẽ.
Hannibal tuân theo mệnh lệnh kế tiếp, là từ từ bước theo Blondie. Con lừa dừng cách nòng súng một mét.
Một cậu bé trạc tuổi thám tử trưởng bước ra từ sau tảng đá. Cao hơn Hannibal, tóc vàng rối bù và mặt rám nắng, cậu mặc quần jean, ủng Mê-hi-cô, vét xanh jean. Cho dù Hannibal đã cho biết tên mình, kẻ lạ vẫn tiến tới, súng chĩa vào thám tử trưởng. Cậu không nhìn Hannibal nữa. Mắt cậu dán vào con lừa trắng nhỏ.
– Blondie, cậu nói. Làm thế nào mi đến đây được?
Hai cái tai Blondie rung lên. Nó ngoảnh đầu lại để nhìn Hannibal. Rồi lại quay tới nhìn cậu thanh niên tóc vàng, có vẻ hết sức lúng túng.
Hannibal vuốt cổ nó.
– Chính em đã dẫn nó đến, Hannibal giải thích. Hay đúng hơn là nó dẫn em đến đây. Anh là Brit phải không?
Cậu thanh niên tóc vàng không trả lời. Cậu vẫn chĩa súng vào Hannibal, bước đến mép con đường mòn nhỏ, nhìn xuống dưới núi. Dưới đó khoảng ba mươi mét, Bob và Peter đang chậm chạp leo lên.
– Hai cậu kia là ai? Cậu thanh niên đa nghi hỏi.
Hannibal vội giải thích Bob và Peter là hai bạn ở Californie với mình.
– Tụi em đến giúp anh, anh Brit à, thám tử trưởng nói tiếp. Anh đúng là anh Brit phải không?
– Ừa, cậu thanh niên trả lời nhưng không hạ súng xuống. Giúp tôi hả? Bằng cách nào?
– Bằng cách báo trước với anh rằng Dusty Rice…
– Hắn ở đâu? Ánh nhìn của Brit trở nên đa nghi. Hắn có ở dưới với hai người bạn của cậu không? Truyện “Vụ Bí Ẩn Con Lừa Đỏng Đảnh “
– Không. Ông ấy bắt đầu chuyến đi cùng bọn em. Nhưng ngựa ông ấy bị đi cà nhắc. Ông ấy nói thế. Tụi em chia tay với ông ấy cách đây mấy cây số rồi. Nhưng rất có thể ông ấy sẽ có mặt ở đây ngày mai.
– Cám ơn. Cám ơn đã thông tin.
Sau khi cài nút an toàn, Brit đeo súng lên vai.
– Các cậu làm thế nào để leo lên đến đây? Brit nói tiếp.
– Blondie chỉ đúng đường. Nó đã dẫn tụi em về nơi nó đã ra đi.
– Làm thế nào Dusty thuần hóa được nó nhanh như thế?
– Ông ấy không thuần hóa nó. Nó vẫn còn khá hoang dại. Em là người duy nhất đến gần nó được. Bởi vì nó tưởng em đã cứu sống nó. Nó tưởng em là anh.
– Tôi hả? Tại sao?
– Do giọng nói. Có thể anh không để ý, nhưng giọng anh và giọng em rất giống nhau. Đối với Blondie, có lẽ ta có cùng giọng nói. Đối với nó, đó chính là giọng nói đã đưa nó về nơi an toàn khi nó bị mù. Nó đã liên tưởng giọng nói này với ngoại hình hiện nay của em. Chính vì vậy mà nó bối rối khi thấy anh.
Brit mỉm cười với con lừa.
– Lại đây, Blondie nào. Blondie dễ thương, lại đây.
Tai Blondie vẫn còn rung. Nó dè dặt bước đến gần Brit và không động đậy khi Brit vuốt cổ nó. Rồi, trong khi Brit tiếp tục nói chuyện với nó, nó cạ mũi vào ngực cậu.
Một hồi sau, Bob và Peter xuất hiện trên mỏm đá.
Hannibal giới thiệu.
– Peter Crentch và Bob Andy. Còn đây là anh Brit…
– Brit Douglas, Brit nói rõ. Rất hân hạnh được làm quen.
Bob và Peter mỉm cười. Bây giờ hai thám tử đã hiểu những tiếng la lạ lùng đã nghe. Hóa ra hai bạn chỉ nhầm lẫn giọng của Brit với giọng Hannibal!
– Tôi nghĩ các cậu khát nước lắm, Brit nói. Tôi sẽ đưa các cậu về chỗ trốn.
Brit dắt dây Blondie, bước trên con đường mòn ngoằn ngoèo. Lên đến đỉnh, có một lỗ hổng bên sườn núi, che giấu một nửa.
– Cúi đầu xuống nhe, Brit báo trước trong khi ba thám tử bước theo vào đường hầm. Rồi. Bây giờ đứng thẳng lại được rồi.
Rất ít ánh sáng lọt vào đường hầm, nhưng Ba Thám Tử Trẻ thấy mình đang ở trong một hang động rộng lớn, trần khá cao.
Brit bật một que diêm lên để châm một cây đèn cầy. Khi đó Hannibal hiểu ra rằng Brit sống trong này được một thời gian. Túi ngủ cuộn lại nằm dưới đất. Xoong chảo, lò dầu hôi, vài cái bao, nhiều xẻng và cuốc chất dọc thành hang. Hannibal ghi nhận vẻ bề mặt phẳng của trần và kết luận rằng ở đây chưa hề có vụ nổ nào. Hang này không thể là hang Pancho Villa.
Brit lượm một cái bao, rót một đống lúa mạch xuống dưới đất.
– Cũng may là ba mang theo cái này cho ngựa, Brit nói. Ở đây chẳng có gì để gặm đâu. Cả cho một con burro đói bụng.
Bob nhìn cái túi ngủ độc nhất.
– Ba của anh đâu rồi? Bob hỏi.
– Để làm gì? Tại sao cậu muốn biết? Brit kêu lên, vẻ đa nghi.
– Bởi vì cũng phải báo cho bác về chuyện Dusty, Bob giải thích.
Brit lấy một bình đất, rót chút nước vào xoong cho Blondie.
– Ba dẫn ngựa xuống thung lũng tìm lương thực.
Brit chuyển bình cho Peter rồi ba thám tử lần lượt uống một ngụm nước.
– Bác xuống hướng hồ à? Hannibal hỏi. Hy vọng bác sẽ không đụng đầu với Dusty.
– Không. Ba không đi hướng đó. Phía bên kia núi có một ngôi làng. Ở đó chỉ có hai cửa hàng và ba sẽ không tìm ra cái mà chúng tôi đang cần. Làng không có bác sĩ thú y nữa. Nhưng xe đò dừng ở đó, chuyến xe đò đi…
Brit ngưng nói, nhìn Ba Thám Tử Trẻ như thể để xem có tin tưởng được hay không.
– Tại sao các cậu lên núi? Brit hỏi.
– Đó là ý của Dusty…
Đã đến lúc kể câu chuyện cho Brit nghe. Hannibal nói về cuộc thi ô chữ, mà câu trả lời phải được thâu băng cassette. Thám tử trưởng kể lại làm thế nào cuối cùng ba thám tử đã hiểu ra mục đích màn dàn dựng đó: tiền peso của Pancho Villa.
Brit ngồi dưới đất cùng ba thám tử, chỉ nghe mà không nói gì.
Brit đột ngột đứng dậy.
– Dusty đã nói về kho báu? Brit tức giận hỏi. Và chưa hết! Hắn hứa chia phần nếu các cậu tìm ra hả?
Không, Peter trấn an. Dusty không hề nói gì về chuyện này. Theo hắn, ta phải lên núi để cho móng chân Blondie mòn đi.
– Cái gì! Brit chưng hửng thốt lên.
Peter nói tiếp:
– Chính Mercedes đã nói với tụi em về Pancho Villa.
– Mercedes, Brit chau mày không hiểu lập lại. Mercedes là ai?
Bob mô tả. Hai bím tóc dài. Mắt nâu sậm.
– Người Mê-hi-cô hả? Brit chau mày ngạc nhiên hỏi lại.
– Dường như thế, Hannibal trả lời. Em chỉ nghe bà ấy nói tiếng Tây Ban Nha thôi. Và da bà ấy màu sậm.
Bây giờ chính Hannibal cũng bối rối.
– Bà Mercedes đã nhờ bọn em báo trước cho anh về vụ Dusty. Bà ấy nói là rất thân với anh. Anh biết bà ấy mà, phải không? Peter hỏi.
Brit lắc đầu.
– Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cái tên này, Brit nói. Và theo tôi biết thì tôi chưa bao giờ gặp bà ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!