Vụ Bí Ẩn: Con Lừa Đỏng Đảnh
Chương 9: Ai chỉ huy?
Hannibal đứng bất động hoàn toàn, ngắm nhìn xương rồng.
Khi Bob và Peter cực nhọc lên được cùng thám tử trưởng, Hannibal vẫn đứng bất động.
– Có chuyện gì vậy? Peter thắc mắc hỏi.
– Mình không biết. Có cái gì đó làm cho Blondie sợ.
Bob đang tiến đến, bị Peter giữ lại. Peter cũng đã để ý thấy lông dựng thẳng trên cổ con lừa.
– Để xem nó làm gì khi bọn mình đã đến.
Blondie không làm gì hết; nó tiếp tục nhìn chằm chằm cây xương rồng, không nhúc nhích. Suốt một phút, chỉ nghe có tiếng thở hổn hển của con ngựa đang cực nhọc leo dốc và cuối cùng dừng lại phía sau lưng ba thám tử.
– Tại sao các cậu dừng vậy? Dusty sẵng giọng hỏi.
Khi đó mọi người nghe thấy tiếng ù ù khẽ.
Mà Blondie, tai rất thính, đã nghe trước. Một tiếng động đầy nguy hiểm.
Tiếng ù ù thốt ra từ đá phía sau cây xương rồng không đều đặn như tiếng một con ong. Nó ngưng, rồi vang lên lại, mạnh hơn, nhanh hơn.
Đang đứng bên cạnh con ngựa, Dusty hít thở thật sâu, lấy cây súng trong bao cột ở yên.
– Rắn chuông, Dusty khẳng định. Nó núp chờ đâu đó phía sau cây xương rồng. Có lẽ Blondie đã kích động nó. Ta sẽ buộc làm cho nó sợ để nó ló mặt ra để tôi bắn nó.
Ba Thám Tử Trẻ cúi xuống lượm đá. Trước khi ném đá, ba bạn chờ Dusty tỳ súng lên vai và nhắm.
– Ném! Peter ra lệnh.
Ba thám tử ném đá cùng một lúc. Tiếng ù ù dứt, nhưng không nhường chỗ cho im lặng. Với tiếng leng keng điếc tai, con rắn uốn éo bò ra. Nó dài khoảng một mét hai mươi. Cái đầu to ngẩng cao lên, con rắn di chuyển nhanh đáng kinh ngạc, vừa cuộn lại vừa kéo ra khi tiến tới.
Trong khi ba thám tử lùi lại nhanh, Dusty nổ súng.
Không biết Dusty có bắn trúng con rắn hay không. Nhưng con rắn không chết. Nó bắn sang một bên, rồi vẫn tiếp tục tiến gần.
Bob nhìn nó như bị mê hoặc. Bây giờ con rắn đang bò thẳng đến Bob. Bob nhìn thấy hai con mắt nhỏ sâu, cái lưỡi dài thè ra, chùm chuông ở cuối cái đuôi vểnh lên. Bob muốn nhúc nhích, nhưng không làm nổi. Hay Bob bị thôi miên?
Dusty bật khóa súng, đưa nòng lên.
Nhưng ông không bóp cò. Blondie đang nằm ngay trên đường bắn.
Hai tai cúp xuống, con lừa quay lại nhanh, đâu lưng với con rắn.
Bob nhìn thấy đầu con rắn nâng lên cao hơn nữa. Con rắn đứng yên một hồi, sẵn sàng tấn công.
Khi đó Blondie đá hai chân sau thật mạnh.
Móng con lừa đá trúng phần to nhất thân con rắn. Rắn bay lên trời, rơi xuống đá sáu mét phía dưới gờ đá. Nó nằm đó vài giây, như bị ngất. Rồi uốn éo bò đi mất.
Dusty cất súng vào bao. Không ai nói gì.
Ba thám tử đứng bất động, hít thở thật sâu. Rồi tất cả đi tiếp, hoàn toàn câm lặng.
Blondie không leo nữa, mà đi vòng qua núi cho đến khi Hannibal nhìn thấy lại một lần nữa cây cối phía dưới. Rồi con lừa đi xuống nhanh về hướng cây cối. Mặc dù có cảm giác con lừa đi trở về đường cũ, nhưng Hannibal không toan giữ nó lại. Khi Blondie bước xuống tán lá cây, Hannibal cúi xuống gãi cổ nó.
– Được rồi, Hannibal tuyên bố với con lừa. Ta sẽ làm tất cả những gì mi muốn. Bắt đầu từ bây giờ, chính mi có quyền chỉ huy.
Khi bắt kịp ba thám tử, Dusty đành phải công nhận rằng con lừa đã chọn một địa điểm cắm trại rất tốt để qua đêm. Có nhiều củi đốt và cỏ, và Blondie dẫn Hannibal đến một con suối nước trong chảy gần đó.
Ngay khi mặt trời lặn, trời bắt đầu lạnh dần. Ba Thám Tử Trẻ mặc ngay áo len chồng lên áo thun. Peter vừa mới đốt lửa trại xong và giúp Dusty giở đồ từ ngựa xuống. Dusty cài yên con ngựa lại, trước khi cho nó ăn uống. Rồi ông nấu một xoong đậu và cơm thật to.
Hannibal nhìn thức ăn trong dĩa. Cổ thám tử trưởng nghẹn lại. Đậu thì còn được. Ít nhất trong đậu cũng chứa chất đạm cùng với chất bột. Nhưng còn cơm, đó là chất độc thuần túy. Chỉ toàn là tinh bột!
Hannibal tự an ủi. Đang lo một vụ điều tra hấp dẫn, thì cần nhiều sức lực. Cứ để Keil Halfebrot ăn xà lách một mình! Thám tử trưởng hăng hái làm hết dĩa.
Nhưng Hannibal không múc thêm. Cậu đã thấy no. “Có lẽ mình mệt quá nên không ăn được nhiều”, Hannibal tự nhủ.
Sau bữa ăn tối, Bob cởi giày thể thao ra, xoa hai cái chân đau do leo núi.
– Chỗ ta đi còn xa không? Bob hỏi Dusty.
Dusty nhìn chằm chằm Bob.
– Cậu không thích chuyến đi này hả?
Bob nhìn lại ông, không chớp mắt.
– Cháu chỉ nghĩ đến móng chân Blondie, Bob nói với giọng mỉa mai. Ở đây, thiếu gì đá sỏi.
Bob đã chán ngấy những lời nói láo của Dusty. Tay chủ trang trại khó tính này phải chịu hiểu rằng Hannibal, Peter và Bob không phải là những thằng nhóc sẵn sàng tin những gì hắn muốn nói. Ba thám tử không hề tin chuyện ông bịa ra về móng chân của Blondie.
– Ừa, Peter ùa theo, có nhiều đường đã đi còn gồ ghề hơn cái giũa móng tay nữa. Sao không thả nó ngay tại đây?
Dusty không trả lời ngay. Ông chỉ vứt vài cọng cây vào đống lửa.
– Con lừa này biết rõ nó đi đâu, cuối cùng ông nói. Nó về nơi từ đó nó đã đi. Và nó sẽ biết khi nào nó đến nơi.
– Không gì bằng mái ấm nhà mình, Hannibal đăm chiêu nói. Chú có biết tại sao nó đã bỏ đi, nếu quý vùng núi quê nó dữ vậy?
– Rất khó nói, Dusty bực bội trả lời. Có khi mấy con lừa hoang rời bỏ đàn, rồi đi lạc. Người ta không biết tại sao.
Hannibal biết Dusty nói láo. Blondie đã không tình cờ đi bao nhiêu cây số đến trang trại. Có người đã dắt nó đến đó. Một người mà nó tin tưởng và chịu đi theo. Có thể người được Blondie nghĩ đã cứu sống nó, như Ascencion nói. Một người có giọng nói giống Hannibal một cách lạ lùng.
Khi con lừa ra xa dần khỏi đống lửa trong khi gặm cỏ, Dusty lo lắng liếc nhìn nó nhiều lần.
– Hannibal, có lẽ cậu nên cột nó lại đêm nay, Dusty khuyên rồi mỉm cười gượng gạo. Không nên để nó trở về trang trại một lần nữa.
Hannibal cực khổ đứng dậy. Trong khi cưỡi Blondie, Hannibal không để ý, nhưng bây giờ hai chân nhức mỏi đến nỗi rất khó đứng vững. Thám tử trưởng bước đến Blondie như đang đi cà kheo.
– Mi sẽ không ra đi, Hannibal thốt lên và vỗ mông con lừa, mi sẽ ở lại với ta, Blondie nhé?
– Dù gì, tôi thấy chắc ăn hơn nếu cậu cột nó lại vào cây, Dusty càu nhàu. Thôi! Cột vào cây đi!
Hannibal quay lại đối mặt với Dusty và lắc đầu.
– Không, Hannibal cương quyết nói. Lỡ ban đêm nó cần đi uống nước.
– Nó đã uống đủ nước rồi.
Giữa hai người là một cuộc đọ sức. Hannibal biết rõ điều này và không muốn chịu thua.
– Nếu chú muốn nó bị cột, thì chú tự cột nó đi! Hannibal thách thức. Nếu nó để chú đụng đến nó…
Ánh mắt thám tử trưởng chống lại ông chủ trang trại một hồi. Trên đường đi, có thể Blondie là người chỉ huy. Nhưng ở đây là Hannibal!
– Được rồi, cuối cùng Dusty nói rồi chui vào túi ngủ. Có lẽ nó sẽ không đi khi cậu vẫn còn đây.
– Tại sao vậy? Hannibal hỏi. Tại sao chú lại nghĩ nó thương cháu đến thế?
– Ai biết?
Hannibal bước không vững trở về đống lửa trại. Bob nháy mắt lúc Hannibal đi ngang qua.
Trời vẫn còn tối khi Hannibal thức dậy. Lửa đã tắt. Hannibal còn ngái ngủ và phải mất một khoảng thời gian mới hiểu ra cái gì đã đánh thức mình. Rồi thám tử trưởng lại nghe thấy nữa.
Tiếng lừa be be phản đối.
Blondie.
Hannibal cực nhọc chui ra khỏi túi ngủ, rồi mò mẫm giữa cây đi về hướng con suối.
Lúc bước vào khoảng rừng thưa, Hannibal nhìn thấy ánh sáng đèn di chuyển từ dưới lên trên, vẽ thành vòng tròn. Lúc đầu, tất cả những gì Hannibal nhìn thấy được trong chùm sáng nhảy nhót là Blondie. Nó sừng sộ lên, đá mạnh.
Rồi lúc ánh sáng đứng yên lại một chút, Hannibal nhận ra hình bóng một người phụ nữ. Bà cầm đèn pin một tay, còn tay kia kéo dây cương con lừa, cố lôi Blondie vào rừng.
Blondie be lên một tiếng nữa. Nó nhảy lên cao hơn nữa, sẵn sàng giẫm lên người phụ nữ lạ dám kéo dây cương thòng ở cổ nó.
Đã biết cách loài burro khử rắn chuông, Hannibal lo sợ cho người phụ nữ nhiều hơn cho Blondie.
– Thả nó ra! Hannibal kêu lên để cảnh cáo bà.
Thám tử trưởng chạy đến, cố dỗ dành con lừa.
– Blondie ơi, yên nào Blondie, Hannibal nói bằng một giọng dịu dàng.
Người phụ nữ thả dây ra ngay. Blondie được tự do đứng lại trên bốn chân. Nó quay sang bạn Hannibal của nó, rồi nhìn người phụ nữ.
Đèn tắt đi.
Trong bóng tối đột ngột, Hannibal nghe tiếng chạy. Người phụ nữ đã chạy trốn vào màn đêm. Ít lâu sau, Bob và Peter ra đến khoảng rừng thưa với thám tử trưởng.
– Có chuyện gì vậy? Bob hỏi. Tiếng Blondie đánh thức mình.
Hannibal giải thích – Một người phụ nữ…
– Úi chà, Peter kêu. Lại người phụ nữ tóc vàng nữa. Người đã toan dìm cậu chết đuối ấy. Bây giờ bà lại tấn công lừa à?
– Không, Hannibal khẳng định. Mình chỉ thoáng thấy bà dưới ánh đèn khoảng một giây thôi. Nhưng mình có thể nhận ra bà bất cứ nơi nào. Chính người phụ nữ Mê-hi-cô đi cùng ta trên xe đò. Người phụ nữ đội khăn tím và có hai bím tóc đen dài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!