Vụ Bí Ẩn: Con Ma Xanh - Chương 7: Những suy luận của Hannibal
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Vụ Bí Ẩn: Con Ma Xanh


Chương 7: Những suy luận của Hannibal


Tại Rocky, trong phòng khách của ông bà Jones, Hannibal đang mím chặt môi suy gẫm.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Hannibal đứng dậy và hét lên một tiếng đau lòng xé ruột. Khi la hết nổi, Hannibal ngồi trở xuống, mặt đỏ gay như trái cà chua, rồi chờ đợi.

Có tiếng bước chân vang lên ngoài sân. Cửa mở ra, và đầu của Konrad, một trong hai nhân viên khổng lồ người tóc vàng của ông Jones, ló vào.

– Này, Babal ơi, có ai vừa mới la y như bị chọc tiết. Không biết ai có thể la như vậy.

– Em la đấy – Hannibal lạnh lùng trả lời – Vậy là anh nghe em la?

– Làm sao mà không nghe được! Cửa sổ chỗ em mở, cửa sổ chỗ anh cũng vậy, và em la hét y như ngồi trúng cái đinh.

Hannibal nhìn cửa sổ. Nét mặt cậu thất vọng.

– Sao em la vậy? – Konrad hỏi – Có gì không ổn hả?

– Mọi thứ ổn cả, trừ việc em quên đóng cửa sổ lại.

– Nếu ổn cả, thì tại sao em lại hét như vậy?

– Để luyện tập.

Konrad có vẻ lo lắng.

– Này Babal, em có bị sốt không đó?

– Không, không. Anh trở về phòng anh đi. Tối nay em không la nữa.

– Vậy thì tốt. Em làm anh sợ quá.

Konrad bước ra, trở về căn nhà nhỏ cách đó năm mươi mét, nơi anh ở cùng cậu em trai Hans.

Hannibal vẫn còn đang suy gẫm. Có mọt ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu cậu, mà cậu không nắm được. Cuối cùng, Hannibal đứng dậy, thở dài: đến giờ đi ngủ rồi.

– Không biết Peter và Bob đang làm gì ở Greenland. – Hannibal nghĩ.

Y như để đáp lại cho cậu, điện thoai reng lên. Cuộc gọi liên tỉnh, người nhận trả tiền, của Bob Andy. Hannibal vui vẻ sẽ nhận chi phí.

– Chuyện gì vậy Bob? Cậu có thấy con ma xanh không?

– Không, nhưng bà Green đã thấy, và cậu không bao giờ đoán được chuyện xảy ra. Cái…

– Cậu bình tĩnh lại đi – Hannibal dặn dò – Cậu hãy kễ cho mình nghe chuyện đã xảy ra, theo thứ tự và đừng hấp tấp. Cậu đừng quen chi tiết nào hết.

Bob thích nói ngay tin giật gân nhất: vụ ăn cắp xâu chuỗi thần. Nhưng thám tử trưởng đã tập cho thuộc hạ làm việc có phương pháp. Nên Bob bắt đầu kể lại từ cuộc gặp với Chang Green và tường thuật lại tất cả sự kiện theo thứ tự xảy ra.

Cuối cùng, cậu kể đến xâu chuỗi.

– Bất ngờ! – Hannibal bình luận – Có báo công an chưa?

– Ông Carlson có gọi thanh tra Bixby tới, một ông già không tử tế lắm. Vì nhà nằm ở đồng quê, nên không có công an thật sự.

– Thôi, – Cuối cùng Hannibal nói – cậu hãy tiếp tục báo tin cho mình. Mình rất muốn đến đó cùng các cậu, nhưng chú thím mình sẽ còn đi vắng ít nhất một ngày nữa, nên mình phải ở lại đây. Nếu có gì mới thì cậu hãy gọi điện thoại cho mình.

Hannibal gác máy lại, hơi buồn vì không có mặt tại chỗ.

Sau đó, cậu vào giường ngủ ngay. Trong giấc ngủ, Hannibal nằm mơ về một giọng nói quen thuộc, nhưng cậu lại không nhận ra được.

Sáng hôm sau, cậu không còn nhớ mình nằm mơ thấy gì nữa.

Dù sao, Hannibal cũng hy vọng rằng ngày hôm nay sẽ yên tĩnh và cậu có thời gian suy nghĩ về những gì Bob đã kể. Nhưng, ngược lại, ngày hôm đó rất bận rộn. Đến năm giờ chiều, Hannibal mới nói về Konrad.

– Em phải thực hiện một điều tra nhỏ, từ đây đến sáu giờ. Nếu có khách, anh làm ơn tiếp dùm em. Sau đó anh chứ đóng cửa hàng.

– Đồng ý, Babal. – Konrand, như mọi khi, nhận lời một cách vui vẻ

Hannibal nhảy lên xe đạp chạy đến lâu đài Green, nằm trong một khu có cây cối của Rocky, gần một con sông.

Vừa đến nơi, Hannibal nhìn thấy xe công an đậu trước cửa. Một công an mặc đồng phục ló đầu ra khỏi xe. Hannibal nhận ra chú công an đứng gác ngày hôm trước.

– Không cần xuống xe, cậu bé ơi – Người đàn ông hơi bực tức nói – Suốt ngày hôm nay, tôi phải đuổi những kẻ hiếu kỳ, tôi bắt đầu chán lắm rồi.

Hannibal vẫn đứng lại.

– Tại sao có nhiều kẻ hiếu kỳ vậy? – cậu hỏi.

– Vì con ma – Chú nói – Người ta cứ lấy một vật gì đó làm kỷ niệm: một miếng thạch cao, một cục đá, bất cứ cái gì. Nếu để họ làm, thì không cần công nhân đến đập nhà nữa. Cậu đi về đi.

– Cháu, thì cháu không đến tìm vật kỷ niệm – Hannibal trả lời – Chú không nhận ra cháu à? Hôm qua cháu có đến đây với ông thanh tra Reynolds.

– Phải – Người đàn ông nói sau khi nhìn kỹ hơn.

Hannibal rút ra một tấm danh thiếp chìa cho công an, trên đó đề :

BA THÁM TỬ TRẺ

Điều tra các loại

???

Thám tử trưởng: HANNIBAL JONES

Thám tử phó: PETER CRENTCH

Lưu trữ và nghiên cứu: BOB AND

Chú công an định cười, nhưng kềm lại. Anh hiểu là nên giữ quan hệ tốt với cấp trên của mình, thanh tra Reybolds, mà cậu bé mập này đi theo hôm qua.

– À, vậy ra cháu là thám tử hả… Anh tranh tra có nhờ cháu điều tra giúp cái gì đó phải không?

– Cháu hiện đang tiến hành một vụ điều tra, nếu đạt kết quả tốt, thì chắc chắn chú Reynolds sẽ quan tâm – Hannibal trịnh trọng tuyên nói.

Cậu giải thích điều cậu muốn thực hiện và chú công an cho phép ngay.

– Được. Cậu cứ đi đi.

Hannibal đi theo lối đi lót đan vào nhà. Hanibal nhìn bức tường bị đập mất một phần và nhận thấy tường rất dày.

Khi vào trong nhà, Hanibal không phí thời gian tìm thêm những căn phòng bí mật nữa: thanh tra Reynolds đã thử tìm rồi, và nếu thanh tra không tìm ra, thì nghĩa là mọi nỗ lực sẽ hoài công về mặt này. Hannibal leo thẳng lên lầu một, đứng trên bậc thềm trên cùng, rồi quay sang mặt ngoài của ngôi nhà… và gào hét lên hết sức mình.

Hannibal chờ một phút, rồi trở xuống tầng trệt, la thêm một tiếng có thể đánh thức người chết.

Sau đo, Hannibal bình tĩnh bước ra đi tìm chú công an.

– Sao chú? – Cậu hỏi – Chú có nghe cháu không?

– Có, hơi hơi. – Người đàn ông trả lời – Lúc đầu có một tiếng rất yếu, sau đó một tiếng khác mạnh hơn một chút. Nhưng cửa bị đóng mà.

– Đêm có ma xuất hiện, cửa cũng đóng. – Hannibal nhận xét.

Cậu nhìn xung quanh và thấy có một bụi cây to ngay nóc nhà.

– Nhờ chú lắng nghe một lần nữa. – Hannibal nói.

Hanibal đi ra sau bụi cây ngồi và la thêm một tiếng thứ ba. Rồi cậu trở lại chỗ chú công an.

– Lần này – Người đàn ông nói – nghe rõ lắm. Nhưng cậu muốn chứng minh điều gì?

– Rằng con ma đứng bên ngoài lúc nó la. Trừ phi nó có phổi khác thường.

– Tôi không nghĩ ma có phổi đâu. – Chú công an vừa nói vừa cười.

Hannibal rất nghiêm túc trả lời.

– Đúng. Vấn đề là ở đó.

Bỏ lại chú công an gãi đầu thắc mắc, thám tử trưởng bước ra xe đạp. Chú công an gọi lại :

– Này mấy dấu chấm hỏi trên danh thiếp cậu nghĩa là gì vậy?

Hannibal khoái chí mỉm cười. Những dấu chấm hỏi này luôn luôn gây chú ý.

– Dấu chấm hỏi – Hannibal giải thích – là biểu tượng của mọi vụ bí ẩn mà ba thám tử trẻ sẽ giải quyết.

Hannibal leo lên xe đạp và chạy về một khu phố hiện đại nằm không xa lâu đài Green.

Trong túi áo, Hannibal có bài báo cắt cho biết tên và địa chỉ của bốn người đàn ông chứng kiến vụ con ma hiện hình và đã liên lạc với công an để khai báo về vụ này.

Trước tiên, Hannibal chọn địa chỉ xa lâu đài nhất. Cậu vừa mới dừng lại trước cửa nhà, thì có một chiếc xe dừng lại và một người đàn ông bước ra: đó là chủ nhân ngôi nhà, một người đàn ông có tên là Charles Davis.

Ông kể ngay cho Hannibal nghe những gì ông biết. Ông đang đứng hóng mát và hút một điếu thuốc lá, thì có hai người qua đường bắt chuyện. Ông Davis không quen hai người qua đường này, nhưng nghĩ họ cũng là người ở trong khu phố này, vì họ đang đi dạo. Họ rủ đi xem lâu đài Green dưới ánh trăng, trước khi lâu đài bị đập phá. Một trong hai người có giọng nói rất trầm. Ông ta đã tỏ ra quá nhiệt tình đến nỗi ông Davis và người bạn hàng xóm đã nhận lời và đem theo đèn pin.

Cả bốn người đi về hướng lâu đài. Dọc đường, người đàn ông giọng trầm đã thuyết phục được hai người đi dạo khác cùng đi.

– Một ngôi nhà có ma, nên đi xem – Người đàn ông giọng trầm vừa nói vừa cười – Nếu may mắn, ta sẽ thấy ma.

– Ông có thật sự nói những lời này không: “Ta sẽ thấy ma”? – Hannibal hỏi.

– Những lời đó hoặc những lời khác có cùng nghĩa. Buồn cười nhất là chuyện đó xảy ra thật.

– Chú hoàn toàn không quen biết gì hai người đi đường đầu tiên à? – Hanibal hỏi.

– Chú có cảm giác là có gặp một người rồi. Người kia thì lạ hoắc. Chú nghĩ ông ta ở trong khu này, vì khu phố này mới thành lập và chúng tôi chưa quen biết với nhau.

– Khi đến lâu đài các chú có bao nhiêu người tất cả?

– Sáu người. Có người nói là bảy, nhưng sai. Chú chắc chắn con số đó, ít nhất là lúc đi trên lối vào nhà. Tất nhiên là có thể có ai đó đi theo, do tò mò và bước vào nhà theo đuôi. Trong nhà tối lắm và không ai nghĩ đến chuyện đếm nữa. Sau sự cố cuối cùng, chúng tôi đã tách nhau về nhà. Có tất cả bốn người liên lạc với công an. Chú không biết hai người còn lại thế nào. Chắc là không muốn bị tiếng tăm.

– Đúng lúc đó, một chú chó sục lông cứng vừa sủa vừa chạy qua vườn và đến nhảy xung quanh ông Davis.

– Yên nào, Domino, Yên! – Chủ con chó ra lệnh và vuốt ve con chó.

Cuối cùng con chó mệt đành nằm im.

Hannibal nhớ ra rằng một khách tham quan lâu đài có một con chó loại này và hỏi ông Davis xem Domino có đi theo ông tối hôm đó không.

– Tất nhiên – Khi người đàn ông trả lời – chú luôn dẫn Domino đi cùng khi đi dạo buổi tối.

Hannibal nhìn con chó. Con chó nhìn Hannibal với vẻ như đang muốn nói: “Tao biết một điều mà mày không biết, hê hê!”. Hannibal nhíu mày. Một lần nữa, trong đầu cậu luẩn quẩn một ý nghĩ mà cậu không nắm bắt được.

Hannibal hỏi ông Davis một vài câu nữa, nhưng không biết được gì thêm. Sau khi cám ơn, Hannibal leo lên xe đạp về nhà. Cậu vừa đạp vừa suy nghĩ.

Khi đến Thiên Đường Đồ Cổ, cậu thấy cổng chính đóng. Mặt trời đang lặn, Hannibal đã mất nhiều thời gian hơn mình tưởng.

Konrad đang ngồi trong nhà ngậm ống điếu.

– Sao Babal – Konrad nói – cậu có vẽ suy nghĩ dữ quá, coi chừng đầu bị nổ tung đó.

– Anh Konrad à, – Hannibal đáp – tối hôm qua anh nghe em chứ.

– Nghe chứ. Y như con heo bị chọc tiết. Anh nói vậy em đừng giận…

– Em không giận, em thấy thích nữa. Nhưng nếu cả hai cửa sổ bị đóng, thì anh sẽ không nghe đúng không, cả khi em la bằng hai con heo cộng lại?

– Chắc là không. Vậy thì sao?

Đột nhiên, Hannibal hiểu ra. Tiếng la đó… con chó kia… Tất nhiên là con chó biết một cái gì đó. Trong Sherlock Hlomes, cũng có “sự cố con chó”. “Sự cố con chó là gì? Ông bạn Watson trung thành hỏi thám tử người Anh lừng danh – Sự cố con chó, Sherlok Holmes đáp, là chỗ không có sự cố con chó”. Khó hiểu, phải! Nhưng dù sao…

Không trả lời Konrad, Hannibal chạy ra khỏi nhà như tên bay.

Chú công an gác ở lâu đài Green đã không nghe Hannibal la khi cậu đang ở trong nhà, nhưng chú lại nghe rất rõ khi Hannibal ra ngoài đứng. Rất có ý nghĩa.

Vào trong phòng, Hannibal lấy máy ghi âm ra, nghe cuộn băng quý báu một lần nữa: tiếng la của con ma… tiếng nói chuyện của nhóm người… Rồi Hannibal nhớ lại tất cả những chi tiết mà Bob đã lần lượt báo cáo.

– Khớp! – Hannibal kêu lên – Tất cả đều khớp hoàn toàn!

Tiếng la. Việc không ai biết rõ có sáu hay bảy người. Sự cố con chó.

Bây giờ Hannibal đã biết bí mật con chó. Còn rất nhiều chuyện cậu không biết, nhưng rõ ràng là những suy luận của cậu đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.

Không thèm bật đèn, mặc dù hoàng hôn đang xuống nhanh chóng, Hannibal nhấc máy điện thoại rồi xin gọi liên tỉnh. Hannibal muốn nói chuyện với Bob Andy, ở Greenland.

Điện thoại reng thật lâu, mà không có ai trả lời. Cuối cùng bà Green nhất máy. Hannibal xin gặp Bob.

– Cháu có phải là Hannibal, bạn của Bob không? – Bà hỏi bằng một giọng run rẩy.

– Dạ phải, thưa bà. Cháu vừa mới nghĩ ra một điều thú vị và cháu xin được nói chuyện với Bob, bởi vì…

Bà ngắt lời Hannibal.

– Bob không có ở đây. – Bà Green ấp úng, Peter cũng vậy. Cả Chang, cháu bà nữa.Tất cả đã mất tích!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN