Vụ Bí Ẩn: Con Mèo Nháy Mắt
Chương 8: Tìm mèo chột mắt
Trong khi đó, suốt một tiếng đồng hồ, Peter đã kín đáo theo dõi các nghệ sĩ hội chợ đang diễn tập chuẩn bị cho suất biểu diễn sắp tới: Peter không để ý thấy gì bất bình thường!
Hannibal cũng đi lang thang giữa quầy và lều.
Thám tử trưởng không bỏ sót một quầy hàng, một túp lều, một kiốt nào hết. Nhưng, cũng giống như Peter, Hannibal không phát hiện được điều gì bất thường hết. Hannibal vừa mới đứng lại để xem vòng ngựa quay, thì Ronny Carson chạy đến. Ronny đã chuẩn bị quầy bắn súng xong cho buổi tối và không còn việc gì để làm nữa. Hannibal chỉ vòng quay lớn xa hơn một chút.
– Hội chợ không bao giờ cho chạy thử trước khi mở cửa à?
– Không! Tốn tiền quá. Chúng tôi chỉ cho chạy khi khách tới.
– Máy tốt chứ?
– Tất nhiên! Chính ba phụ trách vòng quay.
Hannibal có vẻ đăm chiêu.
– Đây là trò giải trí quan trọng nhất, đúng không? Nếu lỡ…
Ronny ngắt lời:
– Hannibal! Nhìn kìa! Bob tới. Trông Bob cực kỳ căng thẳng!
Bob đi cùng với Peter, mới gặp dọc đường. Hai cậu đến chỗ Hannibal và Ronny. Không chờ ai hỏi, Lưu Trữ nói ngay:
– Babal! Có kẻ đang tìm mèo nháy mắt.
– Giống như con mình bị mất tối hôm qua! Peter nói.
– Mình không nghĩ cậu bị mất đâu, Bob kêu. Cậu bị người ta lấy cắp. Đọc đi, Babal!
Bob vừa nói vừa lấy mẩu thông báo ra khỏi túi đưa cho thám tử trưởng. Mắt Hannibal sáng lên, trong khi Peter và Ronny nhìn qua vai Hannibal đọc.
– Đúng là kẻ thích thú nhồi bông này dường như chỉ quan tâm đến những chú mèo nháy mắt, giống như chú mèo của Peter! Hannibal tuyên bố. Ronny, cậu có tổng cộng bao nhiêu mèo?
– Ở đây, tại Rocky, thì mình có năm con tất cả, Babal à. Ronny trả lời. Peter trúng được con cuối cùng.
– Đúng là con cuối cùng, Hannibal nói. Và Peter đã bị mất. Hay, như Bob đã nói, người ta đã lấy cắp mất của Peter. Nếu giả thiết này đúng, thì đây là lần thứ nhì, người ta lấy con mèo đó. Đừng quên tên râu giật con mèo chạy trốn, rồi bỏ rơi dọc đường! Các bạn ơi, dường như mình hiểu rõ hơn rồi!
– Sao hả Babal? Nói nhanh đi! Bob van xin.
– Có kẻ muốn chiếm đoạt tất cả những con mèo đó? Thám tử trưởng hùng hồn nói. Tất cả… hay có thể là chỉ một trong số đó! Và điều này giải thích tại sao người ta đã làm cho Rajah xổng chuồng.
– Cậu biết tại sao người ta thả Rajah à? Bob hỏi.
– Để làm cho ta lơ đãng, Lưu Trữ à! Khi nhận thấy vụ ăn cắp thất bại, tên trộm đã lén lút trở lại và theo dõi quầy bắn súng. Hắn đã thấy Peter trúng thưởng con mèo. Trong khi Bob và mình thử tài, hắn đã lẻn đến chuồng thú và thả sư tử ra. Rồi khi Ronny, Bob và Peter đến xe rờ moọc, hắn đã hướng Rajah theo các cậu để cho Peter phải tập trung chú ý vào con sư tử. Peter đã thả con mèo ra và chỉ còn nghĩ đến việc làm chủ được con sư tử. Ta vừa quay lưng đi, thì hắn đến lượm chú mèo nháy mắt lên!
– Trời ơi, Babal! Peter kêu. Hắn phải thật sự thèm muốn con mèo xấu xí kia! Chẳng lẽ con vật ấy có giá?
– Mình nghĩ là có! Hannibal trả lời. Ronny, cậu có biết tại sao mấy chú mèo bông quý như thế không? Chắc chắn có kẻ muốn lấy cả lô hay ít nhất một con, như mình vừa mới nói.
Ronny lắc đầu.
– Mình không hiểu ai có thể thèm muốn mấy con mèo? Ronny thở dài. Theo mình biết mấy con vật ấy không có gì đặc biệt hết… ngoại trừ là chúng rất xấu xí.
Thám tử trưởng béo môi im lặng suy nghĩ một hồi. Bob, Peter và Ronny im lặng, tôn trọng quá trình suy gẫm của Babal. Cuối cùng thám tử trưởng tuyên bố.
– Mình chỉ thấy có ba khả năng. Thứ nhất: người ta muốn có mấy con mèo bông để làm cho trẻ con vui. Tại sao mấy con mèo kỳ quái này, chứ không phải là những con khác? Mình cũng không biết nữa….. Thứ hai: một kẻ nào đó muốn có tất cả mấy chú mèo, bởi vì khi gộp chung lại, chúng có một ý nghĩa nào đó!
– Ý cậu muốn nói… giống như vụ “Con két cà lăm” hả? Bob nhanh miệng hỏi.
Bob đang nói đến một vụ bí ẩn mà ba thám tử trẻ đã phải giải quyết, trong đó, mỗi một con trong một nhóm két đã được dạy học thuộc lòng một mẩu thông điệp. Khi tái tạo lại đầy đủ, bức thông điệp cho biết lời giải.
– Đúng! Hannibal gật đầu. Cuối cùng là: kẻ lạ mặt này chỉ muốn một con mèo duy nhất, bởi vì bên trong con mèo – hay trên con mèo – có một vật quý báu, mà Ronny không biết.
Hannibal đột ngột quay sang Ronny hỏi:
– Này Ronny! Hội chợ có sang Mê-hi-cô không… Hay có đến gần biên giới không?
– Không có, Babal à! Chỉ đi Californie thôi.
– Tại sao cậu lại nói đến Mê-hi-cô? Bob hỏi.
– Mình nghĩ đến bọn buôn lậu! Bọn này tài lắm. Có khi bọn chúng giấu những vật có giá trong những hàng dỏm như mấy con mèo bông này. À, mà mấy con mèo này có nguồn gốc từ đâu vậy, Ronny?
– Từ Chicago, Ronny giải thích. Ba mua thẳng của một người bán sỉ thường hay cung cấp mấy món quà thưởng cho quầy bắn súng.
Hannibal nhíu mày:
– Dù sao, có một điều chắc chán: mấy chú mèo này quan trọng đối với một người và ta phải tìm ra lý do. Có một điều làm mình thắc mắc nhiều nhất: tại sao tên trộm râu chỉ toan lấy cắp con mèo cuối cùng?… Ronny! Đây là ngày thứ ba hội chợ ở Rocky, đúng không?
– Đúng! Chúng tôi mới mở được hai buổi tối. Chúng tôi tới tối hôm qua từ San Mateo, sau khi diễn lần cuối tại đó!
– Mấy con mèo của cậu được trúng thưởng chính xác là lúc nào?
– Bốn con vào buổi tối đầu tiên tại đây, còn con thứ năm thì hôm qua… Chính Peter đã trúng!
– Tại sao cậu lại cho bốn con mèo ngay từ đêm đầu tiên? Hannibal ngạc nhiên hỏi. Đó là giải thường độc đắc mà!
– Đúng, nhưng chúng tôi luôn tìm cách thu hút khách ngay từ đầu bằng cách xoay sở để có một lô người trúng thưởng. Mấy người này hớn hở về nhà khoe phần thưởng. Như vậy họ quảng cáo cho hội chợ.
– Lúc nào cậu cũng có mèo nháy mắt làm phần thưởng độc đắc à? Hannibal hỏi thêm.
– Ồ! Không đâu. Trái lại, mình thay đổi thường lắm! Mình bị mất khá nhiều món đồ rất đẹp, là phần thưởng độc đắc, trong vụ hỏa hoạn ở San Mateo. Vì vậy mình phải dùng đến mấy con mèo chột mắt!
Thám tử trưởng suy nghĩ một hồi, rồi nói:
– Cậu cất mấy món quà thưởng trong xe rờ moọc à? Hannibal hỏi. Cậu nghĩ như vậy là an toàn à?
– Thật ra nắp rờ moọc luôn khóa lại. Khi hội chợ chưa mở, rờ moọc vẫn cột chặt sau xe lán của mình. Ngoài ra, có hệ thống báo động chống trộm bên trong. Chúng tôi đã bị trộm nhiều lần, thường là bọn du côn! Khi có hội chợ, thì mình để rờ moọc phía sau quầy bắn, ở một nơi mình dễ coi.
– Nói cách khác, muốn lấy cắp một con mèo trong kho của cậu mà không muốn bị lộ mặt là việc rất khó, phải không?
– Đúng! Tất nhiên là vẫn có thể cạy khóa nắp rờ moọc. Nhưng tín hiệu báo động sẽ kêu ngay.
– Hệ thống báo động luôn làm việc hả? Peter hỏi.
– Không? Trong khi có hội chợ thì tắt. Nhưng lúc đó thì đông người lắm. Nếu thật sự muốn hành động, thì tên trộm phải làm nhanh và chạy trốn ngay sau đó.
– Mình hiểu! – Hannibal nói – Tối hôm qua, tên râu kính đen định giật con mèo cuối cùng của cậu. Hắn thất bại. Peter đã trúng con miêu… rồi đã làm mất! Và bây giờ, có kẻ đăng thông báo tìm mèo nháy mắt.
Mắt Hannibal long lanh, trong khi nhìn ba bạn đang chờ nghe mình nói:
– Các bạn à, minh tin chắc rằng mấy chú mèo chỉ tăng giá vào mấy ngày gần đây. Và mình cũng tin chắc kẻ muốn lấy mèo là người làm tại hội chợ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!