Vụ Bí Ẩn: Con Rắn Hát Lầm Rầm - Chương 6: Đêm tối đen như mực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Vụ Bí Ẩn: Con Rắn Hát Lầm Rầm


Chương 6: Đêm tối đen như mực


– Chú tử tế quá, chú Warrington ơi, chú chịu khó lấy xe riêng chở tụi cháu ! – Peter hăng hái nói.

Warrington mỉm cười. Ngồi sau tay lái chiếc xe Ford, ông đang chạy trên con đường dọc theo bờ Thái Bình Dương. Chiếc Corvette tím nhạt của Patricia Osborne đang chạy cách một khoảng phía trứơc.

– Xe Rolls Royce mạ vàng không phù hợp lắm để theo lén một ai đó ! – Chú tài cao lớn tóc hung đáp.

Sáng hôm nay, khi Hannibal gọi điện thoại để mượn xe, Warrington đã đề nghị ngay là dùng xe riêng của chú để đi theo cô Osborne và Hugo Falsell đến điểm hẹn bí ẩn.

– Xe rẽ vào Sunset boulevard kìa ! Bác tài đột ngột thông báo.

– Chú cố đừng để mất xe ở chỗ đèn đỏ ! – Hannibal ngồi cạnh Warrington căn dặn.

– Cậy đừng lo ! – Bác tài nói và vượt qua đèn cam kịp thời – Hy vọng sẽ đến đích trước khi trới quá tối.

Sunset Boulevard đi ngoằn ngoèo giữa nhiều biệt thự xinh đẹp. Thỉnh thoảng, ở những khúc quẹo, ba thám tử không còn nhìn thấy chiếc xe màu tím nhạt nữa, Nhưng rồi xe lại xuất hiện trở lại. cuối cùng, xe Corvette chạy chậm dần.

– Torrente Canyon ! – Warrington thông báo – Ta không thể nào để lạc xe nữa. Đây là ngõ cụt.

Đúng lúc đó, một chiếc xe mui trần màu cam vượt qua xe Ford và chạy sát theo xe Corvette tím nhạt.

– Đây là Madelyne Enderby, thợ làm đầu cũa dì Pat – Hannibal giải thích.

– Chú Warrington ơi, chú chỉ việc nhìn theo cái đầu màu đỏ của bà ấy mà chạy theo – Peter nói – Có lẽ trong bóng tối đầu bà ấy cũng sáng rực.

Warrington mỉm cười và chạy theo chiếc xe cam cho đến khi xe dừng trước sườn dốc cỏm dọc theo một bờ tường gạch cao, Nhiều xe khác cũng đậu cùng một bên đường. Ba thám tử nằm sát xuống sán xe, trong khi Warrington lái xe vượt qua Corvette tím nhạt, nơi cô Osborne và Hugo Falsell đang xuống xe.

Warrington liếc nhìn kính hậu.

– Bà tóc cam gặp cô Osborne rồi.

Bon thật trọng nhìn ra sau.

– Có chiếc Berline nâu, mà bọn mình đã thấy ở nhà Jamison hôm qua – Bob thông báo.

– Ông chủ tiệm bánh ! – Peter kêu lên – Toàn người quen !

Warrington lái xe xa hơn một chút nữa, rồi cũng dừng xe.

– Tôi đếm được mười một chiếc xe – Ông nói.

Khi nhìn ra phìa sau, Ba thám tử trẻ thấy Madelyne Enderby, dì Pat và Hugo Falsell đứng trước cổng lớn, có một dãy mũi nhọn cắm phía trên. Falsell nói vài lời với hai phụ nữ, rồi bước đến gần tường, bên phải cổng. Ông thò tay với, lấy một cái gì đó trong cái hốc.

– Hình như là điện thoại – Bob nói khẽ.

Bob không lầm. Falsell đưa ống nghe lên tai, lắng nghe, dường như trả lời, rồi đặt ống nghe trở vào sát tường. Vài giây sau, tiếng ù ù vang đến tai ba thám tử. Cổng mở ra, Hugo và hai phụ nữ bước vào bên trong. Cổng đóng lại phía sau lưng họ.

Warrington và ba thám tử chờ đợi. Không ai nói chuyện. Không có chiếc xe mới nào xuất hiện trong Torrente Canyon. Không còn ai đến gần cái cổng lớn. Mười lăm phút sau, Hannibal mở cửa xe Ford.

– Chắc là mọi người đến đông đủ rồi – Hannibal nói – ta cố nghiên cứu kỹ hơn xem.

Bob, Peter và Warrington bước theo thám tử trưởng trong khi cậu tiến đến gần cổng.

Khi đến trước cổng, Hannibal thử đẩy nhưng cổng không nhúc nhích một ly.

– Khóa rồi ! – Hannibal lầm bầm.

Peter đang xem xét hốc trong tường, phía bên phải.

– Ta dùng thử điện thoại không ? – Peter đề nghị. Máy này không có mặt số. Chắc là nối thẳng với trong nhà.

– Tôi cũng nghĩ vậy – Warrington nói.

Peter mỉm cười và nhấc ống nghe. Peter nghe tiếng cạch nhỏ ở đầu dây bên kia, rồi một giọng nói khẽ:

– Đêm tối đen như mực.

– Hừm… đúng vậy … trời mau tối quá – Peter đáp – Xin chào ! Tôi là nhân viên khuyến mãi kẹo và chúng tôi xin chào anh giá đặc biệt về …

Tiếng cạch khác báo cho Peter biết rằng người đối thoại vừa mới tắt máy.

– Họ không quan tâm đến kẹo à ? – Hannibal hỏi.

– Dường như không – Peter thở dài và gác máy trở xuống – Cắt máy như vậy, thật không lịch sự chút nào! Cậu có biết lúc đầu hắn nói gì không ? ” Đêm tối đen như mực”

– Giống như mật khẩu. Nếu là thành viên của giáo phái, bọn mình đã biết trả lời như thế nào rồi.

Bob cố nhìn qua khỏi cổng.

– Thật vậy – Bob nói – trời đang tối dần. Gần như không còn nhìn thấy ngôi nhà ở cuối lối đi. Mà cũng lạ thật: không thấy chút ánh đèn sáng nào !

Bob nói đúng . Các cửa sổ đều tối thui. Ngôi nhà hiệnlên như một khối đen tối , nổi bật trên nền trời xanh đen.

– Có mười một chiếc xe đậu trước nhà ! – Hannibal nhắc lại – Hai chiếc đã chở ba người, mà chính mắt ta thấy. Có nghĩa là bên trong có ít nhất chín người nữa. Tổng cộng là mười hai người.

– Ta làm gì đây? – Warrington hỏi – Ít nhất phải có một điểm sáng chứ.

– Có thể có những tấm màn dày che kín cửa sổ – Hannibal giả thiết.

– Và có thể mấy người này dùng đèn cầy – Đến lượt Bob gợi ý – Dường như trong câu chuyện này, đèn cầy quan trọng lắm.

Đứng trên con đường tối, ba thám tử hồi tưởng đến nhóm người ký lạ , tối hôm qua trong phòng khách nhà gia đình Jamison, đã đốt đèn cầy và cho chuyền tay một cái ly chứa chất lỏng bí ẩn. Ba thám tử còn nhớ lại cái tiếng động lạ lùng đã nghe được: tiếng hát lầm rầm không giống bất cứ một cái gì.

– Không biết tối nay có nghe nữa không ! – Peter nói khẽ, như thể nói với chính mình.

– Nghe cái gì? – Warrington hỏi.

– Chú Warrington ơi, tụi cháu thật khó trả lời chính xác cho chú nổi ! – Hannibal thở dài – Đó là cái mà Falsell gọi là tiếng nói của con rắn. Nhưng nếu cứ ở đây mà không động đậy thì dĩ nhiên là ta không nghe thấy gì hết.

– Có cổng khác không? – Bon nói.

– Có thể – Hannibal đồng tình. Thậm chí có thể cổng đó không khóa. Người ta thường khóa kỹ cổng chính nhưng hay quên đóng cổng sau. Mà đó cũng chính là nguyên nhân của phần lớn những vụ trộm.

– Vậy thì ta thử tìm xem ! – Peter nói.

– Chú Warrington ơi ! – Hannibal gọi – Chú có thể chờ tụi cháu, mà vẫn để xe chạy chậm, được không ạ ? Tụi cháu không biết cái gì chờ tụi cháu trong đó. rất có thể tụi cháu phải rút lui thật nhanh.

Chú tài phân vân.

– Được, tôi sẽ quay đầu xe lại – cuối cùng chú nói – và ngồi tay lái chờ, sẵn sàng chạy ngay.

Warrington bước về xe, rồ máy, quay đầu xe, chạy qua mặt ba thám tử, rồi cho xe đậu xa hơn một chút, trong tư thế sẵn sàng. Khi chú Warrington tắt đèn pha, màn đêm còn tối thêm.

– Đáng lẽ bọn mình phải mang đèn pin theo ! – Peter khẽ hối hận,

– Nhưng thà không co1 – Hannibal nói – Có đèn pin sẽ gây chú ý. Ta đi thôi !

Ba thám tử thận trọng đi vòng qua bức tường gạch. Ba bạn đi thật chậm, thỉnh thoảng dừng lại để lắng tai nghe. Không một tiếng động nào. Đến một lúc, Bob nhảy sang một bên và nén tiếng kêu: một cái gì đó động đậy, gần như ngay dưới chân Bob, rồi bỏ chạy.

– Con chồn ! – Peter nói nhanh

– Cậu thấy nó à ?

– Không, nhưng mình đoán nó là con chồn….

– Suỵt ! – Hannibal ra lệnh.

Ba thám tử đã đến con đường trở lại. Ba bạn vượt qua chỗ Warrington đang chờ, rồi lại đến trước cổng vào. Ba bạn đi vòng ngôi nhà mà không phát hiện được cửa vào nào khác. Ba bạn chỉ biết được rằng nhà chiếm một diện tích rất rộng lớn, không có láng giềng gần và ngôi nhà ở cuối đường đi vẫn tối om.

– Nhất định phải trèo qua bức tường này – Hannibal quyết định – Peter ! Cậu là lực sĩ trong nhóm. Mình sẽ tựa vào tường, chìa vai cho cậu trèo.

– Cậu có điên không?

– Mình không có cách nào khác – Hannibal đáp – Khi đã lên được trên cao, cậu sẽ giúp mình leo lên, rồi ta sẽ kéo Bob lên theo. Không còn cách nào, nếu ta muốn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra trong cái nhà này.

Peter thở dài, như cậu vẫn thường hay thở dài vào những lúc gay go.

– Mình không biết mình có còn muốn tìm hiểu nữa không ! – Peter càu nhàu.

Nhưng khi thấy Hannibal định leo trước, Peter cũng quyết định và trèo lên nhanh nhẹn.

– Xong rồi ! – Peter thông báo.

Peter ngồi đó một hồi, theo dõi khu vườn tối tăm phía dưới. Khi đó, chuyện ấy xảy ra….

Một tiếng xé tai vang lên trong đêm : chuông báo động vừa mới bị phát động.

– Xuống nhanh ! – Hannibal la lên từ dưới đường.

Đúng lúc đó, đèn chiếu sáng lên. Có tám đèn tất cả: hai đèn tại mỗi góc nhà. Peter bám thật chắc vào gạch, nhưng do dự chưa nhảy. Peter bị ánh đèn trắng làm chói mắt.

– Nhảy đi ! – Hannibal hét lên.

Peter buộc phải tuân lệnh. Peter đưa chân qua bên kia tường … Nhưng một viên gạch rớt ra dưới tay Peter.

Và Peter tội nghiệp rơi theo ! Về phía sau …. bên kia tường !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN