Vụ Bí Ẩn: Con Rắn Hát Lầm Rầm - Chương 8: Con rắn ra tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Vụ Bí Ẩn: Con Rắn Hát Lầm Rầm


Chương 8: Con rắn ra tay


Sáng hôm sau, khi đến nhà gia đình Jamison, Ba thám tử trẻ gặp Doris ngồi trước thềm cửa, một nụ cười rộng trên môi.

– Người đàn ông giúp việc này là một kỳ quan – Doris tuyên bố thay lời chào – Nghe đi !

Hannibal, Bob và Peter lắng tai nghe. Từ bên trong nhà có tiếng máy hút bụi kêu ù ù.

– Thậm chí em không cần chỉ bảo gì ông ấy – Doris giải thích – Ông ấy xách vali lên phòng chị Marie. Rồi sau khi đi một vòng xem nhà thật nhanh, ông đi lấy máy hút bụi bắt tay vào việc ngay. Dì Pat có thể nói lời từ biệt vĩnh viễn với máy cái màn nhện.

– Nếu anh không lầm, thì ông ấy ở đây luôn ? – Bob hỏi.

– Thế có tuyệt không ? Như vậy ta sẽ theo dõi ông ấy được.

– Hy vọng sẽ không có chuyện gì không hay ! – Hannibal thở dài – Dì Pat có nói gì khi nghe em báo là em thuê một người đàn ông để làm việc nhà không?

– Nhưng đây là nhà ai ? – Doris càu nhàu – thì em nói dì là em tìm người giúp việc nhà và người đàn ông này trông rất đàng hoàng. Dì trả lời rằng em có sáng kiến thật hay, rồi bỏ đi ngủ. Dì Pat không bao giờ muốn biết chi tiết.

– Ông ấy làm việc ở đâu trước khi đến đây ? – Hannibal hỏi.

– Ông ấy không nói, mà em cũng không có hỏi.

– Có lẽ như vậy hay hơn – Peter đánh giá – Câu hỏi có thể làm ông ấy lúng túng.

– Các anh có muốn gặp ông ấy không ? – Doris đề nghị – Các anh cố nhớ lại xem có phải gã đàn ông núp trong chuồng ngựa không?

– Anh không tài nào nhận ra được – Hannibal thú nhận – anh hầu như không thấy mặt ông ấy . Nhưng có thể Bob …

– Anh sẽ cố hết sức … – Bob hứa.

– Nhưng nếu nhận ra, cậu đừng tố cáo ông ấy nhé ! Trái lại, cậu giả vờ như lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy ! – Hannibal căn dặn.

Doris mở cửa, bước vào nhà, ba thám tử theo sát gót. Gia nhân mới đang chăm chỉ làm sạch tấm thảm xanh lá và vàng trong phòng khách. Ông ngước mắt lên, nhìn ba cậu đứng cạnh Doris trong tiền sảnh và tắt máy hút bụi.

– Thưa cô chủ cần gì ạ ? – Ông lịch sự hỏi.

– Dạ không có gì, cám ơn ông Bentley – Doris trả lời – Chúng tôi xuống dưới bếp uống nước thôi.

– Vâng, thưa cô.

Bentley bật công tắc máy hút bụi trở lại để làm tiếp công việc.

Vào nhà bếp, Doris đóng cửa lại, lấy vài chai nước chanh ra khỏi tử lạnh, rồi bình tĩnh hỏi:

– Có phải hắn không?

– Anh không chắc – Bob trả lời, Cùng vóc dáng, bộ ria giống. Nhưng lúc kẻ lạ xô Hannibal trời rất tối và việc ấy diễn ra quá nhanh…

– Ông này có vẻ không thuộc loại người hay xô đẩy kẻ khác – Peter nhận xét – Ông ấy có một vẻ … trung tính.

– Cái gì ông ấy cũng “trung bình” – Doris tuyên bố – Không lớn lắm, không nhỏ quá. Không gầy, không mập. Màu tóc, màu mắt không có gì đặc biệt. Tóm lại, nếu không có bộ ria kia, sẽ không ai để ý và nhớ đến ông ấy.

Doris lấy cái mở nắp chai trong ngăn kéo và tiến hành khui chai.

– Bây giờ, em chờ báo cáo của các anh ! – Cô bé nói thêm.

Hannibal nhanh chóng kể lại cho Doris nghe sự kiện tối hôm qua. Khi thám tử trưởng nói xong, Doris cười khẩy.

– Nếu em hiểu không lầm – Cô bé nói – thì em làm việc giỏi hơn các anh. Trong khi các anh chỉ té lôn đầu từ một bức tường, thì em đã tìm ra một kẻ tình nghi loại một.

– Bộ một kẻ tình nghi chưa đủ đối với em hay sao ? – Peter vặn lại – Dù sao, em thuê bọn anh để tống khứ một kẻ tình nghi mà … À mà em không sợ tiếng máy hút bụi đánh thức vị khách quý của dì Pat sao ?

– Hắn đi rồi – Doris vừa hút nước chanh vừa thông báo.

– Ủa, tưởng ban ngày hắn không bao giờ ra khỏi nhà mà.

– Sáng nay, hắn đã vi phạm quy tắc. Hắn lấy xe dì Pat đi đâu mất rồi.

Cô Osborne bước vào.

– Doris ! Có ai trong phòng khách vậy con ?

Dì của Doris mặc bộ váy thanh lịch màu tím xanh nhạt, rất tiệp với màu tóc.

– Người giúp việc đó, dì Pat ! Dì cháu mình đã thuê tối hôm qua, dì nhớ không ?

– À, nhớ rồì. Con nói anh này tên gì, dì quên rồi ?

– Con chưa nói tên cho dì, nhưng ông ấy tên là Bentley.

– Bentley. Bentley, giống hiệu xe ô tô. Rất dễ nhớ.

Dì mỉm cười với ba thám tử như không thấy ba cậu, ba bạn lễ phép khẽ chào.

– Anh có biết làm bếp không ?

– Ông ấy bảo là biết.

– Vậy dì sẽ đi bàn về thực đơn bữa ăn trưa với anh ta.

Cô Osborne vui vẻ bước ra. Doris tựa vào bồn rửa chén.

– Nếu ông ấy chuồn với cả bộ muỗng nĩa bạc, thì cũng không hề gì, miễn sao ông ấy dọn một bữa ăn ngon là được rồi.

Doris quay đầu nhìn về phía sau.

– Ủa ! – Cô bé nói khẽ – Các anh hãy nhìn về hướng đông, sẽ thấy Falsell đang bước ra khỏi xe của dì Pat. Cảnh tượng rất thú vị.

Ba Thám Tử trẻ phóng ra cửa sổ và mỉm cười. Falsell đang loay hoay để rút hai cái chân dài thòn ra khỏi chiếc xe Corvette nhỏ xíu màu tím nhạt. Giãy giụa một hồi, ông cũng chui ra khỏi xe được.

– Không hiểu hắn đi đâu về ! – Doris lầm bầm.

Falsell bước vào nhà bếp qua cửa sau, nhìn Doris một lát, rồi bước tiếp không nói một tiếng. Doris nhanh chân chặn ngang đường đi của ông.

– Ông Falsell ơi ! Dường như ông chưa gặp ba anh bạn tôi !

Gã đàn ông mặc đồ đen có vẻ rất phiền. Nhưng hắn vẫn đứng lại để Doris giới thiệu các bạn. Khi hắn đưa tay cho Bob, cậu có cảm giác như đang nắm một vật mềm nhũn và vô tri giác.

Gã đàn ông không nói lời nào.

Khi giới thiệu xong, hắn đi vòng qua Doris, như thể cô bé chỉ là cây đèn, rồi đi vào nhà đóng cửa cẩn thận lại phía sau lưng.

– Các anh có thấy cái kiểu của hắn không ? – Doris giận dữ nói – Lúc nào hắn cũng đối xử với em như thế. Hắn làm như em chỉ là một … đồ vật ! Em muốn các anh tống hắn ra khỏi nhà em, cả khi nếu hắn không phải là thủ phạm của tiếng hát lầm rầm khủng khiếp kia.

Giọng nói của dì Pat, cao the thé và đầy lo lắng, vang lên ngoài tiền sảnh:

– Ông Falsell ! Mọi việc có ổn không ?

Doris chạy ra cửa, hé mở ra và không ngượng ngùng lắng tai nghe.

– Sao chị lại lo thế ?- Falsell đáp – Ước muốn của giáo phái – tức ước muốn của chị – sẽ được toại nguyện. Co rắn đã được giao. Bây giờ tất cả nằm trong tay Bélial. Chị không còn gì phải làm, ngoài việc chờ đợi mà thôi.

– Nhưng sắp tới ngày 21 rồi ! – Dì Pat kêu lên – Anh có chắc Bélial sẽ hành động kịp thời không ? Ôi, ước muốn của tôi ngốc lắm, nhưng tôi cứ mong sao cho có một cái gì đó ngăn cản để Margaret Comton không thể tham dự cuộc bán đấu giá !

– Chẳng lẽ lòng tin của chị đang lung lay à ? – Falsell mỉa mai hỏi.

– Đâu có, đâu có ! Cô Osborne phản đối – Trái lại, tôi hết sức tin tưởng.

– Vậy thì xin lỗi chị, tôi phải lên nghỉ. Vụ này làm cho tôi kiệt sức.

– Tôi hiểu – Cô Osborne nói khẽ.

Falsell bước lên lầu.

– Hắn đi làm một giấc rồi ! – Doris thông báo.

– “Con rắn đã được giao” ! – Hannibal đọc lại – Không hiểu có nghĩa là gì.

– Có thể gửi rắn qua đường bưu điện được không? – Peter hỏi.

Doris lắc đầu.

– Dì em ghét rắn lắm. Có thể chữ rắn có nghĩa khác ? Tối hôm quá, mọi người nói về tiếng nói của con rắn … một tiếng nói có thể nghe từ rất xa.

– Ta đã nghe được ! – Hannibal nhắc lại – Nó hát lầm rầm.

– Đó không phải là rắn ! – Doris phản đối – Rắn đâu có hát.

– Nhưng dù sao, vẫn có chuyện đó, Hannibal tuyên bố. Một chuyện gì đó liên quan đến Hugo Falsell, ngôi nhà Torrente Canyon và tiếng hát lầm rầm kỳ lạ đó ! Và có thể với gia nhân mới của em nữa ! Tạm thời, ta chỉ có thể chờ đợi và theo dõi. Em hãy báo cho bọn anh biết nếu có sự kiện gì khác. Anh phải quay về Thiên Đường Đồ Cổ.

– Còn anh có việc ở thư viện thành phố – Bob nói.

– Còn anh phải cắt cỏ vườn nhà ! – Peter nói thêm.

– Thám tử siêu đẳng quá ! – Doris trêu chọc – Canh gác kiểu gì mà lạ vậy ! Cả ba anh đều có việc ở xa. Được rồi ! Khi không bận té lộn nhào từ mấy bức tường, thì các anh cứ làm việc mình, em sẽ thông báo khi nào sự việc trở nên phức tạp hồi hộp.

Ba thám tử uống hết nước chanh rồi chia tay nhau…. Khi Hannibal về đến Thiên Đường Đồ Cổ, thím Mathilda đang ra lệnh cho Hans và Konrad. Hai an đang loay hoay quanh xe tải nhẹ.

– Hannibal ơi, thím cần cháu !

– Vâng, thưa thím Mathilda.

– Chú Titus của mày điên mất rồi ! Nhìn xem chú Titus vừa mới mua cái gì đây !

Hannibal nhìn vào xe tải nhẹ chất đầy những bếp gang cổ.

– Bếp củi ! – Thím Mathilda thở dài – Đống này đang mục trong một nhà kho sắp bị đập phá ở Los Angeles. Chú mày nói giá rẻ quá, nên nhất định phải mua. Cháu nghĩ xem ! Làm thế nào mà bán nổi ?

– Thế nào cũng có cách ! Hannibal cam đoan.

– Vậy, thì trong khi chờ bán, cháu hãy giúp Hans và Konrad chất hàng xuống. Bỏ trong một góc kẹt, sao cho khuất mắt tao. Trời ! Đứng là hết hàng mua rồi !

Thím Mathilda càu nhàu bỏ đi. Hannibal bắt tay vào việc, giúp anh chàng người đức chuyển bếp gang vào cuối sân. Đó không phải là một công việc dễ. Bếp rất nặng. Nắp bếp cứ bật ra. Mất rất nhiều thời gian.

Sau khi ăn trưa, Hannibal bận bịu với những công việc mới đến ba giờ chiều. Rồi Hannibal quyết định đi tắm. Cậu băng qua đường, bước vào nhà, gặp chú Titus đang ngồi trước truyền hình.

– Khủng khiếp quá ! – Chú Titus kêu .

– Cài gì khủng khiếp ạ ? Hannibal hỏi

– Những gì người ta làm khi lái xe ! Toàn là dân bất cẩn hết. Cháu xem kìa !

Thật vậy, màn ảnh nhỏ đang chiếu một cảnh tượng rất tiếc là quá quen thuộc : một chiếc xe bẹp nát vào hàng rào bảo vệ của xa lộ. Cảnh sát đi mô tô đang điều khiển giao thông, sao cho các xe bị cách ly.

Tiếng nói của bình luận viên vang lên.

– Bà Margaret Compton ! – Hannibal thốt lên.

– Cháu biết bà ấy à ?

– Cháu chỉ biết tên thôi, thưa chú Titus. Cháu xin lỗi, cháu cần phải gọi điện thoại cho một thân chủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN