Vụ Bí Ẩn: Người Mù Ăn Xin Có Vết Thẹo
Chương 19
GIẤC MƠ THÀNH HIỆN THỰC
Trong khi Shelby cầm súng đe doạ, Hannibal và Peter đành để bị trói bởi Luis, anh bạn của Erny.
– Cuộc nói chuyện giữa Walter Bonell và cậu chỉ là mưư kế, đúng không? Shelby hỏi Hannibal.
– Mưu kế thành công bởi vì ông đã dẫn chúng tôi thẳng đến đây! Thám tử trưởng đáp.
– Thì đã sao đâu? Tên cướp nói mỉa. Walter đâu? Chờ ngoài đường hả?
Hannibal im lặng. Shelby cười khẩy.
– Tôi sẽ không để ông ấy chờ lâu ngoài trời! Shelby nói. Sợ ông ấy bị cảm lạnh mất!
Luis đã trói xong Hannibal và Peter. Shelby cất súng, rồi nói nhanh với Luis bằng tiếng Tây Ban Nha. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa: hai tiếng ngắn, một hồi dừng, rồi thêm hai tiếng nữa. Erny bước vào và ngạc nhiên dừng lại khi có thêm hai tù nhân.
– Tại sao có thêm hai thằng nhóc ở đây nữa? Erny tức giận la lên. Một là đã quá đủ rồi! Thôi, không sao! Nhớ chăm sóc tụi nó nhé! Tôi đến rước Luis. Tàu chất đồ gần xong rồi. Strauss và Rafi cũng sắp đi bây giờ.
Bon nói khẽ với Hannibal đang ở gần:
– Strauss là tên lãnh đạo một công ty xuất nhập khẩu ở Oxnard. Chiều nay mình đã thấy hắn chất thùng gỗ lên xe hòm. Và thùng giấy nữa. Có một thùng bị vỡ ra: chứa đạn!
– Đạn! Hannibal thì thầm. Chắc là vũ khí nữa chứ gì.
Hannibal nhìn Shelby.
– Mình đã nghĩ đến thuốc phiện – Hannibal nói. Mình tưởng Erny và đồng bọn dùng chiếc Maria II để chở thứ hàng bẩn thỉu đó. Nhưng lại là buôn vũ khí!
– Không thể được! Eileen Denicola kêu lên. Nếu các ngươi cho rằng Erny có thể sử dụng tàu của tôi mà không có tôi thì các người lầm to dấy!
Erny mỉm cười.
– Vậy – Erny tuyên bố, ngay bây giờ chúng tôi sẽ lấy tàu, mà không có chị trên đó!
– Trái lại – Hannibal nói tiếp, chiếc Maria II sẽ chở đầy vũ khí. Tất nhiên là chính vì vậy mà mọi người đã đánh cướp ngân hàng. Các người cần tiền để mua súng ống và tiểu liên. Chuyện này là bình thường đối với nhóm làm cách mạng! Súng sẽ được chở bằng tàu đến Mesa d’Oro, để giết hại những người vô tội.
Erny ưỡn ngực:
– Sẽ dùng để giúp công lý chiến thắng!
– Theo các báo cáo chính thức, Hannibal đáp, thì loại công lý này đấu tranh với những người thường dân không có vũ trang.
– Ý cậu nói đội dân quân Mesa d’Oro hả? Nó đại diện cho những kẻ áp bức đã cướp đất đai của chúng tôi.
– Ernesto, đừng thèm nghe nó! Shelby khuyên. Mấy thằng nhóc này nghĩ gì, thì không quan trọng!
– Hoá ra chính ông là ông mù có vết thẹo! Hannibal tố cáo. Ông đã dùng đồ hoá trang để theo dõi ngân hàng, mà không bị ông Bonell nhận mặt. Ông biết về phòng kín được đóng cửa theo giờ; và ông cũng biết rằng ông Bonell sẽ còn lại một mình sau khi đội vệ sinh làm việc xong. Phải chi ông đừng quá nóng lòng muốn làm giàu! Bữa trước hôm đánh cướp, ông đã lượm được bóp tiền của ông Sebastian ở chỗ Denicola. Một cái bóp da tuyệt đẹp, lại chứa đầy tiền nữa! Thay vì trả lại cho chủ nhân hay nhét trong hòm thư, ông đã nhét vào túi mình. Nhưng ông đã đánh rơi bóp tiền tại chính hiện trường vụ cướp. Manh mối này đã giúp chúng tôi tìm lần đến ông và hiểu ra tất cả.
– Tôi… tôi định trả lại bóp tiền. Shelby cà lăm.
Luis nhìn Erny, rồi nhìn Shelby. Sau đó nói cái gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Erny ra động tác xoa địu.
– Thế là ông mù đã lượm bóp tiền, Erny nói chậm chạp. Vì một ít đôla, Shelby à, anh đã gây nguy hiểm cho lý tưởng của chúng ta. Đó là sự thật, phải không?
Erny nói bằng một giọng lạnh lùng và nghiêm khắc.
– Tất nhiên là không! Shelby phản đối. Tôi vừa mới nói là tôi định trả bóp tiền đó mà. Ta không nên mất thời gian mà bàn tán. Đừng quên là ông già Bonell đang chờ ngoài đường và…
– Tại sao anh không đưa cho tôi cái bóp tiền đó? Erny la lên. Tôi đã có thể điện thoại cho ông Sebastian kia, thế là không có chuyện. Ba thằng này đã không thể nào có manh mối để tìm ra ta.
– Dù sao, bây giờ cũng không quan trọng nữa – Shelby vẫn nói tỉnh bơ. Chẳng bao lâu nữa các anh sẽ xa đất nước này. Và tôi đích thân chăm sóc mấy thằng nhóc tò mò tọc mạch này!
– Ông Tuckerman không đi sao? Hannibal hỏi. Tôi đoán được tại sao! Ông muốn ở lại đây để hưởng một phần khá to của chiến lợi phẩm thu được ở ngân hàng, đúng không? Ông không hề muốn cho nhóm Cộng Hoà hưởng mà!
Erny trừng mắt nhìn Shelby. Shelby đỏ mặt, rồi máu như rút hết khỏi mặt ông và ông trở nên tái mét. Rõ ràng Hannibal đã đoán trúng.
– Tiền dùng để trả tiền mua vũ khí mà, Ernesto!
– Tôi biết là hồi chiều anh đã đưa một trăm ngàn đôla cho Strauss và tối nay sẽ đưa một số tiền y như vậy. Tức hai trăm ngàn tổng cộng. Nhưng phần còn lại thì sao? Anh nói là đã gửi cho Rodriguez, nhưng nhìn mặt cũng biết anh nói láo. Bao nhiêu lần anh đã bảo chúng tôi khỏi phải lo gì cả! Anh là người tổ chức giỏi mà! Anh lo tìm tóc giả và quần áo để cải trang. Anh còn lo vận chuyển và tiền bạc. Và chúng tôi đã tin anh. Anh còn lấy tiền mà chúng tôi đã quyên góp cho Rodriguez và khẳng định anh sẽ chuyển đi dễ hơn chúng tôi. Số tiền này cũng bị anh giữ lại hả?
– Anh điên rồi sao! Sao anh dám nói vậy?
– Tốt hơn hết là anh trả lời câu hỏi của tôi đi – Erny nói. Hoặc hay hơn nữa là tối nay anh hãy đi cùng chúng tôi. Anh sẽ giải trình trước mặt những người trung thành với Rodriguez. Sau đó, có thể anh sẽ đi theo chúng tôi về Mesa d Oro, rồi…
– Thật là buồn cười! Shelby phản đối. Tôi không thể đi tối nay được! Tôi có công việc quan trọng phải thực hiện tối nay. Nhiệm vụ tôi chưa xong mà.
– Có ít nhất năm mươi ngàn đôla giấu trong nhà ông Bonell! Hannibal thông báo bằng một giọng dịu dàng.
– Nói láo! Shelby tức điên gầm lên.
Rồi hắn quay sang bà Denicola:
– Mụ phù thủy! Bà đã nằm mơ thấy cả điều này nữa hả? Bà đã kể cho thằng nhóc và…
– Bà Denicola không hề kể cho tôi gì cả – Hannibal thản nhiên ngắt lời. Nhưng tôi có thể tiết lộ cho anh bạn Ernesto của ông tiền nằm chỗ nào. Tiền ở trong ngăn đá tủ lạnh nhà ông Bonell, giống trong thùng kem.
Shelby băng qua phòng, xông vào đánh Hannibal. Erny lắc đầu:
– Anh vừa mới hành động thật ngu xuẩn. Erny nói. Bây giờ thì anh phải đi theo chúng tôi. Cãi thêm cũng vô ích.
Shelby vội đưa tay vào túi rút súng ra.
– Y như anh thú nhận tội! Erny thản nhiên nhận xét.
Luis, cho đến nay chỉ là khán giả theo dõi cảnh tượng, đột nhiên phóng vào tên cướp từ phía sau, nắm cổ hắn bóp. Shelby la lên một tiếng, thả súng ra và ngã xuống đất.
Erny lượm súng lên, chĩa vào Shelby. Hắn rên rỉ, ngồi dậy và bị Luis đẩy mạnh, đứng thẳng người được. Một hồi sau, cả ba biến mất. Mưa rơi lách tách trên kính cửa sổ.
Eileen Denicola đang giãy dụa để thoát khỏi dây trói.
– Cháu đã cố gắng câu giờ để giữ bọn chúng lại cho lâu, Hannibal tuyên bố. Hy vọng bác Bonell không chờ hơn mười lăm phút và hy vọng bác đã báo cảnh sát và ba tên cướp của ta sẽ bị tóm trước khi kịp rời cầu tàu!
– E rằng mọi việc sẽ không diễn ra êm xuôi như thế – bà Denicola thở dài. E rằng sẽ có một chuyện khủng khiếp xảy ra trước khi cảnh sát kịp đến để giải thoát cho ta.
– Chuyện gì vậy? Eileen hỏi.
Mọi người nín thở. Có tiếng động lạ vừa mới vang lên, không phải từ bên ngoài, mà chính từ trong lòng đất… như tiếng gầm khẽ.
– Trời! Eileen la lên.
– Giấc mơ của tôi! Bà già nói khẽ. Nguy hiểm! Căn phòng sụp đổ xung quanh thằng bé… Bob… và xung quanh chính tôi!
Bà nhắm mắt lại cầu nguyện khẽ bằng tiếng Ý. Nhưng đó không phải là trận động đất như Bob tưởng. Sườn đồi bị thấm nước mưa đang dần dần trượt đi, làm lung lay nền móng của khách sạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!