Vụ Bí Ẩn: Vòng Tròn Thần Bí - Chương 13: Rùng rợn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Vụ Bí Ẩn: Vòng Tròn Thần Bí


Chương 13: Rùng rợn


Harold Thomas sống trong căn hộ nhỏ, cách nhà hai chú cháu Tremayne không xa. Phía bên kia đường, có công viên. Peter tìm băng, ngồi xuống, cố không bị phân tán bởi đám trẻ đang chơi và cố tập trung quan sát nhà.

Một giờ trôi qua, một chiếc xe đen đến đậu dọc theo lề đường. Người đàn ông mặc áo thể thao bước xuống xe, đi vào nhà.

Peter không động đậy, nhưng tim đập nhanh hơn. Mười lăm phút sau, thanh tra bước ra khỏi nhà, Peter thấy ông lên xe, đi tiếp.

Lại bắt đầu chờ.

Nửa tiếng sau khi thanh tra đi, Harold Thomas xuất hiện, lấm lét nhìn trái nhìn phải. Ông phân vân, nhìn lại nhà mình, rồi bước nhanh về hướng Nam đến đường Wiltshire. Khi ông Thomas đi xa được nửa khu nhà, Peter tiến hành theo ông, nhưng đi ở lề phía bên kia. Peter theo ông qua khỏi đường Wiltshire, đến một khu nhà rùng rợn, nơi các nhà máy nhỏ chen chúc bên nhau. Có cả những tòa nhà cho thuê, nhưng chỉ là toàn là nhà ổ chuột, tường sơn tróc và lưới chống muỗi bị rách.

Harold Thomas dừng trước một tòa nhà, lại nhìn xung quanh một lần nữa. Peter trốn sau một chiếc xe đang đậu.

Một hồi sau, Thomas băng qua đường, bước vào bãi nghĩa địa xe. Ông dừng lại một hồi trước nhà chòi gần cổng đang mở, rồi ông di tiếp giữa những đống xe sét rỉ.

Peter tự hỏi không biết có nên theo Thomas hay không. Hannibal sẽ làm gì ở địa vị Peter? Chắc chắn thám tử trưởng sẽ theo dõi tiếp. Giả sử có người gác trong nhà chòi, thì Peter sẽ đưa ra một cái cớ nào đó, giống như Hannibal thường làm. Chẳng hạn, cậu sẽ giải thích mình đang tìm bộ truyền động cho kiểu xe Studebaker đời 1947.

Nhưng trong nhà chòi không có ai cả, Peter tiến tới, đi vòng qua đống sắt vụn.

Đột nhiên, Peter dừng lại. Cậu mới vừa nghe tiếng cửa xe mở ra.

Ngay sau đó, liếng leng keng kim loại vang đến tai Peter, dường như đang rất gần, phía bên kia đống sắt vụn.

Peter rón rén tiến lên. Đột nhiên, cậu nín thở, Thomas chỉ đứng cách Peter có hai mét, ông đang đứng cạnh chiếc xe tải nhỏ xám, đậu ngay giữa nghĩa địa. Cửa sau xe mở lớn và bên trong nhìn thấy những chồng hộp phim. Peter đã từng thấy những hộp như thế này khi đến chỗ làm của ba, tại xưởng phim, các hộp đều có dán nhãn: “Clêopâtre, cuộn 1”, “Tấn bi kịch ở Salem, cuộn 3”… Im lặng đè nặng lên nghĩa địa. Peter chỉ còn nghe máu dồn vành tai và tim đập thình thịch.

Thomas đóng cửa xe lại, đi vòng ra phía trước, ngồi vào tay lái, rồ máy. Một hồi sau, xe tải chạy ngược trở lên lối đi đầy ổ gà dẫn ra cổng.

Trong vòng một giây, Peter như hóa đá do những gì đã thấy. Mấy cuộn phim! Đúng là mấy cuộn phim bị lấy cắp ở phòng thí nghiệm phim Craft, và đúng là ông Thomas đang giữ!

Peter là buộc mình động dậy, Peter chạy, không còn giữ ý để không bị lộ nữa. Đến cổng, Peter chỉ kịp thấy xe tải nhẹ chạy về hướng bắc. Cậu cố đọc hàng số, nhưng vô phương, tấm bảng phủ lớp bùn dày.

Peter chạy ra nhà chòi và nhìn thấy một bàn viết, hai ghế hư và máy điện thoại. Tay run rẩy, Peter lấy ra khỏi túi số điện thoại của Horace Tremayne và quay số.

Một tiếng chuông reng. Thêm một tiếng nữa…

Bên ngoài, có người đang bước đi gần nhà chòi, Peter không quay đầu lại. Nếu chủ nhân phản đối khi Peter dùng điện thoại, Peter sẽ trả lời mình đang cần gọi cho cảnh sát.

Ở đầu dây bên kia, Horace Tremayne bắt máy.

– Anh ơi, Peter hổn hển, em Peter đây, em đang ở trong một nghĩa địa xe trên đường Thornwaal, cách Wiltshire hai khu nhà về hướng nam. Nhờ anh nói lại với Bob vì Babal rằng em vừa mới thấy…

Cái bóng lướt qua bàn viết, Peter quay lại, đã trễ!

Một vật nặng sập xuống gáy Peter. Điện thoại rơi xuống đất, và Peter cũng rơi vào màn đêm vô tận…

Peter bất tỉnh bao nhiêu lâu, cậu không thể biết được. Nhưng khi tỉnh lại, Peter thấy mình đang ở trong một nơi chật hẹp và dơ dáy, hôi mùi dầu xe và cao su. Trong đó rất nóng và rất tối. Peter thử động đậy, quay lại, hay nằm xuống, nhưng hoài công. Cũng không có cách nào ngồi dậy. Peter rất đau ở gáy và cảm thấy bị đè nặng trên vai. Dưới các ngón tay, cậu cảm nhận bề mặt kim loại sần sùi do sét và thời gian, Peter đoán có lẽ mình đang bị nhốt trong cốp xe, bị mặt thời chiếu thẳng mạnh vào.

Peter thử la lên, nhưng cái nóng và cái sợ đã làm khô cổ họng Peter. Bên ngoài hoàn toàn im lặng. Y như sa mạc. Không ai đến cứu Peter. Sẽ không có ai đến cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN