Vụ Bí Ẩn: Vòng Tròn Thần Bí - Chương 22: Ông Alfred Hitchcock từ chối lời mời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Vụ Bí Ẩn: Vòng Tròn Thần Bí


Chương 22: Ông Alfred Hitchcock từ chối lời mời


Một tuần sau khi công ty Veni Vidi Vici lấy lại được các cuốn phim, Ba Thám Tử Trẻ đến thăm Alfred Hilchcock.

– Tôi đoán các cậu cần thời gian để sắp xếp lại thứ tự các ghi chép của mình – nhà đạo diễn lừng danh nói khi mời ba thám tử ngồi xuống đối diện bàn làm việc của mình.

Bob mỉm cười đưa cho ông tập hồ sơ.

– Tốt quá – nhà đạo diễn nói. Những gì báo chí kể về vụ trộm phim đã hấp dẫn rồi, nhưng tôi quan tâm dấn vai trò của các cậu trong vụ này.

Ông bắt đầu đọc và chỉ dừng lại khi đọc hết trang cuối cùng.

– Tuyệt quá! Cuối cùng ông tuyên bố. Một người phụ nữ hoảng sợ vì lội lỗi của chính mình… một phụ nữ trốn tránh thế giới và không gặp ai hết…

– Không gặp ai hết, ngoại trừ kẻ hại mình – Peter nói rõ. Gray có thể lừa gạt bà ấy suốt, nếu tụi cháu không can thiệp và đến gặp thẳng bà. Chuyên viên kế toán đang tính xem Gray đã lấy được bao nhiêu của bà. Còn chính Gray thì đang ngồi tù chờ xử.

– Hắn rất may mắn là chưa bị mất mạng, ông Hitchcock nhận xét. Ramon Desparto đã không sống nổi do tai nạn. Tất nhiên là tôi không tin rằng Madeline đã thật sự gây ra bất ra tai nạn nào. Tôi rất thích bí ẩn, nhưng không thể nào tin rằng một bà phù thủy có khả năng phát động một tai nạn… Như thế thì hơi quá, đúng không?

– Thưa bác, ta sẽ không bao giờ biết được – Hannibal mỉm cười trả lời. Anh Mập tin rằng Marvin đã đụng vào cây chỉ vì đã lấy xe của anh ấy và những gì thuộc về anh ấy không bao giờ hoạt động bình thường được…

– Vậy thì Madeline nên bình tâm lại – ông Hitchcock nói – bà có vẻ đau khổ vì nghĩ mình đã hại Desparto và Gray.

– Bà đang cố từ bỏ ý nghĩ này – Bob nhận xét. Còn về phép phù thuỷ của mình, thì bà sẽ vận dụng để chữa cho anh Mập khỏi cái bệnh vụng về. Đúng là anh ấy đi ít vấp váp hơn và ít làm ngã đồ đạc hơn, có thể ma thuật có hiệu lực.

– Cũng phải nói thêm rằng chú Will đối xử tốt hơn với anh ấy – Peter nói thêm.

– Này – ông Hilchcock nói – có đúng là cảnh sát lấy được dấu vân tay của Jefferson Long trên chiếc xe hơi Peter bị nhốt không?

Ba thám tử mỉm cười nhìn nhau.

– Babal đã lừa mọi người về điểm này – Bob thú nhận. Babal hy vọng ông Long sẽ nói một cái gì đó làm lộ tẩy. Thật ra, chính Thomas đã chịu không nổi và bỏ chạy – đúng hơn là toan bỏ chạy. Như vậy hay hơn, Thomas giữ trên mình mọi chìa khóa – chìa khóa căn hộ Tremayne và chìa khóa phòng bào chế dược phẩm. Vậy là Babal đã đoán trúng xuất xứ của magnê.

– Dù không có chi tiết này, cảnh sát cũng đủ cơ sở để tóm Long và Thomas – Hannibal nói. Tiền chuộc phim nằm trong cốp xe ông Long. Hắn quá tự tin đến nỗi không thèm giấu tiền. Hắn đã bị bắt ngay, rồi được thả ra nhờ nộp liền tại ngoại. Nghe nói hắn không còn quan hệ tốt với cảnh sát như xưa nữa. Cảnh sát đã hiểu rằng hắn lợi dụng cảnh sát.

Còn Thomas – hay đúng hơn là Goodfellow – thì hắn đã từng ngồi tù vì đủ thứ tội: trộm, đốt nhà… Hắn có cố gắng hoàn lương, nhưng không bao giờ thành công. Phòng bào chế dược phẩm đang kiểm tra sổ sách, đang bị hụt tiền trong két. Thomas không thể nào cưỡng lại tính ăn cắp.

– Vậy ta phải lấy làm mừng khi biết hắn đang gỡ lịch -ông Hitchcock nói.

– Bà Madeline Bainbridge đang cố sức lấy lại phong độ – Bob nói thêm. Bà đã nhận ra rằng mình sống như một người tu hành. Thứ sáu tới bà sẽ tổ chức tiệc. Bà đã mời các thành viên cũ thuộc hội Vòng Tròn Thần Bí đến dự.

– Nhưng họ có đến không? – Ông Hitchcock bắt bẻ. Theo báo cáo của các cậu thì các bà các cô không ưa gì Madeline lắm.

– Đúng! Nhưng họ vẫn tò mò – Hannibal trả lời. Họ muốn xem Madeline ra sao, có thay đổi nhiều không sau bao nhiêu năm. Nên chắc chắn họ sẽ đến đông đủ. Và khi thấy bà Madeline không thay đổi nhiều, họ sẽ lại nghĩ bà ấy là phù thủy thật. Có thể là phù thủy lành tính, nhưng vẫn là phù thủy.

– Có lẽ bà ấy sống rất lành mạnh. Nhờ vậy mà bà trông vẫn còn rất trẻ – ông Hitchcock nói.

– Bà vẫn còn rất trẻ thật – Hannibal trả lời. Bà cho là nhờ thực phẩm kiêng mà bà đã ăn suốt ba mươi năm nay.

– Tôi không biết là độc cần là thức ăn kiêng – ông Hitchcock nhận xét.

– Cháu cũng không hề biết – Hannibal cười đáp. Bà ấy nói là chỉ dùng với lượng rất nhỏ, trong những thần dược mà bà uống trong các buổi lễ Sabbat. À, mà bác cũng được mời đến buổi tiệc, nếu bác thích đi. Tụi cháu có nói là sẽ gặp bác hôm nay, bà ấy đã tâm sự là rất khâm phục phim của bác. Bác có muốn đế dùng thử bữa ăn lành mạnh lại trang trại Bán Nguyệt không? Hay bác sợ phải dùng cơm tối cùng với phù thủy?

Ông Hitchcock suy nghĩ về lời đề nghị, rồi trả lời:

– Các cậu xin lỗi bà Madeline dùm tôi. Tôi không sợ gì phù thủy, nhất là phù thủy đẹp. Nhưng ăn kiêng thì xin chịu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN