Vũ Đấu Tinh Không
Chương 15: Lôi Lân Báo
Dịch Phong đang cực kỳ vui vẻ, bỗng phát hiện động tĩnh ở bụi rậm phía trước, hắn cẩn thận từng từng bước từng bước từng bước về phía nơi có động tĩnh. Hắn nhìn xuyên qua một lùm cây phát hiện một con heo, chính xác hơn là một con dã trư lớn, áng chừng khoảng hơn hai trăm cân đang nhai cỏ, cái mõm dài lộ ra hai chiếc răng nanh cong vút, sắc nhọn. Loại mãnh thú này là loại mãnh thú khá phổ biến ở núi Thanh Sơn, trước kia hắn thường trông thấy những người đàn ông trong thôn mang về. Tuy nó không phải là ma thú nhưng nổi tiếng da dày thịt béo, lại cực kỳ hung hãn, phải tới bốn năm tráng hán mới có thể vây bắt. Hắn lộ ra sự hưng phấn, nhảy ra khỏi bụi cây kêu to: “Tén tén tén ten”
Con dã trư đang gặm cỏ chợt giật mình, phát hiện ra bóng dáng nhân loại, nó chợt rống lên một tiếng, ánh mắt lộ vẻ dữ tợn. Chiếc chân sau đạp đạp xới tung bụi đất sau đó lao hùng hục về phía Dịch Phong. Hắn bình tĩnh, trùng người xuống rồi sau đó tung người lên cao tránh né cú húc của dã trư. “Phanh”, một tiếng cú húc của dã trư húc trúng một gốc đại thụ, vụn gỗ bay khắp nơi, trên thân đầy những vết nứt.
Phát hiện trượt mục tiêu, nó giận dữ gầm rống lao thẳng về phía Dịch Phong. Dịch Phong nhếch mép, tay phải của hắn nắm thành quyền cùng lao thẳng về phía dã trư như một mũi tên.
“Binh” một tiếng kêu trầm thấp vang lên, cú đấm va chạm với con dã trư đang húc tới.
Ngay lập tức, con dã trư như diều đứt dây bay ngược ra xa rồi rơi xuống đất lăn lông lốc, nằm im bất động.
Dịch Phong phóng tới, xem xét con dã trư. Con dã trư thất khiếu chảy máu, xương cốt và tạng phủ đã vỡ nát, tuyệt khí bỏ mạng.
“Vừa rồi mình chỉ vận dụng đến đệ nhất thức của Ám Nguyên Quyền mà thôi, không hổ danh là hàng thượng phẩm trong Binh giai đấu kỹ. Chân giò của con heo này, đem đi nấu giả cầy chắc Mạc Tuyết sẽ thích lắm đây haha”. Dịch Phong vui vẻ nghĩ thầm.
Xột xoạt, bất chợt có tiếng động phát ra từ bên phía bụi cây phía sau. Ánh mắt hắn chợt lóe, quay lại lộ vẻ đề phòng.
Một tiếng gầm trầm thấp truyền ra cùng lúc đó là một con hung thú diện mục dữ tợn, nhãn đồng màu đỏ hung lệ, miệng lớn đầy răng nanh nhọn hoắt, tứ chi lộ ra móng vuốt sắc nhọn, trên thân phủ đầy vảy giáp màu lam tản ra hàn mang lấp lánh.
“Cẩn thận, Nhất giai ma thú Lôi Lân Báo”. Giọng nói của Thanh Mai truyền đến.
Ma thú, được chia làm mười giai tương đương với cảnh giới của nhân loại. Nhất giai ma thú tương đương với đấu sĩ. Đùa a, hắn mới chỉ có bát đoạn đấu khí, nào có thể so với nhất giai ma thú Lôi Lân Báo này. Dịch Phong quái khiếu một tiếng, co giò chạy như điên. “Gầm” Đầu ma báo kia gầm lên giận dữ lao nhanh theo.
Trong rừng cây, một người một thú, lôi báo gào thét truy đuổi, Dịch Phong thì sắc mặt trầm xuống lao đi như tên bắn. Thân ảnh hắn nhanh nhẹn di chuyển trong rừng như viên hầu, nhiều gai góc bụi rậm, cũng không mang đến cho hắn chút trở ngại đáng kể nào.
Xong đầu ma thú kia tốc độ cũng cực nhanh đuổi theo sát. Cảm nhận có một luồng khí tràng theo sát phía sau mà đến. Dịch Phong cắn chặt răng, áp súc kình khí vào cánh tay bất ngờ quay lưng đấm mạnh vào đầu Lôi Lân Báo. Nó vô cùng bất ngờ, phàm là ma thú tuy cấp thấp nhưng đã có linh trí đơn giản.
Dịch Phong tung một quyền, mượn lực phản chấn lao đi cực nhanh nhưng cánh tay hắn cũng cảm thấy tê rần, “lực phòng ngự thật mạnh”. Như bị sỉ nhục, Lôi Lân báo rống lên giận giữ, hai mắt lộ đầy tơ máu vô cùng hung lệ.
Càng chạy hắn càng xuống sức nhanh chóng, mà con Lôi Báo kia vẫn còn rất sung sức. Dịch Phong vừa chạy vừa chau mày nghĩ cách. Bỗng từ xa có tiếng động gặm nhấm truyền tới. Hắn có thể trông thấy đó là một đầu mãnh thú bộ giáng như hổ, trên thân phủ đầy gai nhọn đang gặm nhấm con mồi. Ánh mắt hắn lóe lên, lao về phía con hổ. Khi sắp gần đến, hắn đột nhiên trầm mình lách ngang ngay sát con hổ. Còn con Lôi báo phía sau vừa lúc đến chợt hãm đà lại ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng nhìn con hổ.
Dịch Phong chạy được một đoạn thì nghe thấy phía sau phát ra tiếng hai con yêu thú gầm rống, tiếng va chạm ầm ầm vang lên. Hắn cười lạnh, tiếp tục lao đi một đoạn dài nữa. Chợt hắn phát hiện phía trước có một sơn động, thầm hô may mắn hắn lao nhanh về phía sơn động.
Hắn núp sau một tảng cự thạch, thần sắc lộ vẻ đề phòng, nhặt một viên đá ném mạnh vào trong động. Lại ném tiếp một viên, vẫn không có động tĩnh gì.
Hắn tiếp tục núp sau tảng đá, khoảng hai canh giờ sau, hắn mới từ từ đi tới trước cửa động. Xác định bên trong không có mãnh thú trú ngụ. Hắn mới từ từ đi vào, nâng một tảng cự thạch lấp chặt cửa động.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!