Vũ Đấu Tinh Không
Chương 25: Hỏa vân phụ thể
Mỹ phụ hét to
– Ngươi muốn làm gì?
Dịch Phong cuồng tiếu, “ba” một tiếng vang lên, hắn vung một tay vỗ xuống kiều đồn căng tròn của nàng.
– “A… Xú tiểu tử, ngươi mau buông ta ra..” Nàng chỉ thấy từ cặp mông của mình truyền đến một cảm giác nóng rát đau đớn, thân thể mềm mại khe khẽ run lên, nước mắt lưng tròng.
Dịch Phong cười lạnh một tiếng nói:
-Cạc cạc, dung mạo yêu kiều như hoa, nhưng tâm lại như rắn rết, ngay cả một đứa bé cũng không buông tha, hôm nay ta nhất định hảo hảo giáo huấn ngươi một phen.” Vừa nói Dịch Phong vừa hung hăng đánh xuống cặp mông mềm mại của nàng, phát ra những tiếng bành bạch giòn tan. Nàng vừa thẹn vừa tức, lúc này lập tức khóc như mưa.
Người đi đường liên tục thấp giọng chỉ trỏ, túm tụm lại mà xem, ách tắc cả một con phố.
– Xú tiểu tử, đại phôi đản, sắc lang, tên bại hoại… Mau buông ta ra, người của ta ở gần đây trong chốc lát sẽ đến, ngươi đừng hòng thoát..Ô… ô..
Mỹ phụ vừa mắng vừa oa oa khóc to.
– Trước khi bọn họ đến đây, thì mông ngươi cũng nát.
Dịch Phong tuy nói vậy nhưng trong lòng bỗng nổi lên có chút thương hoa tiếc ngọc, nước mắt của nữ nhân có sức sát thương trí mạng a, lực đạo của tay đét xuống giảm rõ rệt, cơ hồ không còn đét nữa mà thành vuốt ve.
– Tên vô lại, ngươi mau thả ta ra nếu không phụ thân ta sẽ không tha cho ngươi, phụ thân ta là thành chủ Viêm thành… Đột nhiên nàng bỗng im bặt, nghĩ lại bộ mông của mình từ trước đến giờ chưa ai chạm vào, không ngờ hôm nay lại bị tên vô sỉ hủy hoại sự trong sạch, sau này phải làm thế nào chứ. Nghĩ vậy bất giác nàng khóc rống lên… Ô.. ô
Mạc Tuyết cười toe toét, một bộ như đang xem kịch vui.
– Tránh ra, tránh ra người của phủ thành chủ đến.
Bỗng nhiên có tiếng quát lạnh truyền tới, người hai bên đường vội vàng tránh né, để lộ ra một toán nhân mã khoảng hơn hai mươi người, cầm đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng, ánh mắt như lợi kiếm, lông mày như đao, thân hình vạm vỡ cường tráng, mặc cẩm bào cao quý, cưỡi một con hắc mã, lộ ra khí thế không giận mà uy.
– Lão ta là cao thủ Đấu Quân, cẩn thận.
Giọng nói của Thanh Mai vang lên trong đầu Dịch Phong.
Theo phía sau lão giả kia là một toán binh lính tập hợp thành hàng ngũ chỉnh tề, mũ giáp sáng loáng, trang bị tới tận răng, lộ ra cỗ khí thế sát phạt sắc bén khiến ánh mắt những người xung quanh tràn đầy kính sợ.
Nhìn thấy lão giả kia, mỹ phụ càng là khóc lớn lên, kêu to:
– Phụ thân, mau tới cứu con, bắt lấy tên ác tặc này!
– Tiểu tử kia mau buông con gái ta xuống, có gì từ từ nói!
Lão giả ngữ khí bình thản, chỉ có điều ánh mắt lóe lên sự quan tâm khó che dấu.
Thần sắc Dịch Phong hơi đổi, có quỷ mới tin lão sẽ từ từ nói a, nhưng vẫn thống khoái buông tay thả mỹ phụ kia ra. Dù sao hắn cũng còn có Thanh Mai, vào thời khắc mấu chốt có thể cứu hắn.
Mỹ phụ kia được thả ra, nhất thời vội vã chạy về phía thành chủ, gương mặt mếu máo lộ ra vẻ ủy khuất nói:
– Phụ thân, mau bắt tiểu tử kia lại, hắn… hắn dám phi lễ với con… ô… ô.
– Tiểu tử, tại sao ngươi khi dễ con gái ta?
Lão giả ánh mắt ánh lên, uy áp của Đấu Quân tràn ra khiến Dịch Phong sắp đứng không vững, trong lòng hắn gầm nhẹ đang định vận chuyển công pháp thì một luồng năng lượng ấm áp chảy xuôi khắp cơ thể của hắn khiến mọi áp lực bỗng chốc tan đi.
“Đa tạ Thanh Mai”. Trong lòng hắn khẽ động.
Tiếp đó, hắn nói:
– Nàng ta chính là ỷ thế dọa nạt người khác.
Thành chủ vô cùng bất ngờ, ánh mắt lóe lên những tia sáng kỳ dị. Phải biết rằng hắn là Đấu Quân, còn tiểu tử kia chỉ là Đấu Sư mà thôi, chênh lệch tới tận hai đại cảnh giới. Không ngờ đối phương có thể chống đỡ được uy áp của hắn tỏa ra mà mặt không đổi sắc.
– Tiểu tử kia, ngươi cũng sai! Nếu ngươi có thể đánh bại Lưu thống lĩnh ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Lưu Chấn!
– Có thuộc hạ.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một thân ảnh mặc hắc giáp bước ra.
Dịch Phong khẽ nheo mắt nhìn đạo thân ảnh kia, là một thanh niên, có chút anh tuấn, chỉ có điều ánh mắt hình tam giác lại làm cho gã lộ ra vẻ âm lãnh, huyết quang bao trùm toàn thân, thân mặc hắc giáp, áo choàng phất phơ trong gió, mơ hồ có cả khí tức băng lãnh tỏa ra.
“Đó là Lưu thống lĩnh, năm nay mới hai lăm tuổi đã là ngũ tinh đấu sư, nghe nói đã từng có môn phái mời chào hắn gia nhập nhưng hắn đã chọn Viêm Thành”
“Ân, hắn đã từng đánh bại một cường giả Lục tinh đấu sư, thanh danh rất vang dội a”
“Ài… Tiểu tử tốt bụng kia thật kém may mắn, Lưu thống lĩnh này nổi tiếng ngoan độc, e là lành ít dữ nhiều”
Tiếng xì xào, bàn tán xung quanh vang lên. Hiển nhiên đã có nhiều người nhận ra thân phận của tên Lưu Chấn kia. Lưu Chấn khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo, ánh mắt xẹt qua một tia hàn ý, hắn nhếch mép cười âm lãnh:
– Tiểu tử, ta sẽ không nương tay đâu, khôn ngoan thì quỳ xuống xin tha nếu không ta sẽ khiến ngươi tàn phế.
Hắn cũng không nói gì thêm, chầm chậm bước ra, đấu khí huyết sắc giống như gió lốc cuồn cuộn nổi lên quanh thân thể hắn.
– Chỉ e ngươi không có bản lĩnh đó.
Nghe thấy vậy, Dịch Phong hừ lạnh một cái. Tay hắn nắm chặt lại, tử quang tuôn trào ra hình thành một hỏa quyền lao đi, mạnh mẽ đánh về phía Lưu Chấn.
Nhìn hỏa quyền hung hãn đánh tới, Lưu Chấn cười lạnh một tiếng, cũng không hề có ý né tránh. Hai bàn tay tuôn ra huyết quang, sau đó một quyền vung lên, mạnh mẽ đánh vào hỏa quyền kia.
Bang!
Quyền ảnh tan nát, chợt cước bộ của Lưu Chấn bước nhanh hơn, ngon trỏ tay trái của hắn duỗi thẳng ra, đấu khí cấp tốc hội trên ngón tay, hội tụ thành một điểm huyết quang, tỏa ra sát khí nồng nặc.
Huyết Xà Chỉ, một loại Binh giai đấu kỹ, chiêu thức thiên về âm nhu tàn nhẫn, có thể nhìn ra được, Lưu Chấn đối với bộ võ học này luyện tập đến thâm hậu. Chỉ mang phát ra huyết quang chói mắt, như một đầu rắn độc phát ra âm thanh tê tê đến lạnh người.
Đối mặt với thế công bén nhọn của Lưu Chấn, sắc mặt của Dịch Phong cũng có chút ngưng trọng, bất quá hắn cũng không có ý nghĩ tạm thời tránh né, lấy thực lực của hắn bây giờ, đủ để đối kháng chính diện với Lưu Chấn!
Tâm niệm vừa động, hắn vận chuyển Tử Hỏa Biến, ấn ký tử sắc hỏa diễm đầy yêu dị ở mi tâm phát ra quang mang tràn ngập năng lượng, một đầu tóc dần chuyển sang màu tím. Hữu thủ của Dịch Phong dựng thẳng lên, bày ra tư thế của Đoạn Ngọc Phân Kim Chưởng, chưởng pháp vung lên, chưởng phong cương mãnh giống như tạo thành một một loại lốc xoáy vô hình, đem bụi bặm trên mặt đất ở phụ cận đều đánh bay đi.
“Bang bang!”
Chưởng phong bén nhọn, cùng chỉ pháp âm độc, sau một khắc liền đột nhiên chạm vào nhau, Đấu khí ba động dữ dội khuếch tán ra, chiêu thức hai người chạm vào nhau rất nhanh làm người ta hoa cả mắt, tiếng trầm thấp không ngừng vang lên.
Ở dưới ánh mắt hồi hộp của đông đảo mọi người đang chăm chú xem, hai đạo nhân ảnh kịch liệt va chạm rồi giáp chiến nhau, mỗi một chưởng, mỗi một quyền đều là ngạnh đấu chính diện, vô cùng kịch liệt. Đấu khí hùng hồn làm cho mỗi một chiêu của hai người, đều mang theo lực lượng mạnh mẽ đủ để khai sơn phá thạch.
Giao chiến càng lúc càng cực kỳ kịch liệt, quyền đầu chưởng ấn của song phương, đều giống như mưa gió trút xuống trên thân thể của đối phương, mà dưới công kích có tính kịch liệt kia, hai người cũng đều bị trúng chiêu, áo cũng bị chấn động xé rách ra vài chỗ.
“Thình thịch!”
Lại là một cái đối chưởng mạnh mẽ, Dịch Phong và Lưu Chấn đều lùi lại mấy bước.
“Bịch bịch!”
Cước bộ Lưu Chấn giẫm mạnh xuống đất, chấn nát mấy viên đá, cưỡng ép thân thể ổn định lại, hắn lau vết máu ở khóe miệng. Sắc mặt của Lưu Chấn cũng có chút âm trầm, hắn không nghĩ tới, cho dù hắn dùng đến trạng thái toàn lực ứng phó, nhưng vẫn không cách nào nhanh chóng đánh bại Dịch Phong.
“Chậm sẽ sinh biến”
Lưu Chấn ánh mắt giống như độc xà nhìn chằm chằm Dịch Phong, trên tay phải, đột nhiên Đấu khí ba động tuôn ra rất mãnh liệt. Trong lúc này, Dịch Phong có thể cảm giác được, Lưu Chấn phảng phất như đem tất cả Đấu khí trong cơ thể hắn đều ngưng tụ đến trên bàn tay tỏa ra ánh sáng huyết sắc. Mà cùng với Đấu khí của Lưu Chấn điên cuồng tuôn ra, chỉ thấy ánh sáng cũng càng ngày càng mãnh liệt, về sau co rút lại biến thành một đoàn quang ảnh hình khô lâu huyết sắc, phát ra những tiếng ô ô kịch liệt tại trong lòng bàn tay hắn.
“Quân cấp đấu kỹ Huyết Sát Ấn, hắn đã dùng sát chiêu chân chính rồi. Xem ra Lưu Chấn này gần đây lại có tiến bộ”. Thành chủ ánh mắt lóe lên, thầm nghĩ.
Lưu Chấn nhanh chóng lướt tới, đoàn huyết sắc khô lâu ở trong lòng bàn tay lóe lên, xẹt qua không khí, bạo phát ra tiếng vang “ô ô”, có thể tưởng tượng ra một chưởng này nếu như đánh vào trên thân thể một người, tất sẽ lấy mạng của người đó!
– Tiểu tử ngươi xong rồi!
Lưu Chấn vung tay đẩy mạnh một chưởng, chỉ thấy khô lâu huyết sắc trên tay hắn lao vút đi, đón gió mà lớn lên, phát ra một tiếng “ngao” như lệ quỷ, đánh thẳng về phía Dịch Phong.
Một cảm giác nguy cơ nổi lên trong lòng Dịch Phong, hắn hít sâu một hơi, bỗng trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng hai tay vào thời khắc này kết lại với nhau, biến ảo thủ ấn cực kỳ phức tạp.
“Hỏa Vân Phụ Thể”. Trong thoáng chốc, một hư ảnh cự thần cao gần mười trượng với gương mặt dữ tợn, thân mặc chiến giáp bốc lên hỏa diễm tử sắc lấp lánh, tay cầm cự phủ xuất hiện. Bao bọc Dịch Phong vào trong trước ánh mắt kịnh dị của những người xung quanh.
Hỏa Vân Phụ Thể, cũng có thể coi là một loại “đấu kỹ” được truyền thừa từ “kiếp trước” của hắn, đây là lần đầu tiên khi đến thế giới này hắn thi triển ra.
– ” Trảm!”
Dịch Phong sắc mặt bình tĩnh, miệng lạnh lùng thốt lên.
Chỉ thấy hư ảnh cự thần hai tay nâng chiến phủ to lớn mạnh mẽ chém về phía huyết sắc khô lâu, phát ra tiếng “xẹt xẹt” trong không khí.
“Ầm ầm ầm”
Cự phủ chém mạnh vào huyết sắc khô lâu phát ra tiếng bạo tạc kinh thiên như sấm đánh, khiến lỗ tai mọi người xung quanh phát ra tiếng ù… ù. Huyết sắc khô lâu có thể bằng mắt thường thấy được ngay khi tiếp xúc với cự phủ chợt phát ra tiếng kêu “răng rắc”, từng vết nứt như mạng nhện lan ra trên khô lâu, cuối cùng khô lâu vỡ tung thành từng mảnh, tan biến trong không khí.
Cự phủ thuận thế vẫn tiếp tục lao đi cực nhanh về phía Lưu Chấn, dưới sắc mặt đang thất thần và cực kỳ tái nhợt của hắn mà mạnh mẽ chém mạnh vào.
“A” tiếng hét thảm vang lên, thân ảnh Lưu Chấn như diều bị đứt dây đang bay ra, cuối cùng nặng nề rơi xuống mặt đất, một ngụm máu tươi đỏ sẫm, điên cuồng phun ra, bị trọng thương nặng. Trước ngực lộ ra một kiện bảo giáp lúc này đã bị rách toạc, lộ ra huyết nhục mơ hồ.
“Ngươi… “, chỉ kịp thốt lên một chữ hắn cứ như vậy đã ngất đi, nếu không có bảo giáp thì mạng nhỏ của hắn khó bảo toàn, thoáng chốc có binh lính đưa hắn đi.
Toàn trường một mãnh yên tĩnh, thoáng chốc lại trở nên xôn xao, từng ánh mắt mang theo sự khó tin và chấn động nhìn về phía Dịch Phong. Khó ai có thể tin thanh niên mới khoảng hai mươi tuổi này lại có thể đánh bại Lưu Chấn thanh danh hiển hách tại Viêm Thành. Nhất tinh Đấu Sư đánh bại ngũ tinh Đấu sư a, thiên tài, yêu nghiệt…
Mắt lão thành chủ lóe lên những tia sáng kỳ dị xen lẫn thưởng thức, lão mỉm cười hỏi:
– Rất tốt, quả là anh hùng xuất thiếu niên, chàng trai trẻ ngươi tên gì?
– Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Dịch Phong.
Dịch Phong nhàn nhạt đáp.
Lão cười ha hả:
– Tốt, lão phu là Viêm Thành thành chủ, Âu Dương Hải, như đã hứa lão phu sẽ bỏ qua cho ngươi… Đi!
Lão phất tay ra lệnh.
– Đại phôi đản, ngươi nhớ kỹ lão nương, Âu Dương Sở Liên ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, hãy chờ đấy!
Mỹ phụ nghiến răng nghiến lợi, kiều đồn của nàng vẫn còn đang ê ẩm a, nghĩ đến đây khuôn mặt nàng đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận.
– Haha ta lúc nào cũng chờ ngươi đến a!
Dịch Phong xoa xoa tay, cười vô sỉ.
– Ngươi… vô sỉ.
Mỹ phụ tức giận cơ hồ sắp bạo tẩu, nàng vội vã trèo lên ngựa chạy đi.
Dịch Phong cười nhăn nhở, hướng sang Mạc Tuyết và đứa bé kia nói:
– Đi, chúng ta đi ăn mì tiếp.
Mạc Tuyết và đứa bé vỗ tay, tiếng cười vui vang vọng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!