Vũ Đấu Tinh Không - Chương 27: Túy Hồng Nhan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Vũ Đấu Tinh Không


Chương 27: Túy Hồng Nhan



Sau khi cáo từ thành chủ, Dịch Phong vẫn tiếp tục đi dạo xung quanh thành, thuận tiện tới chỗ ông cháu Bạch Mi nhưng khi đến nơi thì không thấy họ đâu. Bất đắc dĩ, hắn và Mạc Tuyết quay trở về khách điếm.

Kiểm tra lại giới trạc mà thành chủ tặng, đại khái có vài viên phá chướng đan, dùng để tu luyện. Đan dược loại này tuy cấp thấp nhưng giá cả phi thường đắt đỏ. Cũng dễ hiểu, luyện đan là một chức nghiệp yêu cầu rất khắt khe về mặt thiên phú. Vì thế, luyện đan sư cũng là hiếm hoi như phượng mao lân giác, có thể nói là vạn người mới có một. Hơn nữa, tài liệu, linh thảo để luyện đan thường rất quý. Tất cả những điều trên khiến giá thành đan dược ở thế giới này được đẩy lên cao.

Dịch Phong thầm lắc đầu, đối với người khác thì số đan dược này tuy trân quý nhưng với hắn mà nói không quá cần thiết. Công pháp hắn tu luyện có thể coi là độc nhất vô nhị, hấp thụ ma hạch của ma thú, thậm chí hấp thu cả lôi điện, đem lại hiệu quả tu luyện cao hơn so với đan dược rất nhiều.

Dịch Phong đem tất cả giao cho Tuyết Nhi, đối với nàng mà nói số đan dược này rất có ích.

Mạc Tuyết nhanh chóng nuốt một viên, sau đó nhanh chóng ngồi xếp bằng tiến vào trạng thái tu luyện.

Dịch Phong cũng lấy ra vài khỏa ma hạch, yên lặng ngồi xuống tu luyện…

Vài canh giờ sau, khi khỏa ma hạch cuối cùng tan thành bụi trong tay. Dịch Phong từ từ thu hồi thủ ấn, hắn thở nhẹ ra một ngụm trọc khí, cảm nhận cơ thể một chút.

– “Nhị tinh Đấu Sư, mạnh hơn không ít a, với trạng thái của ta bây giờ, kết hợp với Tử Hỏa Biến, muốn đánh bại tên Lưu Chấn kia sẽ dễ dàng hơn lần trước nhiều. Công pháp Viêm Lôi Quyết cũng chỉ còn thiếu một tia sẽ đột phá tầng thứ nhất, tiến vào tầng hai. Một khi tiến vào tầng hai thì… hắc hắc, ta thật muốn nếm thử mùi vị của lôi kiếp a”. Dịch Phong mỉm cười thầm nghĩ.

Mười ngày sau…

– Công tử, ngươi có thiếp mời!

Một thiếu niên xuất hiện ở trước phòng trọ, đem một tấm thiếp mời đỏ thẫm giao cho Dịch Phong.

Dịch Phong không khỏi hiếu kỳ, tiện tay nhận lấy thiếp mời, mở ra xem xét, là thiên kim tiểu thư của thành chủ đại nhân – Âu Dương Sở Liên mở tiệc sinh nhật, chiêu đãi tuổi trẻ tuấn kiệt trong thành.

Dịch Phong cười nói:

– Mạc Tuyết, muội có muốn đi cùng ta không?

Mạc Tuyết bĩu môi nói:

– Muội ghét cô ta, huynh đi một mình đi.

Dịch Phong cười khổ, nữ nhân kia cũng là do được nuông chiều thành tánh nên tính tình có phần điêu ngoa. Bất quá thân là nam nhi, phải có phong độ quân tử a. Thành chủ đại nhân đã mời, hắn không thể không cấp mặt mũi…

Dịch Phong một thân bạch y, đi đến đại môn của phủ thành chủ. Sau khi lấy ra thiếp mời, hắn được một gia nô dẫn vào.

Vừa mới đi vào bên trong, Dịch Phong không khỏi cảm thấy mở mang tầm mắt. Đây xem như là lần đầu tiên hắn đặt chân vào phủ thành chủ.

Một con đường rộng rãi thẳng tắp nối liền phía trước, chung quanh trăm hoa đua nở, tản ra hương thơm say lòng người, những tòa núi giả kỳ dị, giống như linh thú chạy nhảy, nước chảy vờn quanh phát ra thanh âm nhỏ giọt róc rách, thỉnh thoảng lại có vài tiểu đình xen lẫn, nhìn qua chẳng khác gì hoàng cung nội viện, có vẻ vô cùng mỹ lệ, an tường tĩnh mịch.

Trước mặt là một tòa lầu các hùng vĩ bất phàm, tổng cộng năm tầng, tầng dưới lớn nhất chính là phòng khách, xung quanh mái treo đèn lồng tỏa ra ánh sáng màu cam vô cùng lung linh.

Phòng khách, lúc này trong đó đã có rất nhiều người, đa phần là thanh thiếu niên của các gia tộc lớn nhỏ trong thành, nguyên một đám ăn mặc cẩm y ngọc phục. Có một người mà hắn nhận ra, đó là Lưu Chấn đang cười cười nói nói với mấy tên đệ tử gia tộc.

Lưu Chấn cũng là chú ý thấy Dịch Phong, ánh mắt lóe lên hàn ý âm trầm, rồi sau đó tiếp tục trò chuyện như không để ý tới.

Dịch Phong trầm ngâm, lơ đãng ngồi vào một chỗ, không có chút gì nổi bật.

Sau đó rất nhanh, một lão giả uy nghiêm hơn bảy mươi tuổi đi vào trong đại sảnh, bên cạnh là một nữ tử xinh đẹp thành thục. Lão chính là thành chủ Âu Dương Hải, bên cạnh là con gái của lão Âu Dương Sở Liên, nàng đã gần bốn mươi xuân thì nhưng vẫn chưa lấy chồng, cũng một phần là do tính cách chua ngoa của nàng.Tuy vậy, trông nàng vẫn còn rất trẻ, một thân hoa phục trang nhã, thân hình tuyệt mỹ, thon dài, cái eo nhỏ nhắn, phong tư ưu nhã vô cùng, mái tóc dài mềm mại phi thường, da thịt mềm mại trơn bóng như làn nước, khuôn mặt trắng hồng, mũi cao cao, thanh tú, hai hàng mi cong vút, đôi mắt sâu thẳm muốn câu hồn người, một gương mặt tuyệt đẹp làm cho tâm thần người khác dễ bị rúng động. Đôi môi anh đào càng tăng thêm vài lần vũ mị, hấp dẫn, tản mát ra một vẻ thành thục vũ mị, phong tình vạn chủng.

Mắt đẹp của nàng vừa trông thấy Dịch Phong thì tỏ ra ngỡ ngàng, rồi sau đó lộ ra vẻ giận dữ, chính là tên hỗn đản này đã đánh mông nàng a.

– Đại sắc lang, là ngươi, hôm nay ta liều với ngươi.

Nàng gào lên, đang định lao đến “sống mái” với Dịch Phong thì một tiếng nói uy nghiêm cất lên:

– Liên nhi, chớ vô lễ!

Nàng hừ lạnh, quay về chỗ ngồi phịch xuống.

Bỗng chốc toàn trường an tĩnh lại, từng đạo ánh mắt ném về phía Dịch Phong, có khó hiểu, có tò mò, nhưng phần đông là bất thiện… dù sao Sở Liên cũng là đại mỹ nữ được nhiều thanh niên thầm thương trộm nhớ, đắc tội nàng tương đương với đắc tội bọn họ.

Dịch Phong vuốt vuốt mũi, mụ nội nó, bỗng chốc trở thành công địch của toàn trường a. Sách sách

– Các vị tuổi trẻ tuấn kiệt, lão phu hoan nghênh các vị tới tham gia sinh nhật yến của Sở Liên!

Tiếng cười ha hả của thành chủ vang lên, xé tan bầu không khí quái dị.

Mọi người đều là thi nhau ôm quyền đáp lễ, sau đó cùng nâng chén chúc tụng, hết sức náo nhiệt.

– Các vị, đa tạ các vị đã tham dự sinh nhật Sở Liên, để góp vui cho bữa tiệc, lão nương… ách… tiểu muội xin được đàn một khúc trợ hứng cho chư vị.

Âu Dương Sở Liên cười khẽ nói.

– “Tốt, Âu Dương tiểu thư tài mạo song toàn a.”

– ” Nghe danh Âu Dương tiểu thư cầm kỳ thi họa đều tinh thông, tại hạ vô cùng ngưỡng mộ”

– “Tại hạ xin được rửa tai lắng nghe…”

Đủ loại thanh âm vuốt mông ngựa vang lên, Dịch Phong sắc mặt hờ hững, nhai lạc rôm rốp.

Âu Dương Sở Liên che miệng cười duyên. Sau đó nhanh chóng có thị nữ mang một chiếc đàn tranh lên. Nàng từ từ ngồi xuống, trong tràng một mảnh tĩnh lặng, từng ánh mắt tỏa sáng chăm chú lắng nghe.

Mười ngón tay thon dài của nàng bắt đầu khảy đàn, tiếng đàn thanh thúy ngân lên, như dòng suối trong veo, làm cho mọi trái tim đều nương theo cái âm điệu trầm bổng đó, nàng vừa đàn vừa hát.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, giọng ca trong trẻo mê hoặc, như từ nơi thanh sơn truyền ra, như thấm vào trong lòng người.

Mọi người trong sảnh ai nấy như si ngốc khi nghe âm thanh tuyệt mỹ cùng tiếng ca như tiên âm của nàng.

Dịch Phong cũng gật gù đầy thưởng thức, không ngờ nữ nhân điêu ngoa này có tài nghệ như vậy, tiếng đàn tuyệt mỹ, giọng hát rất hay.

Khi tiếng đàn vừa dứt, trong tràng thoáng có chút tĩnh mịch, mọi người vẫn như đang chìm trong tiếng đàn. Bỗng có kẻ giật mình cất tiếng:

– ” Tuyệt! tuyệt! tuyệt! thật là tuyệt! Âu Dương cô nương đàn tấu, quả thật tựa như âm thanh đến từ bầu trời vậy rất động lòng người.”

– ” Hay, rất hay quả là nghe danh không bằng gặp mặt, tiếng đàn này, giọng ca này là tuyệt nhất mà tại hạ từng nghe ”

– “Âu Dương cô nương là đại thiên tài a, giọng hát rất hay, âm điệu rất khéo”

– “Nghe danh tiểu thư là tuyệt mỹ chi âm, quả là danh bất hư truyền…”

Tiếng khen ngợi, vỗ tay vang lên không ngừng. Âu Dương Sở Liên đứng dậy mỉm cười đáp lễ. Thành chủ thì không ngừng cười ha hả, vuốt vuốt râu, sắc mặt lô ra nét tự hào.

Sau đó lần lượt có người đứng lên xuất ra bảo vật nói:

– Tại hạ có hai viên trú nhan đan thượng hạng, rất phù hợp với cô nương.

– Đa tạ công tử!

– Hôm nay đến dự sinh nhật, tại hạ có chút quà mọn, là một tấm lụa làm từ thiên tằm ti mong tiểu thư vừa ý.

– Tại hạ xin tặng tiểu thư một chiếc vòng ngọc do Lệ đại sư đại danh đỉnh đỉnh chế tác, có công năng phòng ngự dưới Đấu Sư cảnh.

– Tại hạ xin tặng cho tiểu thư một trứng ma thú cấp hai kim linh điểu. Loại này nuôi từ bé đến khi trưởng thành cực kỳ trung thành, tương đương có thêm một đấu sư bảo hộ…

Đủ loại kỳ trân dị bảo được mang lên, mỗi lần như vậy sẽ có người hầu thay mặt thu nhận. Dịch Phong thầm cười khổ, hắn là quên mất a, bây giờ chỉ còn mình hắn chưa xuất quà, từng ánh mắt châm chọc đổ dồn về phía hắn.

Dịch Phong ho khan vài tiếng đứng lên cười nhăn nhở:

– Tại hạ đã quên chưa chuẩn bị quà.

Bỗng chốc tiếng cười lạnh không biết ở đâu cất lên, từng ánh mắt mỉa mai chĩa về phía hắn. Âu Dương tiểu thư thì hơi nhíu mày, cho rằng hắn cố làm nàng mất mặt. Còn lão thành chủ thì khuôn mặt hờ hững, không biết lão đang nghĩ gì.

– Tại hạ mạn phép xin được thổi một khúc nhạc coi như món quà tặng Âu Dương cô nương.

Nói đến đây hắn rút cây sáo mà hắn lấy được trong động phủ ra, bắt đầu thổi khúc nhạc. Bài này là bài “Túy hồng nhan” mà kiếp trước hắn rất thích.

Giai điệu u sầu, sâu lắng như thấm vào tâm can mỗi người. Túy Hồng Nhan như một ly rượu của hồng nhan, như mật ngọt đầu môi, khiến người ta say sưa nồng nàn, nhưng cơn say của nó có thể làm người ta đau mà chẳng thể nhận ra. Có thể giết chết bất kì ai khi chìm đắm trong đó.

Hồng nhan mĩ nhân như chén rượu nồng, hương sắc say mê có thể hủy hoại một bậc anh hùng trượng phu. Có thể mang theo binh đao loạn lạc. Cũng có thể giết chết một trang nam tử trong cơn say dịu ngọt. Một loại rượu mà phía sau vị ngọt là trái đắng mà từ cổ chí kim, khó có anh hùng nào có thể vượt qua được.

Tiếng sáo nhẹ nhàng, sâu lắng. Phảng phất làm người ta chìm đắm trong cơn say của hồng nhan, có khi thấy quanh quẽ đìu hiu chỉ mình ta với bóng, như đứng dưới ánh trăng tàn, ôm gối nhìn trăng, nhẹ nhẹ thở dài, lại có đôi khi thấy dòng đời trôi chảy mà vẫn chìm trong men say, ai cũng rơm rớm lệ.

Khi tiếng sáo từ từ kết thúc. Toàn trường một mảnh tĩnh lặng, có người như đang chìm trong ký ức đẹp, nở nụ cười, lại có kẻ như sống lại nỗi tình sầu mà không ngừng rơi lệ.

Âu Dương thành chủ ánh mắt mơ màng, đâu đó thấy bóng dáng phu nhân đã quá cố như đang mỉm cười. Khuôn mặt già nua thoáng lộ ra nét sâu bi.

Âu Dương Sở Liên nước mắt tèm lem, đừng xem nàng đanh đá chua ngoa nhưng nàng là người đa sầu đa cảm. Khúc nhạc khiến nàng cảm thấy vô cùng bi ai, đau đớn. Không kìm được, nàng thốt lên:

– Mụ nội nó, sao giai điệu lại u sầu như vậy a?

Dịch Phong cảm thán nói:

– Nỗi đau chất đầy một chung rượu,

Cố mộng đã cạn chờ kiếp sau…

Âu Dương Sở Liên thất thần, một hồi lâu sau nàng nhẹ nhàng nói:

– Ngươi có thể dạy ta bài này được không.

– Được!

Dịch Phong gật đầu nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN