Vũ Đấu Tinh Không
Chương 38: Bạch Linh
Theo tử hỏa tiếp xúc đến, đoàn hàn khí nhanh chóng co rút lại như lâm đại địch.
Như ý thức được nguy cơ đang đến gần, đoàn hàn khí điên cuồng bạo động, từng tia hàn khí lạnh như băng lan ra muốn cắn trả lại tử hỏa. Bởi vì liên tục áp súc lại nên đoàn hàn khí này tương đối đậm đặc, tạm thời chống lại được tử hỏa.
Trong cơ thể bạch xà giống như biến thành chiến trường của tử hỏa và hàn khí. Một nóng một lạnh hung hăng cắn nuốt lẫn nhau. Bạch xà nhắm nghiền hai mắt, đau đớn như có hàng vạn mũi kiếm cắt vào da thịt nó.
– Bạch xà, ngươi chịu khó một chút, ta dốc toàn lực đây.
Dịch Phong sắc mặt ngưng trọng, mạnh mẽ điều động từng đoàn tử hỏa ầm ầm tiếng vào thể nội bạch xà.
Được tiếp thêm lực lượng, tử hỏa bành trướng, khí thế bạo tăng điên cuồng cắn nuốt, khu trừ hàn khí. Hàn khí dần dần nhạt đi, cho đến khi một luồng tử hỏa như cơn sóng dữ dội đánh vào đoàn khí cuối cùng. Dần dần, đoàn hàn khí này cũng triệt để tan đi.
– Chúc mừng ngươi, hàn khí đã được hóa giải hoàn toàn!
Dịch Phong thu hồi tử hỏa, cười nhẹ nói.
Bạch xà nằm xuống giống như thoát lực, toàn thân nó bỗng lóe ra bạch quang thánh khiết. Thân thể to lớn của bạch xà dần dần co rút lại, biến ảo thành hình người.
Đây là một mỹ nữ xinh đẹp đến cực điểm.
Tóc nàng đen óng, tự nhiên buông xõa, khuôn mặt trái xoan có vẻ tinh tế, mị nhãn trong như nước hồ thu, đôi môi anh đào kiều diễm mê người, ngọc diện hiện ra một mảnh ửng hồng, mũi ngọc thẳng tắp, thân thể lả lướt có lồi có lõm, song phong mơn mởn, da thịt non mềm bóng loáng, nhẵn nhụi, trắng nõn. Vòng eo của nàng mảnh mai tinh tế, dồi dao nhận tính, đường cong cực kỳ ưu mỹ mê người, hai chân tròn trịa săn chắc, thon dài ưu mỹ. Cả người tràn ngập mỹ cảm không gì sánh kịp. Một thân bạch y tinh khôi như tuyết, cả người như một thiên tiên hạ phàm.
Khuôn mặt Dịch Phong đờ ra, cái miệng há to có thể nhét vừa một quả trứng. Hắn nào có thể ngờ, bạch xà hóa ra lại là một tuyệt sắc mỹ nữ động lòng người.
– Nhân loại, đa tạ ngươi.
Bạch xà mỹ nữ đôi môi đỏ mọng hé mở, thanh âm thanh thúy như tiên âm.
Dịch Phong vẫn chưa có phản ứng gì, khuôn mặt vẫn đờ ra trông rất buồn cười.
– Nhân loại, trông bộ dạng của ta kỳ lạ lắm hay sao.
Bạch xà mỹ nữ mắt đẹp hơi nhướng lên nói.
– Rất đẹp, đẹp không chê vào đâu được.
Dịch Phong theo bản năng nói. Chợt hắn bừng tỉnh, ho khan vài tiếng, cười nhăn nhở.
Nàng từ từ ngồi dậy, chậm rãi tu luyện nhằm hồi phục đấu khí.
Dịch Phong lắc lắc đầu, thầm hô: “sách sách, không ngờ là một yêu nữ xinh đẹp như vậy a”.
Hắn đi ra bên hồ, từ từ lặn xuống.
– Ùm!
Một lúc sau, Dịch Phong dần dần đi lên bờ, trên tay xách mấy con cá to. Hắn nhóm lửa, xiên cá lên, rắc thêm chút gia vị rồi bắt đầu nướng. Thoáng chốc, một mùi thơm lừng lan ra xung quanh. Hắn cũng không sợ hấp dẫn ma thú đến, ai bảo bên cạnh hắn có một bạch xà mỹ nữ, là siêu cấp Đấu Hoàng cường giả a.
– Ngươi mau ăn đi cho nóng!
Dịch Phong đưa một con cá cho bạch xà.
– Bản vương không quen ăn thịt chín!
Bạch xà mỹ nữ nhàn nhạt nói.
– Ngươi nên ăn đồ chín, đồ chín tràn đầy mỹ vị, lại tốt cho sức khỏe…
Dịch Phong mỉm cười nói.
Bạch xà mỹ nữ hơi lưỡng lự chút, nàng từ từ đón lấy cá nướng, cắn một miếng, từ từ nhai.
Dịch Phong hai mắt nhìn nàng lộ vẻ say mê, không ngờ ngay cả khi nàng ăn cũng toát lên vẻ đẹp khó tả, ưu mỹ vô cùng.
Hai mắt bạch xà hơi ngỡ ngàng, sau đó sáng lên, liên tục ăn từng miếng cá to, thoáng chốc một con cá to chỉ còn trơ lại xương.
Dịch Phong mỉm cười, đưa thêm cá cho nàng, ngay cả phần của mình cũng đưa luôn. Trong chốc lát, nàng đã ăn sạch mười con cá nướng. Nàng ợ một tiếng khá to.
Dịch Phong lộ ra một nụ cười đáng khinh, thầm nghĩ: “không ngờ lúc nàng ợ ra cũng tràn ngập mỹ cảm như vậy, sách sách!”
– Nhân loại, ngươi cười cái gì?
Nàng tò mò hỏi.
– Hắc hắc, là ta thấy ngươi ăn có vẻ rất ngon miệng.
Dịch Phong cười nham nhở đáp.
– Ân, Không ngờ cá nướng lại ngon như vậy.
Nàng gật đầu nói.
– Phải rồi, chưa nói cho ngươi biết, ta tên Dịch Phong. Ngươi tên gì?
Dịch Phong tò mò hỏi.
– Dịch Phong? Ta không có tên, từ khi sinh ra, thế gian gọi ta là Cửu Vĩ Bạch Xà.
Nàng nhàn nhạt đáp.
– Cửu Vĩ Bạch Xà?, chi bằng ta sẽ tặng cho ngươi một cái tên giống nhân loại đi.
Dịch Phong từ từ nói.
– Ân, tên là gì?
Nàng tò mò hỏi.
– Ừm, Tên là… Bạch Linh.
Dịch Phong mỉm cười đáp.
– Bạch Linh, Hì hì, cái tên này rất hay, ta thích.
Tiếng cười thanh thúy êm tai, nàng cười rất đẹp, như thơ, như họa.
Đêm đến…
Bầu trờ âm u, hôn ám, gió bắt đầu thổi mạnh dần. Ở nơi đường chân trời, mơ hồ có tiếng sấm động vang lên, thi thoảng lại nhoáng lên từng ánh chớp.
Trời bắt đầu đổ mưa, lôi điện ầm vang, thi thoảng lại lóe lên như rạch ngang bầu trời. Dịch Phong và Bạch Linh đang ngồi trú trong một hang động trong sơn cốc, ánh lửa ấm áp bập bùng, mùi cá nướng thơm nức mũi lan ra khắp động.
Bạch Linh đang say sưa ăn cá nướng. Dịch Phong thì đang trầm lặng nhìn lôi điện trên bầu trời. Công pháp Viêm Lôi Quyết mà hắn tu luyện có thể thôn phệ lôi điện, chuyển hóa năng lượng cực kỳ cuồng bạo của lôi điện thành đấu khí tinh thuần, hiệu quả tu luyện vượt xa công pháp cùng cấp.
Đương nhiên, sự nguy hiểm trong phương pháp tu luyện đặc thù này, là điều không phải bàn cãi. Lôi điện đại biểu cho thiên uy, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt kinh người. Sơ sẩy một chút là sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Dịch Phong hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ quyết đoán. Hắn đứng bật dậy, hướng ra ngoài cửa động.
– Dịch Phong, ngươi định đi đâu à?
Bạch Linh tò mò hỏi.
– Ta đi có chút chuyện, ngoan, lát nữa ta sẽ làm món khác cho ngươi ăn!
Dịch Phong nhìn nàng, mỉm cười đáp, vô cùng lớn mật vuốt má nàng.
– A, ân…!
Bạch Linh hơi giật mình, yêu kiều hô nhẹ một tiếng, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ. Cầm con cá nướng cắn cắn.
Dịch Phong lao mình ra ngoài, thân ảnh nhanh như chớp nhảy lên một cây đại thụ vô cùng cao lớn. Hắn đứng trên ngọn cây, tầm mắt hướng lên bầu trời, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu những tia chớp bạc đan xen.
Dịch Phong hít một hơi thật sâu, vung loan đao múa loạn xạ.
Như bị hấp dẫn, những tia chớp điên cuồng lấp lóe trên bầu trời. Từng tia chớp như ngân xà xé rách hư không lóe lên, đánh về phía Dịch Phong. Đồng tử hắn co rút lại, cấp tốc vận chuyển Tử Hỏa Biến hộ thể.
– Ầm!
Lôi điện ầm vang, trong khoảnh khắc tia sấm sét giáng vào thân thể, Dịch Phong liền cảm thấy tê buốt mãnh liệt, cả thân thể như muốn rã rời ra, thậm chí xương cốt toàn thân trong lúc này đều phát ra tiếng kêu lách cách.
Lôi điện như ngàn vạn ngân xà quấn quanh người Dịch Phong, lan ra khắp cơ thể hắn từ trong ra ngoài.
Lôi điện nhập thể, cảm giác đau đớn kịch liệt tràn ngập mọi ngóc ngách trong cơ thể Dịch Phong. Hắn gầm lên một tiếng, cố nén cơn đau, vận chuyển công pháp Viêm Lôi Quyết luyện hóa lôi điện.
Ngay sau khi công pháp bắt đầu vận chuyển, từng tia lôi điên cuồng bạo trong cơ thể hắn bị mạnh mẽ dẫn dắt. Một bộ phận chảy về đan điền, dần dần bị luyện hóa thành những luồng đấu khí tinh thuần dung nhập vào đấu khí tinh. Một bộ phận khác thì chia ra, không ngừng rèn luyện kinh mạch, cốt cách, cường hóa cơ thể.
Lôi điện liên tục giáng xuống, từng tiếng nổ ầm ầm dữ dội vang lên. Thân ảnh Dịch Phong lấp lánh ngân quang. Hắn không kìm được điên cuồng gầm thét, điên cuồng luyện hóa.
Hai canh giờ sau, mưa đã tạnh, mây đen đã tan. Dịch Phong dựa lưng vào một tán cây, sắc mặt hơi tái đi lộ ra vẻ mệt mỏi xen lẫn vui mừng. Sau khi luyện hóa lôi điện, tu vi của hắn đã đột phá lên ngũ tinh Đấu Sư. Ngoài ra, độ mạnh của cơ thể cũng được nâng lên một tầng mới.
Chợt mùi hương thơm ngan ngát mê người thoảng qua, thanh âm nhẹ nhàng như tiếng suối vang lên:
– Dịch Phong, ngươi cũng độ kiếp à?
Dịch Phong quay sang nhìn Băng Linh đang ngồi kế bên, khẽ mỉm cười nói:
– Chút lôi điện này cũng chưa tính là gì, thiên kiếp chân chính cường đại vượt xa thế này nhiều.
– Ân, lần trước nhân lúc ta độ kiếp bị thương, có một lão già đã ra tay đánh lén khiến ta bị trúng hàn khí. Hừ, nếu ta gặp lại lão, ta sẽ xé xác lão ra.
Bạch Linh ánh mắt lộ ra sát khí nói.
– Phải rồi, ngươi có biết vì sao gần đây ma thú thường xuyên chạy ra khỏi rừng tấn công các thôn trang xung quanh không?
Dịch Phong chợt hỏi.
– Ha ha, là do ta sai bọn chúng, ai bảo lão già kia đánh lén ta, làm ta nổi điên lên.
Bạch Linh cười ha ha nói.
– Ách, oan có đầu, nợ có chủ. Không nên đổ lên đầu người vô tội. Ngoan, ta sẽ nướng cá cho ngươi ăn.
Dịch Phong nói.
– Hừ, thôi được.
Bạch Linh khoanh tay, môi hơi cong lên, hừ lạnh nói.
– À, Dịch Phong này… ngủ rồi sao?
Bạch Linh quay sang định nói gì đó, thì thấy Dịch Phong đã ngủ từ lúc nào.
“Ài, có lẽ hắn đã mệt”, Bạch Linh thầm nghĩ.
Nàng hơi mỉm cười, nghĩ đến món cá nướng, bất giác đưa tay xoa lên má, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng. Nàng hơi nghiêng người tựa vào vai hắn, thanh thản ngắm nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời, dần dần ngủ thiếp đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!