Vũ Điểm Cô Thiên
Chương 6: Văn Nhân Miệng Lưỡi Giải Nguy Tiểu Thư Được Dịp Trêu Ghẹo
Người có cái tên Cửu Nguyệt Phi Hoa thì ra là một nam tử ăn vận toàn gấm lụa thượng hạng. Văn Viễn cứ đinh ninh cái tên đó sẽ là một nữ nhân nên thấy vậy hơi chưng hửng. Ông lẩm bẩm:
– Nam tử sao lại có cái tên gọi ủy mị vậy?
Cửu Nguyệt Phi Hoa quay sang trung niên nọ cười mai mỉa:
– Ngươi bản sự cũng không nhỏ, chắc hẳn xuất thân danh môn chánh phái! Sao lại học theo bọn giang hồ ti tiện không dám khai rõ tánh danh? Ngươi đã giết đi ba trưởng lão Đường Môn bọn ta. Còn sợ trời đất gì lại lấp ló?
Bỗng đâu trong đám người có kẻ chỉ mặt trung niên kia, nói xen vào:
– Ta nhớ ra hắn rồi! Hắn là đệ tử của phái Hoa Sơn, hình như là…Ngọc Thủ gì gì đó!
Trung niên nọ thấy bốn bên đầy kẻ kiếm mình mà tầm thù, lại thấy cớ sự đã ngoài dự kiến nên tư lự:
– Báo danh cũng hay! Gã mạo danh kia muốn ta lộ mặt. Vậy thì ta chiều theo hắn xem tấn tuồng này thế nào?
Trung niên thản nhiên đáp:
– Đại đệ tử Hoa Sơn, ngoại hiệu Ngọc Thủ Trần Quang!
Ngoại hiệu Ngọc Thủ vừa xướng lên, những kẻ đang đứng trong miếu thổ thần đều phải giật thót mình. Phương giáo đầu Tiêu Tương nói:
– Thảo nào Thiết Chưởng Văn Bá không phải là đối thủ các hạ!
Đám người giang hồ tụ tập lại xầm xì:
– Hắn là Thần Chưởng Ngọc Thủ Trần Quang, lão ăn mày chỉ là Thiết Chưởng tất nhiên đánh không lại hắn!
– Không phải hắn đã bị giết chết cách đây năm năm rồi sao?
– Chẳng phải hắn là đệ tử danh môn chánh phái sao lại trộm cướp giết chóc khắp nơi?
Trần Quang nhìn những kẻ đang vây quanh mà nói:
– Tại hạ chỉ mới đi lại giang hồ mấy tháng nay. Thực sự hai năm trước chưa từng gây thù với các vị. Tin hay không là tùy các vị!
Cửu Nguyệt Phi Hoa cười mỉa:
– Dựa vào cái gì mà chỉ một câu nói của ngươi bọn ta phải tin?
Ngọc Thủ Trần Quang ưỡn ngực đáp:
– Trần Quang ta quang minh chính đại đã làm sợ gì không nhận. Ta tuy không phải hiệp khách hay quân tử nhưng nhất định không phải là hạng tiểu nhân giấu mặt!
Tên thủ lĩnh Lục Niên Giám Nhã Hoa Trang nghiến răng:
– Nói hay lắm! Vậy thì bọn ta tính sổ với ngươi!
Trần Quang quay sang nhìn gã mà nói:
– Nghe túc hạ kể dường như năm xưa kẻ mạo danh ta đến Nhã Hoa Trang gây sự túc hạ đã chứng kiến tận mắt?
Gã đầu lĩnh Lục Niên Giám đáp:
– Không sai! Ngươi hôm đó tuy dùng khăn che mặt nhưng thủ pháp ra tay ta vẫn còn nhớ rất rõ!
Trần Quang cười một tràng dài rồi nói:
– Ta tuy không phải thiên hạ đệ nhất cao thủ nhưng nếu Trần Quang ta ra tay đừng nói là túc hạ. Dù có trăm nhân mã tuyệt đối không chừa một tên nào sống sót! Nếu thật sự ta giết được ân sư túc hạ thì lấy mạng túc hạ sẽ dễ như trở bàn tay. Việc gì ta phải chừa lại mạng túc hạ?
Tên thủ lĩnh Lục Niên Giám nhất thời không đối đáp được bèn ấp úng ngập ngừng.
Trần Quang quay sang bọn Tứ Mai Quản Cao Đào Trang nói:
– Nếu ta thật sự giết chết mấy chục gia nô của quý trang vị tất có kẻ biết được. Nếu ta muốn gây thù với bổn trang, ta nhất định sẽ giết những kẻ cầm đầu không phí sức ra tay với bọn gia nô vô danh tánh. Giết người bêu xác không phải hành vi Trần Quang ta!
Trần Quang lại nói với Phương giáo đầu:
– Trần Quang ta tuy khinh công thô thiển nhưng nếu muốn lấy một món bảo vật, đừng nói là Phương Tiêu Cục, dù có là hoàng cung đại nội ta ra vào thần không biết quỷ không hay. Còn nói ta ra tay với mười mấy giáo đầu tiêu cục thì càng khó có kẻ biết được. Năm xưa Tổng Giáo Đầu Phương Tiêu Cục đã từng bại dưới tay ta. Mười mấy giáo đầu kia chỉ là hạng thuộc hạ. Ta muốn giết họ người khác biết được sao?
Phương giáo đầu thở dài đáp:
– Quả thật nếu các hạ ra tay thì khó lòng có kẻ địch lại!
Cửu Nguyệt Phi Hoa lắng nghe Trần Quang đối đáp với bọn người kia liền cười mai mỉa:
– Ta cũng muốn nghe thử món nợ với Đường Môn ta mi mồm năm miệng mười thế nào?
Trần Quang thản nhiên đáp:
– Ba trưởng lão Đường Môn đích thực chết dưới tay ta. Cả đời Trần Quang ta ghét nhất là hành vi ám toán người khác. Đường Môn các ngươi cũng được liệt vào hạng có địa vị trên giang hồ nhưng các trưởng lão lại không dám đường đường chính chính giao đấu mà lén lút mai phục hại người. Ba vị trưởng lão Đường Môn biết ta trúng nội thương đã dùng ám khí độc môn phục kích. Ta tiện tay đưa bọn họ đi một đoạn đường đến trướng Như Lai mà thôi!
Văn Viễn thấy Ngọc Thủ Trần Quang dù bị nhiều kẻ đến tầm thù vẫn an nhiên đối đáp sắc mặt không đổi liền phục trong lòng. Ông tự nói:
– Thánh nhân dạy, thấy chuyện sai không lên tiếng là vô tri, thấy kẻ lâm nạn không giúp đỡ là vô tâm, thấy biến mà rút lui an phận là vô thức. Ta không phải kẻ vô tri, lại càng không phải vô tâm vô thức. Sao có thể dương mắt mà nhìn cho được!
Ông biết Trần Quang thân thủ bất phàm nhưng bốn bề đều là kẻ địch tất nhiên sẽ sanh biến sự khó lường. Văn Viễn đắn đo một hồi liền vừa chạy tới giữa vòng vây vừa nói:
– Không đúng! Không đúng!
Trần Quang thấy Văn Viễn chạy vào đứng trước mặt mình mà nói với những kẻ đang vây xung quanh:
– Các vị đều là hào kiệt nhất phương, uy danh vang dội sao lại nhất thời hồ đồ? Không lẻ một văn nhân trói gà không chặt như tại hạ đây còn tường tận mà các vị anh hùng cái thế lại không nhận ra?
Trần Quang biết ông đã cố dùng lời lẽ bênh vực mình thì kinh ngạc nghĩ thầm:
– Tên văn nhân này và ta không thân thích. Hắn thấy người khác có mưu đồ bất chính với thúc thúc của ta liền lên tiếng bênh vực. Thấy ta bị kẻ khác vây hãm thì lập tức mở lời giải nguy. Văn nhân này rất có lòng hiệp nghĩa!
Trần Quang nói với Văn Viễn:
– Cảm tạ huynh đài đã tương trợ. Ta e bọn người này không biết nói lý lẻ sẽ gây hại đến ngươi!
Văn Viễn tuy trong lòng có chút run sợ nhưng vẫn cười mà đáp:
– Khi nãy huynh đã thay ta nhận một chưởng. Giờ ta sao có thể bỏ mặc huynh một mình được! Huynh an tâm! Về công phu quyền cước ta không bằng huynh được nhưng về công phu miệng lưỡi ta nhất định thiên hạ không địch thủ!
Văn Viễn vừa nói vừa khoa trương để tự trấn an. Trần Quang thấy ông võ công không biết lại còn dám can chuyện bất bình tự nhiên cũng sanh lòng mến mộ.
Phương giáo đầu Tiêu Tương nhận ra Văn Viễn, cung kính hỏi:
– Ra là Phùng huynh! Không biết điều tường tận mà huynh nói có hàm ý gì?
Văn Viễn cúi chào đáp lễ rồi thong thả hỏi:
– Phương giáo đầu từ đâu lại biết mười mấy giáo đầu trong tiêu cục đều bị vị Ngọc Thủ Trần Quang đây sát hại?
Phương giáo đầu Tiêu Tương đáp:
– Tại hạ tới trễ chỉ kịp nhìn thấy một kẻ bịt mặt dùng chưởng pháp phát quang màu tím. So với chưởng pháp của Trần Quang thật sự là một!
Văn Viễn lại hỏi Tứ Mai Quản của Cao Đào Trang:
– Các vị đây không biết có tận mắt thấy rõ người ra tay là Trần huynh hay chỉ thấy một kẻ che mặt?
Bọn Tứ Quản Mai im lặng một hồi rồi đáp:
– Không thấy rõ mặt chỉ là nghe kể lại một kẻ giấu mặt ra tay! Bọn ta hôm nay đến đây cốt là mong Sa tiểu thư chỉ điểm nhưng xem ra đã không cần nữa!
Văn Viễn quay sang bọn Lục Niên Giám, hỏi:
– Sáu vị đây chắc hẳn cũng không thấy rõ mặt kẻ ra tay?
Cả bọn Lục Niên Giám chỉ gật đầu mà không nói gì.
Văn Viễn làm bộ thở mấy hơi dài tiếc nuối mà nói:
– Ví như có một kẻ ác nào đó vu oan giáng họa cho Trần huynh đây để gieo thù với các vị, may sao hắn lại có một công phu giống như công phu của Trần huynh. Các vị đều bị hắn lừa để ngư ông đắc lợi nhìn xem Trần huynh cùng các vị quyết một trận sống chết. Các vị đều là anh hùng hào kiệt tề danh đương thế sao lại không thấy được điều này?
Văn Viễn lựa lời ngon ngọt mà nói, nửa phần vạch ra kẻ hở nửa phần xoa dịu nên không ngớt lời ca tụng cả bọn lên hàng cao nhân thiên ngoại khiến kẻ đang lửa giận bừng bừng như tên thủ lĩnh Lục Niên Giám cũng phải chột dạ ngẫm nghĩ lại.
Văn Viễn thấy kế của mình đã có tác dụng liền thao thao liên hồi:
– Ví phỏng tên ác nhân mạo danh kia đang mưu toan kế hoạch âm hiểm nào đó nguy hại đến các quý trang. Các vị thay vì lùng hắn lại đem bao nhiêu tức giận nhất thời trút hết lên đầu vị Ngọc Thủ Trần Quan này. Thiên hạ lỡ như có kẻ biết tránh sao không khỏi chê cười. Còn tên ác nhân lại đang thống khoái vì lừa được một vố lớn. Thánh nhân dạy, kẻ biết kiềm tức giận nhất thời mới là kẻ trí. Các vị đều là cao thủ võ lâm sao lại chịu làm con rối cho kẻ khác, làm trò cười cho thiên hạ?
Ông quay sang Phương giáo đầu mà nói:
– Phòng tài bảo của quý tiêu cục tất nhiên tài bảo vô song chất cao như núi, kẻ dấu mặt nếu thật lòng trộm sao chỉ trộm đi một món? Kẻ có tâm trộm cướp tất sẽ sợ có người phát giác. Đằng này hắn trộm xong lại còn bỏ thời gian ra giết chết mười mấy giáo đầu tiêu cục. Nếu nói hắn giết người bịt miệng thì tất phải giết luôn Phương giáo đầu mới đúng. Hắn lại tha cho Phương giáo đầu khác gì để lại một nhân chứng sống rêu rao về hành tung của hắn?
Tiêu Tương nghe xong liền thở dài:
– Lời Phùng huynh nói thật sự có lý lẻ! Tại hạ đã có chút cạn nghĩ!
Văn Viễn trong lòng mừng rỡ. Ông liền nói với cả bọn Lục Niên Giám và Tứ Mai Quản:
– Nếu thật sự là vị Ngọc Thủ Trần huynh đây ra tay giết hại ân sư các vị thì giết các vị dễ dàng biết bao? Có câu diệt cỏ phải diệt tận gốc! Nếu tại hạ là kẻ ra tay thủ ác sẽ không để bất kỳ kẻ nào sống sót như vậy, thần không biết quỷ không hay. Đằng này lại chừa tính mạng các vị, khác gì thách đố các vị đi tìm đầu mối hòng tầm thù? Lại nói hắn võ công cao cường sao lại xuống tay với mấy chục gia nô yếu kém còn lột sạch quần áo bêu xác giữa chợ? hành vi đó khác nào châm thêm lửa hận để các vị tức giận nhất thời mà không thấy kế ném đá giấu tay mượn đao giết người thâm hiểm bên trong?
Văn Viễn là mượn lời của Ngọc Thủ Trần Quang mà thêm thắt chút lý lẻ. Quả nhiên là có tác dụng, cả hai bên cao thủ của Nhã Hoa Trang và Cao Đào Trang đều xúm lại mà thì thầm to nhỏ. Văn Viễn thấy tình thế có chuyển biến thuận lợi liền mừng rỡ ra mặt. Trần Quang nghe ông lý luận giữa những cao thủ đang bừng lửa hận tầm thù mà lời nói không chút run sợ thì nghĩ:
– Tên văn nhân này rất khéo miệng, lại can đảm hào hiệp! Đáng kết bằng hữu lắm!
Cửu Nguyệt Phi Hoa im lặng lắng nghe từ đầu đến cuối xong mới nói:
– Cứ cho là có kẻ vu oan, còn mối thù với Đường Môn ta chính miệng Trần Quang đã thừa nhận thì phải xử làm sao?
Văn Viễn thản nhiên đáp:
– Cửu Nguyệt công tử đã nói sai. Câu hỏi tính toán thù phải để Trần huynh nói mới phải!
Cửu Nguyệt Phi Hoa nghe liền cau mày:
– Ngươi dám ăn nói tráo trở? Ta chưa tính việc hắn giết chết trưởng lão Đường Môn ta thì thôi làm gì đến lượt hắn tầm thù bọn ta?
Văn Viễn thong dong đáp:
– Ta hỏi công tử hai việc. Có đông đủ anh hào khắp nơi làm chứng, công tử có dám trả lời thật lòng?
Cửu Nguyệt Phi Hoa liền gật đầu:
– Ngươi cứ hỏi! Nếu ngươi vòng vo tìm cách chạy tội cho tên họ Trần kia ta nhất định cắt đi cái lưỡi của ngươi!
Văn Viễn cười mỉm:
– Ỷ đông hiếp yếu, lại nhằm lúc kẻ bị thương mà ra tay có phải là hành vi của anh hùng hào kiệt?
Bọn giang hồ đang tụ tập xung quanh liền đồng thanh:
– Đó là hành vi của kẻ tiểu nhân ti tiện không xứng anh hùng!
Cửu Nguyệt Phi Hoa lờ mờ đoán ra được lý lẽ của Văn Viễn . Tuy nhiên , cả bọn đều đồng thanh nên hắn không thể trả lời khác được:
– Hành vi tiểu nhân, không xứng anh hùng!
Văn Viễn liền hỏi tiếp:
– Ba vị trưởng lão Đường Môn lợi dụng Ngọc Thủ Trần Quang trọng thương mà ra tay là hành vi gì? Lại nói trưởng lão danh phận cao quý sao không dám đường đường chính đấu một trận mà âm thầm phục kích, lại là hành vi gì?
Nghe đến đây Cửu Nguyệt Phi Hoa chỉ có nước than trời trong bụng:
– Ta trúng kế tên mọt sách này rồi!
Bọn giang hồ tụ tập liền cười ầm lên nhạo báng:
– Rõ là hành vi tiểu nhân đê tiện chứ còn gì phải hỏi!
Một tên còn châm vào:
– Đường Môn chuyên xài ám khí nên trưởng lão cũng chỉ toàn là hạng ưa ám toán thập thò ti tiện!
Cửu Nguyệt Phi Hoa động nộ liếc xéo tên đó một cái. Bỗng nhiên nghe tiếng la oai oái. Tên nọ đã bị trúng một kim châm nhỏ ngay huyệt Linh Nhai giữa cổ máu tuôn ra không ngừng. Ai cũng biết là do Cửu Nguyệt Phi Hoa ra tay nhưng hắn ra tay lúc nào thì lại chẳng có kẻ nào nhìn thấy ngoài Ngọc Thủ Trần Quang. Trần Quang lại sợ hắn nổi giận ám toán Văn Viễn liền vận sẵng công lực vào hai tay mà chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Văn Viễn ớn lạnh trong lòng nhưng vẫn làm như không thấy gì nói tiếp:
– Đường Môn tam trưởng lão ỷ đông hiếp ít lại ra tay đánh lén Trần huynh. Ngọc Thủ Trần huynh chưa tính chuyện phải quấy với Đường Môn thì sao công tử lại đến tầm thù? Hỏi thiên hạ công đạo nằm ở đâu? Ám toán người bất thành dẫn đến thiệt mạng lại tính toán thù hằn, lý lẻ gì thế này?
Cửu Nguyệt Phi Hoa dẫu biết Văn Viễn trí trá dùng lời nói bắt lẽ bẻ lý nhưng không thể cãi được. Hắn tức tối quay lưng bỏ đi:
– Tên mọt sách ngươi miệng lưỡi rất lợi hại. Hôm nay ta không tính toán!
Nói rồi chỉ nhấc chân một cái hắn đã vọt đi mất hút.
Thấy một cường địch đã bỏ đi, Văn Viễn hoan hỷ quay lại dò xét nét mặt những kẻ còn đang do dự. Phương giáo đầu Tiêu Tương nghĩ ngợi một lúc, nói:
– Văn Viễn huynh nói lời rất có đạo lý nhưng tại hạ e còn có chút không thỏa đáng!
Văn Viễn nghe đã hiểu điều Phương giáo đầu muốn nói. Ông mồm năm miệng mười lấp liếm không ngờ vẫn bị thấy ra chổ sơ hở. Văn Viễn ngoài mặt cố làm ra vẻ bình thản nhưng trong bụng lại vội vàng tìm cách biện luận.
Tiêu Tương nói:
– Vị Ngọc Thủ Trần Quang có môn nội công thượng thừa của phái Hoa Sơn tất nhiên không mấy kẻ luyện được. Nếu thật sự có kẻ thứ hai luyện thành thì tạm thời nghi vấn về hung thủ sẽ tạm gác bỏ. Nhưng nếu quả thật chỉ có mình vị Trần huynh đây luyện được thì không cách gì chối cãi được. Tại hạ tuy không thấy nhiều được các môn nội công võ học thiên hạ, nhưng thiết nghĩ vận công tạo ra luồng khí quang màu tím chắc hẳn rất ít kẻ học được. Chi bằng hỏi Sa tiểu thư là hơn hết!
Văn Viễn than thầm trong bụng. Rõ ràng nếu thiên hạ chỉ có một mình Ngọc Thủ Trần Quang luyện được môn nội công nọ thì có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa sạch được oan khuất. Vừa rồi ông lại nghe chính miệng Sa tiểu thư thừa nhận chỉ còn Trần Quang có được tuyệt thế công phu này. Hỏi Sa tiểu thư khác nào đẩy Trần Quang vào chổ chết. Văn Viễn suy tính nát nước nhất thời không ra được cách nào vẹn toàn.
Văn Viễn tự nhiên nghe có giọng của Trần Quang thì thầm bên tai mình:
– Huynh đài thấy bất bình ra lời tương trợ, Trần mỗ cảm kích bất tận! Chuyện đã đến cớ sự này thì không cần phải dùng nhiều lời. Huynh đài cứ đứng qua một bên. Ta sẽ liệu đường ứng phó! Ơn này ta sẽ không dám quên!
Văn Viễn biết Trần Quang định đánh một trận cho xong. Văn Viễn tự hiểu bọn cao thủ của Nhã Hoa Trang lẫn Cao Đào Trang không phải là đối thủ của Trần Quang. Nhưng điều ông lo ngại chính là những kẻ còn chưa lộ mặt. Văn Viễn từ đầu đã ngửi trong gió ra mùi quen thuộc của hai tên Hắc Bạch Song Sát U Minh Cung, lại thêm mấy chục mùi khác lởn vởn quanh miếu thổ thần. Ông đoán chừng bọn chúng đang chờ thời cơ mà trục lợi. Ngọc Thủ Trần Quang vừa rồi giao chiến với lão ăn mày Văn Bá rõ ràng đã tiêu hao sức lực không ít. Bây giờ hắn lại bị tập kích thì tất nhiên khó mà đoán được hung hiểm.
Bất chợt Văn Viễn mỉm cười mà nói:
– Không sai! Không sai! Phương tiêu đầu nói rất đúng! Chi bằng cứ hỏi Sa tiểu thư là rõ ràng minh bạch. Nếu có kẻ thứ hai hoặc giả có một môn nội công thứ hai giống tựa như môn nội công của Trần huynh thì vị Trần huynh đây chưa chắc là hung thủ!
Dạ Vũ Tiêu Tương liền đem ngàn lượng vàng bỏ vào chiếc thùng gỗ trước cỗ xe ngựa của Sa tiểu thư rồi cung kính:
– Tại hạ Dạ Vũ Tiêu Tương, giáo đầu Phương tiêu cục xin tiểu thư chỉ điểm!
Sa tiểu thư từ trong xe nói vọng ra:
– Không dám, xin Phương giáo đầu cứ hỏi!
– Không biết môn nội công của vị Trần huynh là gì?
Sa tiểu thư liền đáp:
– Chính là nội công của phái Hoa Sơn, Tử Hà Thần Công. Môn nội công này khi luyện thành vận công phát lực đều có một luồng khí tím nên mới có tên gọi Tử Hà!
Tên thủ lĩnh của Lục Niên Giám liền bỏ ra thêm ngàn lượng vàng mà hỏi:
– Vậy theo tiểu thư, thiên hạ có bao nhiêu kẻ luyện thành còn đương tại thế hoặc giả còn có môn nội công nào tương tự như vậy?
Văn Viễn chờ lúc này mới nói thêm vào:
– Mong Sa tiểu thư hãy suy xét. Đừng như Bạch Phạn thời Tề Cảnh Công sai ý làm hại Vu Giang bị hàm oan một đời!
Sa tiểu thư nghe ông nói vậy liền nghĩ:
– Tên văn nhân này sao lại ăn nói ngược ngạo điển cố vậy?
Vốn Tề Cảnh Công năm đó nghi ngờ Vu Giang thông đồng bán nước mới vời cả triều thần vào thương nghị. Ai ai cũng cho rằng Vu Giang mãi quốc cầu vinh nên chém đầu cả họ. Chỉ có Bạch Phạn hết lời can ngăn. Tề Cảnh Công nghe mới cho điều tra lại. Thì ra do nước Tần phao tin hòng để lung lạc lòng người nước Tề. Nhờ Bạch Phạn nói giúp, Vu Giang không bị Tề Cảnh Công xử tội.
Sa tiểu thư chợt à lên rồi cười thầm:
– Thì ra tên văn nhân này muốn ta nói đỡ cho Trần Quang nên mới dẫn ngược điển tích để ta lưu tâm. Hắn ta sợ họ Trần bị hàm oan, ta lại nói thêm vào tất nhiên họ Trần không sao chối cãi được tội!
Sa tiểu thư ngồi trong xe đoán chừng Văn Viễn đang chau mày ủ dột trong lòng đang lo lắng. Sa tiểu thư cười mỉm nghĩ:
– Tên văn nhân này xem ra không có chút võ công lại dám bênh chuyện bất bình, cũng xem như hào kiệt. Dường như hắn rất mến mộ họ Trần. Ta phải ghẹo hắn một chốc mới được!
Sa tiểu thư liền ung dung nói:
– Thiên hạ tại thế chỉ còn có Ngọc Thủ Trần Quang là kẻ duy nhất luyện thành Tử Hà Thần Công. Tuy nhiên các môn nội công khác có hình thức tương tự thì phải để ta suy nghĩ một lát! Kẻo không lại như Tào Tháo thiện đãi Quan Vũ rốt cuộc lại dưỡng hổ dùm cho Lưu Bị!
Cả bọn chú tâm nghe chỉ có Văn Viễn là mồ hôi lấm trán. Ông than thầm:
– Nàng tiểu thư này thật biết tranh thủ thời cơ làm ăn! Rõ ràng đã hiểu ý ta lại còn đem điển tích thời tam quốc ra trả giá. Ta biết lấy gì mà phụng bồi cho nàng ta đây?
Thời tam quốc, Tào Tháo đánh tan quân Lưu Bị, vây kín Quan Vũ trên đồi. Tào Tháo nghe lời quân sư không giết Quan Vũ mà còn trọng đãi. Sau nhờ có Quan Vũ đại binh Tào Tháo mới giết được hai tướng tiên phong của họ Viên là Văn Sú, Nhan Lương thuận đường thâu tóm thiên hạ. Sa tiểu thư hàm ý sẽ giúp Văn Viễn nói đỡ cho Trần Quang. Nàng ta lại muốn hỏi liệu Văn Viễn có gì để đền đáp như Quan Vũ đã đền ơn cho Tào Tháo.
Sa tiểu thư biết Văn Viễn trong bụng đang sầu lo nên không khỏi thích chí cười khúc khích. Văn Viễn cuống cuồng tìm ra lễ vật mà hoàn lại cho nàng. Ông sực nhớ ra con Ô Phong Mã đang thong thả gặm cỏ trước miếu. Đem con hãn mã ngày chạy ngàn dặm đường này tặng cho Sa tiểu thư thì thật sự là hậu lễ có trọng lượng:
– Không được! Không được! – Văn Viễn nghĩ – Thái phu nhân vì thấy ta giống gã Cầm Điệp Cuồng Sinh nên mới tặng con bảo mã cho ta. Ô Phong Mã lọt vào tay văn nhân ta đã thật sự là thiệt thòi. Nay lọt vào tay vị tiểu thư khuê các này thì oan uổng biết bao. Lẽ ra bốn vó có thể tung hoành sa trường chiến địa nay lại làm vật cảnh tiêu khiển mua vui cho người. Thật sự bi đát lắm!
Văn Viễn sa sầm nét mặt lo âu. Ông chợt thấy cồm cộm trước ngực liền thuận tay lấy ra. Đó là chiếc túi gấm mà mấy lão ăn mày đã tặng để tri ơn trị thương. Văn Viễn hớn hở nói:
– Xin Sa tiểu thư suy xét cẩn trọng! Đừng để vị Trần huynh đây như Khuất Nguyên oan uổng trầm mình. Lã Bố chết còn luyến tiếc Xích Thố nữa là..!
Văn Viễn nói câu đầu câu cuối chẳng ăn nhập gì. Bọn người tụ tập sân miếu nghe cứ nghĩ là ông thuận miệng dẫn bừa điển tích. Riêng Sa tiểu thư lại cười thầm:
– Tên văn nhân này câu đầu ám chỉ Ngọc Thủ Trần Quang ngay thẳng bị hàm oan, câu sau lại có ý nói mình có bảo vật như ngựa Xích Thố! Chiếc túi gấm trên tay hắn không phải là tín vật của thượng khách Cái Bang đó sao? Cũng đáng liệt vào hạng quý giá. Có nó, ta sẽ nhờ được sức Cái Bang giúp cho nhiều việc cần!
Sa tiểu thư lại nghĩ:
– Tên văn nhân này cũng thật sự rất thoáng đạt, bỏ nhiều công sức một hai ra giúp một kẻ không thân thích. Ta cũng không tin rằng Trần Quang lại giết nhiều người như vậy. Thôi thì một câu không đầu không cuối, giang hồ lại bớt đi giết chóc!
Nàng ta thong thả nói:
– Tuy chỉ có mình Ngọc Thủ Trần Quang luyện thành Tử Hà Thần Công song thiên hạ vẫn còn một môn nội công khi phát lực có luồng khí tím tương tự!
Văn Viễn nghe như mở cờ trong bụng biết rằng vị tiểu thư ưa kiếm lời kia đã chịu giúp đỡ. Bọn Lục Niên Giám, Tứ Mai Quản, Phương giáo đầu Tiêu Tương liền hỏi dồn:
– Không biết là môn phái nào? Xin tiểu thư nói rõ!
Sa tiểu thư đáp:
– Ngoài khơi đông hải cách một trăm dặm biển có một đảo nhỏ gọi là Bát Nhạn Đảo. Đảo chủ Ôn Thừa Văn luyện bộ tâm pháp Đa Túc Minh Công. Môn nội công này bề ngoài tựa như Tử Hà của Ngọc Thủ Trần Quang. Kẻ nào không rành rất dễ nhầm lẫn!
Rõ ràng là Sa tiểu thư tùy miệng nói ra. Văn Viễn nghe cái tên Ôn Thừa Văn, Đa Túc Minh Công liền biết Sa tiểu thư đang mỉa mai ông chỉ là văn nhân lại lắm tay lắm chân can dự vào chuyện người khác. Ông cười trừ:
– Chỉ cần không ép vị họ Trần vào đường chết, nàng ta có mai mỉa thế nào cũng mặc kệ. Dầu gì ta cũng là trượng phu không nên hẹp hòi chấp nhất nữ nhi!
Bọn Lục Niên Giám, Tứ Mai Quản bán tín bán nghi vì. Phương giáo đầu Tiêu Tương lại hỏi:
– Không biết hành tung của vị đảo chủ như thế nào?
Sa tiểu thư ung dung đáp:
– Độc lai độc vãng, chỉ có ít người biết được. Riêng Đa Túc Minh Công thì người của Bát Nhạn Đảo đều được học nên khó tra ra chân nguyên kẻ nào. Ta cũng chỉ biết có như vậy! Nếu muốn các người có thể dong buồm ra đông hải mà tìm kiếm!
Tiêu Tương cau mày nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
– Đa tạ tiểu thư đã chỉ điểm. Tại hạ sẽ điều tra thực hư!
Phương giáo đầu quay sang chào Văn Viễn rồi đi thẳng. Bọn Lục Niên Giám, Tứ Mai Quản thấy vậy cũng vái biệt Sa tiểu thư mà đi khỏi sân miếu. Văn Viễn chờ cả bọn đi khuất mới cười tươi đem túi gấm bỏ vào thùng gỗ đặt trước xe ngựa, không ngừng cảm tạ:
– Đa tạ tiểu thư lòng dạ rộng lượng! Đa tạ tiểu thư lòng dạ rộng lượng!
Ngọc Thủ Trần Quang lúc này mới hiểu ra những đoạn đối đáp điển tích giữa Văn Viễn và Sa tiểu thư. Y liền nói:
– Trần mỗ nợ một cái ơn với tiểu thư!
Sa tiểu thư ngồi trong xe cười đáp:
– Công tử không nợ ta, chỉ vì vị bằng hữu của công tử thật sự quá nhiều chuyện lại thành tâm nên ta không thể không thêm một chút sức!
Trần Quang quay sang Văn Viễn đang cười hớn hở mà:
– Đa tạ bằng hữu tương trợ! Thật sự lòng đầy cảm kích nói không nên lời!
Văn Viễn chưa kịp đáp lễ thì một giọng nói vang rền:
– Lại cái tên mọt sách này làm hỏng việc của bọn ta! Xem ngươi lần này có thần tiên nào cứu được!
Văn Viễn giật mình nhận ra là giọng của Hắc Sát.
Chỉ trong chớp mắt, Hắc Bạch Song Sát cùng mấy chục tên mang mặt nạ quỷ đã ùa vào vây kín sân miếu thổ thần. Bọn giang hồ tụ tập thấy vậy như dê con gặp hổ liền hùa nhau chạy tán loạn. Một chốc cả sân miếu chỉ còn lại bọn người U Minh Cung cùng Sa tiểu thư, Văn Viễn và Ngọc Thủ Trần Quang.
Bạch Sát cười hăng hắc hỏi:
– Theo ngươi xử lý thế nào?
Hắc Sát khinh khỉnh đáp:
– Ngoại trừ Sa tiểu thư ra, giết sạch không chừa kẻ nào!
Hắn quay sang cổ xe ngựa của Sa tiểu thư, nói:
– U Minh Cung bọn ta có chút chuyện phải làm ở đây. Mong Sa tiểu thư đứng qua một bên đừng can dự vào kẻo lại khiến bọn ta khó xử!
Sa tiểu thư hừ nhạt đáp:
– Bổn tiểu thư không có hứng can dự vào chuyện của U Minh Cung. Chúng ta nước sông không phạm nước ao hồ. Kẻ nào việc nấy. Nhưng bổn tiểu thư hôm nay muốn xem náo sự!
Nàng gọi một tiếng. Tên mã tài vội vàng ôm thùng gỗ chứa đầy kim ngân đặt vào trong xe. Y cũng vội vàng nhảy lên đánh xe ngựa đứng nép qua một bên sân miếu.
Văn Viễn hốt hoảng nói với Trần Quang:
– Hai tên này rất lợi hại. Vừa rồi tại hạ nhìn thấy gần cả trăm người Cái Bang vẫn không làm gì được chúng. Huynh nên nhân cơ hội mà bỏ đi. Cổ nhân dạy hảo hán chịu được cái nhục nhất thời tất làm nên nghiệp lớn!
Trần Quang thấy Văn Viễn mặt đầy âu lo, lời nói lại chân thành thì nghĩ:
– Tên văn nhân này gặp chuyện lại không lo cho thân mình mà còn quan tâm người khác. Thật sự lòng dạ rất hiệp nghĩa!
Hắc Sát nhìn Trần Quang nói:
– Bọn ta lùng sục tên Hoàng Kỳ không ra lại kiếm được đồ tử đồ tôn của hắn. Ngươi mau mau cho bọn ta biết họ Hoàng ở đâu? Còn bộ Tử Hà Thần Công, ngươi cũng nên ngoan ngoãn giao ra. Bọn ta sẽ niệm tình mà cho cả hai ngươi được chết toàn thây!
Trần Quang cười nhạt:
– Với bọn ngươi cũng đòi tầm sát thúc thúc ta. Nghe như con nít lên ba kể chuyện phiếm!
Hai tên mang mặt nạ quỷ đứng gần đấy liền xông vào Trần Quang. Một tên đánh từ trên cao xuống. Một tên lại dùng kiếm đâm thẳng trước ngực. Thân pháp rất mau lẹ . Chỉ nghe hai tiếng binh binh. Hai tên bị song thủ của họ Trần đánh văng ra giữa sân. Tên nào trước ngực cũng bị cháy sém. Thất khiếu đều ứa máu rõ ràng chết không trối kịp nửa lời
Trần Quang hai tay đã tụ luồng khí tím sẫm màu nhìn Hắc Sát gằn giọng:
– Bình sanh ta rất ghét chuyện giết chóc nhưng U Minh Cung mấy lần cho người truy sát thúc thúc cùng các sư đệ của ta. Món nợ này Trần mỗ sẽ thẳng thắn tính với các ngươi hôm nay!
Chỉ nghe tiếng gió từ đâu rít lộng bốn phía. Trần Quang khắp người phát hàng loạt tia sáng màu tím đan nhau bọc lấy thân thể. Y xông thẳng vào bọn mang mặt nạ quỷ trước mặt đánh liền mấy chưởng.
Bọn chúng tuy phòng bị nhưng chưởng lực họ Trần nghiêng trời lật đất nên chỉ nghe những tiếng la hét khiếp đảm. Mười mấy tên tiểu tốt U Minh Cung bị chưởng lực đánh trúng đều văng ra xa mà chết thảm. Hắc Bạch Song Sát trúng phải hai chưởng của Trần Quang cũng bị đẩy lùi lại mấy chục bước
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!