Vũ Điệu Của Thần Chết - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Vũ Điệu Của Thần Chết


Chương 11


Giờ thứ 4 của 45

Tay nhân viên pháp y nhảy từ trên xe cứu thương xuống.

Cô gật đầu chào anh ta. “Tôi là sĩ quan Sachs.”

Anh ta xoay cái bụng tròn quay của mình về phía cô và hỏi với nét mặt tỉnh bơ, “Vậy đấy. Chính cô là người gọi bánh pizza à?”. Rồi cười khùng khục.

Cô thở dài. “Chuyện gì xảy ra vậy?”, Sachs hỏi.

“Chuyện gì đã xảy ra ấy à? Với gã này sao? Anh ta bị giết, chuyện xảy ra như vậy đấy.” Anh ta chăm chú nhìn cô, rồi lắc đầu. “Cô là cảnh sát kiểu gì vậy? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ở đây cả.”

“Tôi ở trên thành phố xuống.”

“À, thành phố cơ đấy. Cô ở trên thành phố xuống. Hừm, có lẽ nên hỏi cho chắc ăn”, anh ta nói thêm vẻ nghiêm trọng. “Thế trước đây cô đã bao giờ nhìn thấy xác chết chưa?”

Nhiều khi chúng ta cũng phải chịu nhún mình một chút. Còn việc nhún mình như thế nào và nhún mình đến đâu cũng đòi hỏi phải có thời gian, nhưng đó là một bài học rất giá trị. Nhiều khi còn hơn cả giá trị, nhiều khi đó là điều cần thiết. Cô mỉm cười. “Anh biết đấy, ở đây chúng tôi đang phải đối mặt với tình hình rất khẩn trương. Chắc chắn tôi sẽ đánh giá rất cao sự giúp đỡ của anh. Anh có thể cho biết các anh phát hiện ra nạn nhân ở đâu không?”

Anh ta chằm chằm nhìn vào ngực cô trong giây lát. “Lý do tôi hỏi cô về việc đã bao giờ nhìn xác chết chưa là vì chắc chắn cái xác này sẽ làm cô phải suy nghĩ. Tôi có thể làm tất cả những gì cần làm, kiểm tra này nọ.”

“Cảm ơn. Chúng ta sẽ xét đến chuyện đó sau. Còn bây giờ, xin hỏi lại lần nữa, các anh tìm thấy anh ta ở đâu?”

“Trong thùng rác tại một bãi đỗ xe cách đây khoảng hai nháy…”

“Có nghĩa là hai dặm”, một giọng nói khác bổ sung.

“Ê, Jim”, tay nhân viên pháp y nói.

Sachs quay người lại. Ôi trời, tuyệt thật. Lại là tay cảnh sát trên trang bìa tạp chí GQ. Chính anh chàng đã tán tỉnh cô trên đường dẫn máy bay. Anh ta đang sải bước lại gần chiếc xe cứu thương.

“Chào cưng, lại là anh đây. Cái dải băng niêm phong của em sao rồi? Cậu có gì đấy, Earl?”

“Một cái xác, không có bàn tay.” Earl mở toang cánh cửa xe, cúi người vào trong và kéo mở khóa chiếc túi xác. Máu chảy tràn xuống cả sàn chiếc xe cứu thương.

“Ê, này.” Earl nháy mắt. “Nói xem, Jim, sau khi xong việc ở đây, có muốn đi làm tí spagetti không?”

“Có lẽ móng giò lợn còn thích hơn”.

“Cũng là một ý hay”.

Rhyme nói chen ngang vào. “Sachs, có chuyện gì vậy? Cô nhận được cái xác chưa?”

“Tôi có nó đây rồi. Đang tìm hiểu xem đầu đuôi câu chuyện thế nào.” Quay sang tay nhân viên pháp y cô nói, “Chúng ta phải giải quyết cho xong chuyện này đi. Có ai biết nạn nhân là ai không ?”.

“Không có gì để xác định danh tính của anh ta. Cũng chưa có trường hợp nào bị báo là mất tích. Không ai nhìn thấy gì.”

“Liệu có khả năng anh ta cũng là cảnh sát không?”

“Không. Ít nhất cũng không có ai mà tôi biết”, Jim nói. “Còn cậu thì sao, Earl?”

“Không. Nhưng mà tại sao chứ?”

Sachs không trả lời. Cô nói, “Tôi cần khám nghiệm anh ta”.

“Được rồi, thưa quý cô”, Earl nói. “Để tôi giúp cô một tay nhé?”

“Mẹ kiếp”, tay cảnh sát nói, “nghe có vẻ như anh ta mới là người cần được giúp”. Anh ta cười khùng khục; tay nhân viên pháp y cũng cười phụ họa hinh hích nghe như lợn kêu.

Cô trèo lên thùng sau của chiếc xe cứu thương và mở toang hẳn khóa chiếc túi đựng cái xác.

Và chỉ vì cô không chịu tụt bỏ chiếc quần jean của mình để lên giường với họ hoặc không ít nhất cũng phải đáp lại những lời ỡm ờ tán tỉnh, họ không còn sự lựa chọn nào khác là tiếp tục tra tấn cô.

“Vấn đề là, đây không đơn giản như những vụ va quệt giao thông mà cô vẫn quen nhìn đâu”, Earl bảo cô. “Ê, Jim này, vụ này có tệ bằng vụ cậu nhìn thấy tuần trước không nhỉ?”

“Cái đầu mà chúng ta tìm thấy chứ gì?” Tay cảnh sát ngẫm nghĩ, “ Mẹ kiếp, tớ thà ngày nào cũng vớ được một cái đầu mới rụng còn hơn là xác chết một tháng trời. Em đã bao giờ nhìn thấy xác chết sau một tháng chưa, cưng ơi? Nói chung là không thể có thứ gì khó chịu hơn. Cứ ngâm một xác chết trong khoảng ba, bốn tháng trong nước mà xem, chà chà, chẳng vấn đề gì sất – chủ yếu chỉ còn xương là cùng. Nhưng cứ thử tìm thấy một cái xác chết ngâm trong nước khoảng một tháng…”

“Kinh tởm”, Earl phụ họa. “Ặc, ặc…”

“Em đã bao giờ thấy xác chết một tháng chưa, cưng?”

‘Rất biết ơn nếu anh không nói như vậy nữa, Jim”, cô lơ đãng nói với tay cảnh sát.

“Xác chết một tháng ấy à?”

“Cưng.”

“Được chứ, chắc chắn rồi.”

“Sachs”, Rhyme gắt , “có chuyện quái gì đang diễn ra thế?”

“Không rõ danh tính, Rhyme. Không ai biết nạn nhân là ai. Hai bàn tay đã bị cắt bỏ bằng một chiếc cưa lưỡi mảnh sắc như dao cạo.”

“Percey vẫn an toàn chứ? Hale nữa?”

“Họ đang ở trong văn phòng. Banks đang ở cùng họ. Tránh xa khỏi cửa sổ rồi. Có tin tức gì về chiếc xe thùng chưa?”

“Sẽ có mặt tại đó sau mười phút nữa. Cô phải tìm hiểu bằng được từ cái xác đó.”

“Em đang nói chuyện một mình đấy à, cưng… à đồng nghiệp?”

Sachs chăm chú nhìn thi thể người đàn ông xấu số. Cô đoán hai bàn tay đã bị cắt bỏ ngay sau khi anh ta chết, hoặc khi anh ta đang hấp hối, vì lượng máu khổng lồ chảy tràn ra từ những vết thương. Cô xỏ đôi găng tay cao su vào và bắt đầu kiểm tra.

“Lạ thật, Rhyme. Tại sao anh ta chỉ bị xóa bỏ nhân dạng một phần?”

Nếu như hung thủ không có đủ thời gian để thủ tiêu hoàn toàn xác của nạn nhân, chúng thường gây khó khăn cho việc nhận dạng bằng cách cắt bỏ những điểm xác định danh tính chủ yếu: hai bàn tay và răng của nạn nhân.

“Tôi cũng không biết”, nhà hình sự học trả lời. “Cẩu thả không phải là cung cách ra tay của tên Vũ công, ngay cả khi hắn đang vội vàng. Nạn nhân đang mặc gì trên người?”

“Chỉ có quần lót thôi. Tại hiện trường không tìm thấy quần áo hay giấy tờ tùy thân.”

“Tại sao tên Vũ công lại chọn anh ta?”. Rhyme trầm ngâm tự hỏi.

“Nếu như đúng là tên Vũ công gây ra chuyện này.”

“Ở Westchester có bao nhiêu cái xác như vậy tìm thấy rồi?”

“Cứ nghe mấy tay cảnh sát địa phương khoe”, cô rầu rĩ nói. “thì hầu như ngày nào cũng có.”

“Cho tôi biết thêm về thi thể nạn nhân. Nguyên nhân gây ra tử vong?”

“Anh đã xác địng nguyên nhân gây tử vong chưa?”, cô gọi với tay nhân viên pháp y béo ú.

“Bị siết cổ”, anh ta trả lời.

Nhưng Sachs nhận thấy ngay rằng hoàn toàn không có những vết đốm do xuất huyết ở bề mặt bên trong của mi mắt. Cũng không có những tổn thương ở lưỡi. Hầu hết những nạn nhân bị siết cổ đều cắn phải lưỡi của mình tại một thời điểm nào đó trong quá trình gây án.

“Tôi không nghĩ vậy.”

Earl ném một cái nhìn về phía Jim và khịt mũi. “Chắc chắn là thế rồi. Cứ nhìn vết bầm màu đỏ trên cổ anh ta mà xem. Chúng tôi gọi đó là vết chỉ hằn, cưng ạ. Cô biết đấy, chúng ta không thể để anh ta ở đây mãi được. Nó bắt đầu trương lên cho mà xem, trong những ngày như thế này. Camđoan đó sẽ là một thứ mùi cô không thể quên chừng nào cô còn sống.”

Sachs cau mày. “Anh ta không bị siết cổ.”

Cả hai cùng hùa nhau phản đối cô. “Cư… à đồng nghiệp, đó đúng là vết chỉ hằn mà”, Jim, tay cảnh sát vũ trang, nói. “Tôi chứng kiến hàng trăm vụ như thế rồi.”

“Không, không”, cô nói. “Chỉ là do hung thủ dứt một sợi dây chuyền ra khỏi cổ nạn nhân.”

Rhyme nói chen vào. “Có lẽ là vậy đấy, Sachs. Điều đầu tiên cô làm khi cần xóa bỏ những dấu hiệu có thể nói lên danh tính của nạn nhân chính là loại bỏ các món trang sức. Rất có thể đó là một chiếc thánh giá của Thánh Chritopher cũng nên, khéo lại còn có khắc chữ. Ai đang ở đó với cô vậy?”

“Hai thằng điên ấy mà”, cô nói.

“Ôi, trời ạ. Vậy nguyên nhân tử vong là gì?”

Chỉ sau một lúc kiểm tra chớp nhoáng cô đã tìm thấy ngay vết thương. “Dùi chọc đá hoặc dao lưỡi hẹp đâm vào sau hộp sọ.”

Thân hình phì nộn của tay nhân viên pháp y thò vào trong xe. “Lẽ ra chúng tôi cũng đã phát hiện được rồi”, anh ta thanh minh. “Ý tôi là, lúc đó chúng tôi đang vội vàng chở cái xác tới đây, vì các người đấy.”

Rhyme nói với Sachs, “Miêu tả anh ta đi”.

“Anh ta béo phì, bụng phệ. Người nhão nhoét.”

“Có cháy nắng hay rám nắng gì không?”

“Chỉ có trên hai cánh tay và phần thân trên thôi. Chân thì không. Móng chân không được cắt tỉa gì cả, có đeo một chiếc khuyên tai rẻ tiền – loại bằng thép, không phải bằng vàng. Quần lót rẻ tiền hiệu Sears, lại còn thủng lỗ chỗ nữa.”

“Được rồi, có vẻ anh ta là dân lao động tay chân.”, Rhyme nói. “Công nhân , người đưa hàng. Coi như chúng ta đang thu hẹp được phạm vi tìm kiếm. Kiểm tra cổ họng của anh ta.”

“Cái gì cơ?”

“Để tìm ví hoặc giấy tờ. Nếu cô không muốn ai đó phát hiện ra danh tính của một cái xác trong khoảng vài giờ có thể cô chỉ cần tống giấy tờ tùy thân vào họng nạn nhân là xong. Chỉ đến khi mổ giám định tử thi cảnh sát mới tìm ra.”

Một tràng cười sằng sặc từ bên ngoài vọng vào.

Tiếng cười vụt tắt khi Sachs nắm chặt lấy hàm người đàn ông, kéo mạnh cho nó mở ra và bắt đầu thò tay vào trong.

“Chúa ơi”, Earl thốt lên. “Cô đang làm gì đấy?”

“Chẳng có gì ở đó cả, Rhyme.”

“Cô nên cắt nó ra. Cổ họng ấy. Thọc sâu vào.”

Trước đây, Sachs đã nhiều lần xù lông lên trước những yêu cầu quái gở của Rhyme. Nhưng hôm nay cô liếc nhìn hai gã đàn ông đang cười nhăn nhở phía sau mình và rút con dao bấm tự động bất hợp pháp nhưng rất được nâng niu từ túi quần jean ra, bấm cho lưỡi dao bật lên đánh tách một cái.

Nụ cười tắt ngấm trên cả hai khuôn mặt.

“Trời ơi, cưng, em đang định làm gì thế?”

“Tiểu phẫu ấy mà. Phải nhìn bên trong một chút”. Cứ như thể ngày nào cô cũng làm việc này.

“Tôi xin nhắc là tôi không thể chuyển cái xác này cho bác sĩ pháp y sau khi nó đã bị một cảnh sát New York cắt mổ lung tung.”

“Nếu thế thì anh làm đi.”

Cô chìa chuôi con dao của mình cho anh ta.

“Ôi trời, cô ả trêu tụi mình chắc, Jim.”

Cô nhíu một bên mày và thọc lưỡi dao vào yết hầu của nạn nhân như một người đánh cá đang mổ bụng một con cá hồi.

“Ôi, lạy Chúa, Jim, nhìn xem cô ta đang làm gì kìa. Ngăn cô ta lại đi.”

“Tôi ra khỏi đây đây, Earl… Tôi không nhìn thấy gì hết. ”Tay cảnh sát bỏ đi chỗ khác.

Cô kết thúc vệt rạch rất gọn gàng,và nhìn vào trong, thở dài, “Không có gì?”

“Hắn đang âm mưu điều gì vậy nhỉ?” Rhyme hỏi. “Hãy nghĩ xem… Có lẽ nào hắn làm như thế này không phải để che giấu danh tính của nạn nhân? Vì nếu muốn làm thì hắn đã phải nhổ cả răng anh ta. Chẳng lẽ còn điều gì khác mà hắn muốn giấu không để chúng ta biết chăng?”

“Điều gì đó ở đôi tay của nạn nhân?”, Sachs gợi ý.

“Có lẽ”, Rhyme trả lời. “Điều gì đó mà hắn không thể rửa khỏi cái xác một cách dễ dàng. Và cũng là điều có thể cho chúng ta biết ý đồ của hắn.”

“Dầu? Mỡ bò?”

“Có thể nạn nhân đang chuyển nhiên liệu máy bay đến sân bay!”. Rhyme nói. “Hoặc có thể anh ta là người đưa thực phẩm – biết đâu tay anh ta lại chẳng có mùi tỏi.”

Sachs nhìn quanh sân bay. Có đến hàng chục công nhân đang vận chuyển xăng dầu, nhân viên phục vụ mặt đất, thợ sửa chữa, công nhân xây dựng đang hoàn thành một cái chái mới của một trong những terminal trong sân bay.

Rhyme nói tiếp, “Nạn nhân là người to béo đúng không?”.

“Vâng.”

“Có thể hôm nay anh ta đã ra rất nhiều mồ hôi. Có thề anh ta đã lau trán. Hoặc cào gãi da đầu.”

Ngay chính tôi cũng đã làm thế cả ngày hôm nay rồi, Sachs nghĩ bụng, và chợt chỉ muốn cào tay vào tóc mình, gãi da đầu thật đau như cô vẫn làm mỗi khi thấy căng thẳng hoặc khó chịu.

“Kiểm tra da đầu của anh ta, Sachs. Phía sau chân tóc ấy.”

Cô làm theo.

Và đúng tại đây cô đã tìm thấy nó.

“Tôi thấy những vệt màu. Màu xanh. Và vài vết màu trắng nữa. Trên tóc và trên da đầu. Ôi, chết tiệt, Rhyme. Đó là sơn! Anh ta là người cung cấp sơn. Và có đến hai chục công nhân xây dựng đang làm việc trên mặt đất.”

“Vết bầm trên cổ”, Rhyme nói tiếp. “Tên Vũ công đã giật tấm thẻ ghi tên đeo trên cổ nạn nhân.”

“Nhưng nếu thế thì ảnh sẽ phải khác chứ.”

“Trời ạ, tấm thẻ ghi tên có thể đã bị dính đầy sơn hoặc hắn đã dán ảnh giả. Hắn đang ở đâu đó trong sân bay, Sachs. Cho Percey và Hale nằm xuống sàn nhà ngay. Cho một người cảnh giác họ rồi huy động tất cả những người khác ra ngoài, săn tìm tên Vũ công. Đội SWAT đang trên đường tới rồi.”

Có vấn đề.

Hắn đang theo dõi cô ả cảnh sát tóc đỏ phía sau chiếc xe cứu thương. Qua chiếc kính ngắm Redfield hắn không thể nhìn rõ chính xác cô ta đang làm gì. Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy bất an.

Hắn có cảm giác cô ta đang làm điều gì đó đối với hắn. Điều gì đó để làm hắn lộ mặt, để triệt hạ hắn.

Stephen run rẩy.

Cô ta nhảy ra chiếc xe cứu thương, nhìn xung quanh sân bay.

Có chuyện gì đó đang xảy ra, quân nhân.

Thưa ngài, tôi biết rồi ạ, thưa ngài.

Tóc đỏ bắt đầu quát tháo, ra mệnh lệnh cho những cảnh sát khác. Hầu hết bọn chúng đều chăm chú nhìn cô ta, nghiêm nghị lắng nghe cô ta thông báo, rồi nhìn khắp xung quanh. Một người chạy tới xe của hắn, rồi người thứ hai.

Hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của tóc đỏ và đôi mắt của cô ta như hai con giòi đang quét qua bề mặt sân bay. Hắn đặt dấu chữ thập trong kính ngắm vào chiếc cằm xinh xắn của cô ta. Cô ta vừa phát hiện ra điều gì vậy? Cô ta đang tìm kiếm cái gì?

Cô ta chợt dừng lại và hắn thấy cô ta đang nói chuyện một mình.

Không, không phải một mình. Cô ta đang nói vào một chiếc mic. Cách cô ta lắng nghe, rồi gật đầu, dường như cô ta đang nhận mệnh lệnh từ một kẻ nào đó.

Kẻ nào? Hắn tự hỏi.

Kẻ bằng cách nào đó đã phát hiện ra việc mình đang ở đây. Stephen tự nhủ.

Kẻ đang săn lùng mình.

Kẻ có thể theo dõi mình qua những khung cửa sổ rồi biến mất trong nháy mắt. Kẻ có thể đi xuyên qua tường và những lỗ nhỏ hay khe nứt bé tí để rình mò và bắt mình.

Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn – sự thật là hắn đã run rẩy – và trong chớp mắt dấu chữ thập của kính ngắm đi chệch khỏi cô nàng cảnh sát tóc đỏ và hắn đã để mất mục tiêu.

Chuyện chó chết gì vậy, quân nhân?

Thưa ngài, tôi không biết, thưa ngài.

Khi lấy lại được mục tiêu là tóc đỏ hắn mới thấy là tình hình đã trở nên tồi tệ đến mức nào.Cô ta đang chỉ tay thẳng về chiếc xe của người cung cấp sơn mà hắn vừa đánh cắp được. Nó được đỗ cách chỗ hắn nằm khoảng 200 feet, trong một bãi đỗ xe nhỏ dành riêng cho những công nhân xây dựng.

Cho dù tóc đỏ đang nói chuyện với ai thì hẳn kẻ đó cũng đã tìm được cái xác của tay thợ sơn và phát hiện ra việc hắn đột nhập vào trong khu vực sân bay này bằng cách nào.

Con giòi đang tiến lại gần hơn. Hắn cảm thấy cái bóng của nó, sự nhầy nhụa của nó.

Cảm giác nhớp nháp. Lũ giòi đang trườn lên chân hắn… lũ giòi đang bò lổm nhổm xuống cổ hắn…

Mình phải làm gì bây giờ? Hắn phân vân.

Một cơ hội… một phát súng…

Họ đang ở rất gần, Người vợ và Người bạn. Hắn có thể kết thúc mọi việc ngay lúc này. Tất cả chỉ cần đến năm giây. Có lẽ những gì hắn thấy trên cửa sổ có lẽ chính là cái bóng của họ. Cái bóng mờ mờ đó. Hoặc là cái kia… Nhưng Stephen biết rằng nếu hắn bắn qua lớp kính, tất cả mọi người sẽ nằm dán chặt xuống sàn nhà. Nếu hắn không giết được Người vợ bằng phát súng đầu tiên, coi như hắn đã phá hỏng một cơ hội.

Mình cần cô ta ra ngoài. Mình cần thu hút chúng ra khỏi nơi ẩn nấp để vào khu vực tiêu diệt. Ở đó thì mình không thể nào bắn trượt được.

Hắn không còn thời gian. Không còn thời gian! Nghĩ đi!

Nếu anh muốn giết con hươu mẹ, hãy nhắm vào con hươu con.

Stephen bắt đầu thở chậm lại. Hít, thở, hít, thở. Hắn tìm được mục tiêu. Bắt đầu tăng lực kéo, hầu như hoàn toàn vô thức, bóp cò. Khẩu Model 40 nổ đanh.

Tiếng nổ đinh tai vang lên khắp sân bay và tất cả cảnh sát đổ nhào xuống đất, rút súng ra lăm lăm.

Thêm một phát súng nữa, và cột khói thứ hai bốc lên từ phần động cơ gắn phía sau đuôi của chiếc phản lực màu bạc đậu trong hangar.

Cô nàng cảnh sát tóc đỏ, khẩu súng lăm lăm trên tay, đang bò thấp, mắt lia khắp nơi quan sát. Cô ta liếc nhìn hai lỗ khói tỏa ra từ vỏ chiếc máy bay, rồi quay ra nhìn sân bay một lần nữa, chĩa khẩu Glock ngắn ngủn ra phía trước.

Tiêu diệt cô ta không?

Có? Không?

Không được, quân nhân. Tập trung vào mục tiêu của anh đi.

Hắn lại bắn tiếp. Viên đạn nổ tung bóc đi một mảnh nhỏ bay ra khỏi sườn chiếc máy bay.

Bình tĩnh. Thêm một phát nữa. ảm giác báng súng giật tì lên vai, mùi thuốc súng cháy ngọt ngào. Một tấm kính chắn gió trong buồng lái nổ tung.

Đây mới là phát súng làm nên chuyện.

Và kia cô ta đột nhiên hiện ra – Người vợ – đang cố lách người chạy ra cửa văn phòng, giằng co với tay cảnh sát tóc vàng, người đang cố kéo cô ta quay vào trong.

Mục tiêu chưa hiện rõ. Cứ để cô ta chạy ra.

Siết cò. Một phát đạn nữa xuyên thẳng vào động cơ.

Người vợ, khuôn mặt kinh hoàng, giằng ra được và chạy thẳng xuống bậc thềm, tiến về phía chiếc hangar để đóng cửa, bảo vệ đứa con cưng của mình.

Nạp đạn.

Hắn đặt dấu ngắm hình chữ thập vào ngực Percey khi cô đặt chân xuống mặt đất và bắt đầu chạy.

Bắn chặn trước mục tiêu toàn thân khoảng bốn inch, Stephen thầm tính trong đầu như một chiếc máy. Hắn nhích mũi khẩu súng về phía trước người cô và siết cò. Súng nổ đúng lúc tay cảnh sát tóc vàng túm được cô và cả hai nằm phục xuống một mô đất nhỏ trên mặt đất. Trượt rồi. Và họ có đủ chỗ che chắn để ngăn hắn tiếp tục nã đạn vào lưng họ.

Chúng đang ập vào đấy, quân nhân. Chúng đang tấn công hai bên sườn anh.

Rõ, thưa ngài, tôi hiểu rồi.

Stephen liếc nhìn qua các đường băng. Những cảnh sát khác đã xuất hiện. Họ đang bò về phía xe của mình. Một chiếc xe đang lao thẳng về phía hắn, chỉ còn cách khoảng 50 thước. Stephen dùng một phát súng để vô hiệu hóa động cơ xe. Khói trắng bốc lên từ mũi xe, chiếc xe khựng lại.

Giữ bình tĩnh, hắn tự nhủ.

Chúng ta đã sẵn sàng rút lui. Chúng ta chỉ cần thêm một phát súng dọn đường nữa.

Hắn nghe thấy tiếng vài phát súng ngắn bắn rất rát. Hắn nhìn lại về phía tóc đỏ. Cô ta đang đứng với tư thế chiến đấu, khẩu súng ngắn ngủn chĩa về phía hắn, tìm vị trí nơi ánh lửa đầu nòng súng của hắn phát ra. Tiếng nổ của những phát súng không giúp gì được cho cô ta, tất nhiên; đó là lý do tại sao hắn không bao giờ bận tâm đến việc dùng ống giảm thanh. Những âm thanh điếc tai cũng khó xác định vị trí chẳng kém gì những tiếng động khẽ.

Cô cảnh sát tóc đỏ đang đứng thẳng người, nheo nheo mắt chăm chú nhìn về phía trước.

Stephen đóng khóa nòng của khẩu Model 40 lại.

Amelia Sachs nhìn thấy một vệt sáng lấp loáng hiện lên và cô biết chỗ tên Vũ công Quan tài đang trốn.

Đó là một rặng cây nhỏ nằm cách đó khoảng hơn 300 thước. Chiếc kính ngắm của hắn phản chiếu vệt sáng ló ra từ đám mây nhợt nhạt phía trên đầu.

“Đằng kia”, cô hét lên, chỉ trỏ, hai cảnh sát của hạt đang lái xe phăm phăm lao tới.

Những cảnh sát vũ trang cũng nhảy vào xe và nổ máy, đi vòng phía sau một hangar gần đó để đánh thọc sườn hắn

.

“Sachs”, Rhyme gọi cô qua tai nghe. “Có chuyện gì…”

“Lạy Chúa, Rhyme, hắn đang ở trên sân bay, nổ súng vào chiếc máy bay.”

“Sao cơ?”

“Percey đang cố chạy đến chỗ hangar. Hắn bắn bằng đầu đạn chạm nổ. Hắn bắn như vậy để kéo chị ta ra ngoài.”

“Cô ở yên đấy, Sachs. Nếu Percey muốn tự sát, cứ để mặc cô ta. Nhưng cô thì ở yên đấy!”

Người cô túa đầm mồ hôi vì căm giận, hai bàn tay run lẩy bẩy, tim đập thình thịch. Cô cảm thấy cơn run rẩy vì kinh hoàng chạy dọc sống lưng.

“Percey”, Sachs gào lên.

Người phụ nữ đã lại giật tung ra khỏi Jerry Banks và guồng chân cắm đầu chạy. Cô đang chạy về phía cánh cửa của hangar.

“Không!”

Ôi, mẹ kiếp.

Mắt Sachs dán chặt vào vị trí nơi cô vừa nhìn thấy ánh lấp loáng hắt ra từ kính ngắm của tên Vũ công.

Quá xa, thực sự là quá xa, cô thầm nghĩ. Mình không thể bắn được từ khoảng cách xa như thế.

Nhưng nếu mày giữ được bình tĩnh, mày hoàn toàn có thể. Mày vẫn còn mười một viên đạn cơ mà. Trời đang lặng gió. Vấn đề duy nhất là độ rơi của đường đạn do khoảng cách. Nhắm cao lên và viên đạn sẽ ăn xuống là vừa.

Cô nhìn thấy mấy chiếc lá bắn tung ra khi tên Vũ công nổ súng lần nữa.

Trong chớp mắt sau đó một viên đạn bay sạt qua mặt cô chỉ cách vài centimét. Cô cảm nhận rõ sóng xung kích đập vào mặt và nghe thấy tiếng rít của viên đạn đang lao đi với vận tốc gấp hai lần vận tốc âm thanh đốt cháy không khí xung quanh.

Cô chỉ kịp bật ra một tiếng rên rất khẽ rồi đổ gục người nằm sấp xuống mặt đất, co rúm lại.

Không! Mày đã có một cơ hội để bắn trả. Trước khi hắn kịp nạp tiếp đạn. Nhưng giờ thì quá muộn rồi. Hắn đã đóng khóa nòng và nạp xong đạn.

Cô vụt ngẩng đầu lên, nâng súng lên ngắm, rồi lại mất sạch nhuệ khí. Thụp đầu xuống, khẩu Glock ngắm vu vơ về phía rặng cây, cô vội vàng bắn bừa năm phát liền.

Nhưng có lẽ chẳng thà cô bắn bằng súng không có đạn còn hơn.

Cố lên nào, cô gái. Đứng dậy. Ngắm hẳn hoi và nổ súng. Mày vẫn còn sáu viên trong buồng đạn và hai băng đạn cài ở thắt lưng cơ mà.

Nhưng ý nghĩ về viên đạn vừa bay sượt qua mặt giữ cô nằm chết gí trên mặt đất.

Làm đi! Cô giận dữ rủa thầm mình.

Nhưng cô không thể.

Tất cả những gì Sachs có đủ can đảm để làm là ngẩng đầu cao thêm vài phân – vừa đủ để nhìn thấy Percey Clay đang chạy như điên về phía cửa hangar đúng lúc Jerry Banks bắt kịp được cô ta.Tay thám tử đẩy cô ta ngã nhào xuống đất ngay phía ssau một chiếc xe chở máy phát điện. Gần như đồng thời với tiếng nổ rền vang từ khẩu súng trường của tên Vũ công Quan tài là tiếng rắc rắc nghe thật ghê sợ khi viên đạn xuyên trúng Banks, anh lảo đảo quay một vòng như người say rượu trong lúc máu phun ra thành một đám mây xung quanh.

Và trên khuôn mặt của anh, đầu tiên là vẻ ngạc nhiên, rồi đến kinh hoàng, và rồi không còn gì nữa khi anh đổ gục xuống mặt bê tông ẩm ướt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN