Vũ Điệu Của Thần Chết - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Vũ Điệu Của Thần Chết


Chương 17


Giờ thứ 22 của 45

Vài người trong số họ đã ngủ.

Sellitto nằm trong một chiếc ghế bành, thức dậy trong tình trạng không thể nhàu nhĩ hơn được nữa, mái tóc bù xù. Cooper thì ngủ dưới nhà.

Có vẻ như Sachs đã qua đêm trên một chiếc sofa dưới nhà hoặc trong một phòng ngủ nào đó dưới tầng một. Không thèm đếm xỉa gì đến chiếc giường Clinitron nữa.

Còn Thom, dù bản thân cũng đang buồn ngủ đến hoa mắt, vẫn lăng xăng đi lại, lúc nào cũng luôn chân luôn tay, bận rộn đo huyết áp cho Rhyme. Mùi cà phê thơm ngào ngạt tỏa khắp ngôi nhà.

Lúc này trời cũng vừa hừng sáng và Rhyme đang chăm chú nhìn những bảng sơ đồ bằng chứng. Họ thức đến tận bốn giờ sáng, vạch định chiến lược nhử tên Vũ công vào bẫy – và đối phó với hàng lô những lời phàn nàn về quyết định sơ tán.

Liệu có ăn thua không nhỉ? Liệu tên Vũ công có rơi vào chiếc bẫy họ giăng lên không? Rhyme tin là có. Nhưng vẫn còn một câu hỏi khác, một câu hỏi Rhyme không hề muốn nghĩ tới nhưng cũng không thể phớt lờ. Liệu chiếc bẫy sẽ bật mạnh đến đâu? Bình thường thì tên Vũ công cũng đáng sợ lắm rồi? Hắn sẽ tiếp tục thế nào nữa, một khi bị dồn vào chân tường?

Thom mang cà phê tới và mọi người bắt đầu nghiên cứu bản đồ chiến thuật của Dellray. Rhyme, lúc này đã quay lại chiếc xe lăn Storm Arrow, đẩy xe vào vị trí và xem bản đồ cùng mọi người.

“Tất cả các bộ phận đã vào vị trí rồi chứ?”, anh hỏi Sellitto và Dellray.

Cả những đội 32-E của Haumann và lực lượng cơ động liên bang của Dellray gồm các sĩ quan SWAT của FBI được lấy từ Quận Nam và Quận Đông đều đã sẵn sàng. Họ đã cơ động vào vị trí dưới sự che chở của màn đêm, qua hệ thống thoát nước và tầng hầm, cũng như trên các mái nhà, tất cả đều mang đồ ngụy trang đặc biệt khi tác chiến trong đô thị; Rhyme tin chắc rằng tên Vũ công vẫn đang duy trì hoạt động theo dõi mục tiêu của mình.

“Đêm nay hắn sẽ không ngủ đâu”, Rhyme đã cảnh báo mọi người.

“Anh chắc chắn hắn sẽ đi vào theo đường này chứ, Lincoln?” Sellitto hỏi với vẻ hoài nghi.

Chắc chắn ư? Anh bực bội nghĩ thầm. Ai có thể chắc chắn điều gì với tên Vũ công cơ chứ?

Vũ khí đáng sợ nhất của hắn là đánh lạc hướng…

Rhyme nói với vẻ chế giễu, “Chắc chắn 92,7%”.

Sellitto khẽ bật ra một tiếng cười chua chát.

Đúng lúc đó chuông cửa vang lên. Lát sau, một người đàn ông trung tuổi thấp đậm mà Rhyme không biết mặt hiện ra ở ngưỡng cửa phòng khách.

Tiếng thở dài từ Dellray cho thấy sắp có chuyện không hay xảy ra. Có vẻ như Sellitto cũng biết anh ta, và anh gật đầu chào với vẻ cảnh giác.

Anh ta tự giới thiệu mình là Reginal Eliopolos, trợ lý Chưởng lý Hoa Kỳ ở Quận Nam. Rhyme nhớ ra anh ta chính là tay công tố viên phụ trách vụ án Phillip Hansen.’

“Anh là Lincoln Rhyme? Đã nghe nói nhiều về danh tiếng của anh. Ừ hứ. Ừ hứ.” Anh ta bắt đầu dợm bước về phía trước, bàn tay chìa ra như một cái máy. Rồi anh ta chợt nhận ra rằng cánh tay mình có vươn với Rhyme cũng bằng thừa, vậy là anh ta đành chuyển nó sang phía Dellray, anh này bắt nó với vẻ miễn cưỡng. Câu chào vui vẻ “Fred, rất vui được gặp anh” của anh ta cũng mang ý nghĩa hoàn toàn ngược lại và Rhyme tự hỏi điều gì là nguồn gốc của sự lạnh lùng trong quan hệ giữa họ.

Tay công tố viên phớt lờ Sellitto và Mel Cooper. Theo bản năng Thom tự cảm nhận được là ai nên anh cũng không thèm mang cà phê ra mời khách.

“Ừ hứ. Ừ hứ. Nghe nói các vị đang cùng nhau thực hiện một chiến dịch ra trò. Có vẻ như các vị chưa xin ý kiến của giới chức trách bên trên thì phải, nhưng của đáng tội, tôi cũng biết là phải tùy cơ ứng biến chứ. Nhiều lúc ai hơi đâu mà đợi có đủ chữ ký từ ba cấp.” Eliopolos bước lại gần một chiếc kính hiển vi điện tử, nheo mắt nhòm qua ống kính. “Ừ hứ”, anh ta nói, mặc dù việc anh ta nhìn thấy cái gì lúc này quả là một điều bí hiểm đối với Rhyme, vì đèn soi của kính hiển vi đã bị tắt từ bao giờ.

“Có lẽ…”, Rhyme bắt đầu.

“Vấn đề chính chứ gì? Đi thẳng vào vấn đề chính chứ gì?” Eliopolos quay ngoắt lại. “Tất nhiên rồi. Nói thế này cho nhanh vậy. Có một chiếc xe bọc thép ở Tòa nhà Liên bang trong khu trung tâm. Tôi muốn các nhân chứng của vụ Hansen có mặt tại đó trong vòng một giờ nữa. Percey Clay và Brit Hale. Họ sẽ được đưa tới khu bảo vệ nhân chứng đặc biệt tại Shoreham của Liên bang, trên đảo Long Island. Họ sẽ ở đây cho đến khi bồi thẩm đoàn triệu tập vào sáng ngày thứ Hai. Vấn đề chính là thế đấy. Các vị thấy sao?”

“Anh nghĩ đây là một ý hay à?”

“Ừ hứ, chúng tôi nghĩ vậy đấy. Chúng tôi cho rằng như thế còn khôn ngoan hơn là sử dụng họ làm mồi nhử cho một kiểu trả thù cá nhân của NYPD.”

Sellitto thở dài.

Dellray thốt lên, “Hãy mở to mắt hơn một chút đi, Reggie. Anh cũng không hoàn toàn đứng ngoài cuộc đâu. Chẳng phải đây là một chiến dịch chung sao? Chẳng phải đây là một chiến dịch phối hợp sao?”.

“Như thế cũng tốt chứ sao”, Eliopolos nói một cách lơ đễnh. Lúc này tâm trí của anh ta đang tập trung hoàn toàn vào Rhyme. “Làm ơn cho tôi biết, chẳng lẽ anh thực sự cho rằng không có ai trong thành phố nhớ ra rằng đây chính là tên hung thủ đã giết chết các nhân viên dưới quyền của anh cách đây năm năm sao?”

Hừm, ừ hứ, quả thật Rhyme đã hy vọng rằng không còn ai nhớ. Và giờ đây khi đã có người nhắc tới chuyện này, anh và cả đội lại phải lóp ngóp bơi trong bát xúp[69].

“Nhưng mà nghe này”, tay công tố viên nói với vẻ khoái trá đầy giả lả, “Tôi không hề muốn có cuộc chiến xung đột về thẩm quyền. Tôi có muốn thế không? Tại sao tôi muốn thế chứ? Cái tôi muốn là Phillip Hansen. Cái mà tất cả chúng ta muốn là Phillip Hansen. Nhớ chứ? Hắn mới là con cá lớn”.

Chú thích

[69]Bơi trong bát xúp: Nghĩa là gặp khó khăn, rắc rối.

Quả thật là Rhyme đã hầu như quên phắt về Phillip Hansen, và giờ đây khi đã được nhắc anh mới chợt hiểu chính xác thì Eliopolos đang làm gì ở đây. Và phát hiện đó khiến anh thấy cực kỳ khó chịu.

Rhyme hít hít xung quanh Eliopolos như một con sói trên thảo nguyên. “Ở đó các anh cũng có các đặc vụ giỏi phải không?” Anh hỏi với vẻ mặt ngây thơ nhất. “Những người phụ trách bảo vệ nhân chứng ấy?”

“Ở Shoreham à?”, tay công tố viên trả lời với vẻ ngập ngừng. “Hừm, chắc chắn là phải có chứ. Ừ hứ.”

“Các anh đã quán triệt cho họ biết tình hình an ninh hiện nay chưa? Về việc tên Vũ công nguy hiểm như thế nào?” Hoàn toàn ngây thơ như một thiên thần nhỏ.

Một thoáng ngập ngừng. “Tôi thông báo cho họ rồi.”

“Và chính xác thì mệnh lệnh của họ là gì?”

“Mệnh lệnh ư?” Eliopolos hỏi một cách yếu ớt. Anh ta cũng không phải là một thằng ngốc. Anh ta biết mình vừa sa bẫy.

Rhyme phá lên cười. Anh quay sang nhìn Sellitto và Dellray. “Thấy chưa, anh bạn công tố viên của chúng ta đây có ba nhân chứng mà anh ta hy vọng có thể giúp tóm cổ được Hansen.”

“Ba?”

“Percey, Hale… và chính tên Vũ công.” Rhyme khịt mũi giễu cợt. “Anh ta muốn tóm cả hắn để biến hắn thành bằng chứng”. Anh trừng trừng nhìn Eliopolos. “Có nghĩa là cả anh cũng đang dùng Percey làm mồi nhử.”

“Chỉ có điều”, Dellray cười khùng khục, “anh ta đang nhét cô ấy vào chiếc bẫy Xin-rủ-lòng-thương[70]. Hiểu rồi, hiểu rồi”.

Rhyme nói tiếp, “Chắc anh đang cho rằng lời buộc tội của anh chống lại Hansen chưa đủ sức nặng, cho dù Percey và Hale có nhìn thấy gì đi nữa”.

Ngài Ừ hứ cố làm ra vẻ chân thật. “Họ nhìn thấy hắn thủ tiêu những bằng chứng chó chết kia. Mẹ kiếp, nhưng của đáng tội là họ không thực sựnhìn thấy hắn làm chuyện đó. Nếu chúng ta tìm thấy những chiếc túi xách đó và tìm thấy bằng chứng cho thấy hắn có liên hệ tới vụ sát hại mấy quân nhân hồi mùa đông vừa rồi, coi như chúng ta đã có một lời buộc tội đủ sức nặng. Có thể. Nhưng, A, có thể chúng ta sẽ không tìm được những chiếc túi, và B, những bằng chứng trong đó có thể đã bị tiêu hủy.”

Nếu vậy thì, C, hãy gọi cho tôi. Tôi có thể tìm được bằng chứng ngay cả trong làn gió đêm thanh sạch nhất, Rhyme tự nhủ.

Sellitto nói, “Nhưng nếu các anh bắt sống được tay sát thủ do Hansen thuê, biết đâu hắn sẽ bán đứng ông chủ của mình.”

“Chính xác”. Epiopolos khoanh tay trước ngực một cách oai vệ, chắc chắn là trông giống hệt bộ dạng của anh ta lúc đứng trước tòa, khi anh ta đang nói những lời buộc tội cuối cùng.

Sachs vẫn đứng ở ngưỡng cửa và chăm chú nghe mọi chuyện từ đầu đến cuối. Cô hỏi một câu mà chính Rhyme cũng đang chuẩn bị hỏi. “Và các ông sẽ đưa cho tên Vũ công lời đề nghị ân xá để hắn làm thế?”

Epiopolos hỏi, “Cô là ai?”.

“Sĩ quan Sachs. IRD.”

“Đây không phải là một hiện trường vụ án để chuyên viên kỹ thuật như cô đặt câu hỏi…”

“Nếu vậy thì chính tôi là người đang đặt câu hỏi khốn kiếp đó đây”, Sellitto gầm lên, “và nếu tôi không có câu trả lời, tôi e là đích thân ngài thị trưởng cũng sẽ đặt câu hỏi đó”.

Chú thích

[70]Xin-rủ-lòng-thương: Nguyên văn là “Havaheart trap”: Kiểu bẫy lồng, dùng thức ăn làm mồi nhử chuột hay chó mèo hoang vào trong lồng. Không làm con vật bị thương hoặc chết.

Eliopolos có cả một sự nghiệp chính trị ở phía trước, Rhyme dám chắc như vậy. Và nhiều khả năng lại còn là một sự nghiệp chính trị rất xán lạn. Eliopolos nói, “Điều quan trọng là chúng tôi thành công trong việc truy tố Hansen. Trong hai tên thì hắn là kẻ đáng sợ hơn. Hắn mới là kẻ có tiềm năng gây ra nhiều mối nguy hiểm hơn”.

“Câu trả lời hay lắm”, Dellray nói, mặt anh ta nhăn nhúm lại vì cáu giận. “Nhưng nó chẳng liên quan chó gì đến câu hỏi cả. Các anh định sẽ đề nghị điều gì với tên Vũ công nếu hắn đồng ý khai ra Hansen?”

“Tôi không biết”, tay công tố viên nói với vẻ lảng trách. “Chuyện đó chưa hề được bàn bạc.”

“Bóc lịch mười năm trong một nhà giam cấp độ trung bình, đúng không?”, Sachs lầm bầm.

“Chuyện đó chưa hề được bàn bạc.”

Rhyme đang nghĩ đến chiếc bẫy mà họ đã lên kế hoạch thật chi tiết đến tận bốn giờ sáng. Nếu Percey và Hale được chuyển lúc này, tên Vũ công sẽ đánh hơi được ngay. Hắn sẽ chuyển hướng tấn công. Hắn sẽ biết họ đang ở Shoreham và với những cảnh sát bảo vệ đã được lệnh phải bắt sống hắn, hắn thừa sức lẻn vào trong, thủ tiêu cả Percey và Hale – cùng cả nửa tá Cảnh sát Tư pháp bảo vệ nhân chứng Mỹ – rồi thoát ra êm đẹp.

Tay công tố viên bắt đầu, “Chúng tôi không còn nhiều thời gian…”.

Rhyme cắt ngang đột ngột, “Anh có trát ở đây không?”.

“Tôi đã hy vọng là các vị sẽ sẵn lòng hợp tác.”

“Chúng tôi không hợp tác đấy.”

“Anh chỉ là một dân thường.”

“Nhưng tôi thì không”, Sellitto lên tiếng.

“Ừ hứ. Tôi hiểu.” Anh ta quay sang nhìn Dellray nhưng cũng thừa hiểu là không nên mất công hỏi xem viên đặc vụ đứng về bên nào. Tay công tố viên lại nói, “Tôi hoàn toàn có thể lấy được trát thông qua chương trình bảo vệ nhân chứng trong vòng ba đến bốn giờ nữa”.

Vào sáng Chủ nhật ấy à? Rhyme thầm nghĩ. Ừ hứ. “Chúng tôi sẽ không để họ đi đâu hết”, anh nói. “Anh muốn làm gì thì làm.”

Eliopolos nở một nụ cười trên khuôn mặt béo tròn rất quan liêu của mình. “Tôi phải cảnh báo anh rằng nếu như tên hung thủ này bị chết trong bất kỳ nỗ lực nào nhằm tóm hắn của các anh, đích thân tôi sẽ xem xét báo cáo của ủy ban đạn đạo[71], và nhiều khả năng tôi sẽ kết luận rằng mệnh lệnh sử dụng vũ lực sát thương trong một tình huống truy bắt tội phạm lại không được đưa ra bởi một người có chức trách phù hợp.” Anh ta nhìn Rhyme với ánh mắt đầy ý nghĩa. “Có thể sẽ nảy sinh những vấn đề về sự can thiệp của cá nhân dân sự vào hoạt động thực thi pháp luật của cơ quan an ninh liên bang. Điều đó có thể dẫn đến quá trình truy tố dân sự nghiêm trọng. Tôi chỉ muốn cảnh báo trước cho anh thế thôi.”

“Cám ơn”, Rhyme làm ra vẻ phấn khởi. “Rất lấy làm cảm kích.”

Khi anh ta đi khỏi, Sellitto làm dấu thánh. “Lạy Chúa tôi, Linc, anh nghe hắn nói rồi đấy. Hắn nói đến truy tố dân sự mới kinh chứ.”

“Ôi giời đất ơi… nói thật chứ, truy tố nghiêm trọng với chả không ghiêm trọng, cứ làm như cậu bé của chúng ta sợ lắm ấy”, Dellray phụ họa.

Tất cả đều cười phá lên vui vẻ.

Rồi Dellray vươn vai và nói, “Gần đây chẳng có chuyện đếch nào ra làm sao cả. Anh có nghe đến chuyện đó không, Lincoln? Về căn bệnh lây lan ấy?”

“Thế là thế nào?”

“Đã lây bệnh cho khá nhiều tay thời gian gần đây. Mấy cậu bé SWAT đã cùng tôi trải qua không biết bao nhiêu chiến dịch các loại với đủ những chuyện có thể xảy ra nhưng dạo này họ lại bị chứng run ngón tay bóp cò rất dở hơi.”

Sellitto, một diễn viên còn lâu mới sánh được với tay đạc vụ, nói bô bô, “Các anh cũng thế à? Tôi tưởng chuyện đó chỉ xảy ra với mấy tay trong ESU của chúng tôi thôi”.

“Nhưng nghe này”, Fred Dellray, Alec Guinness[72] của lực lượng đặc vụ ngầm lăn lộn trên đường phố, nói. “Tôi có cách chữa bệnh rồi. Tất cả những gì chúng ta cần làm là tự tay loại bỏ những tên vô lại khốn kiếp, kiểu như tên Vũ công này, cứ hình dung ra hắn đang nhìn chúng ta bằng nửa con mắt. Cách đó bao giờ cũng hiệu quả.” Anh mở điện thoại di động của mình. “Có lẽ tôi sẽ gọi điện cho các cô bé, cậu bé của mình và nhắc họ nhớ liều thuốc đó mới được. Yên tâm, tôi làm ngay đây.”

Chú thích

[71]Ủy ban đạn đạo: Ủy ban đánh giá tính hợp pháp của việc cảnh sát nổ súng trong quá trình truy bắt tội phạm.

[72]Alec Guinness (1914-2000): Diễn viên điện ảnh người Anh, được đánh giá là một trong những diễn viên vĩ đại nhất thế giới trong thế kỷ XX.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN