Vụ Giết Người Trên Sân Golf - Chương 27: Lời kể của Jack Renauld
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
272


Vụ Giết Người Trên Sân Golf


Chương 27: Lời kể của Jack Renauld


– Xin chúc mừng anh Jack – Poirot bắt chặt tay chàng thanh niên và nói.

Renauld-con đến khách sạn thăm chúng tôi khi vừa được tha, định sau đó về Merlinville thăm Marthe và mẹ. Đi theo anh ta là Stonor, nét mặt và dáng người khỏe mạnh của ông ta rất tương phản với dáng mệt lả của chàng thanh niên. Trong rõ là Jack đang gần kề trạng thái rối loạn thần kinh. Anh ta buồn rầu mỉm cười với Poirot và nói khẽ:

– Tôi đã làm mọi việc để bảo vệ cô ta, còn bây giờ không gì giúp cô ta được.

– Vị tất đã có thể hy vọng là một cô gái bình thường lại muốn tự cứu mình bằng cái giá cuộc đời anh – Stonor nhận xét lạnh lùng – Cô ta phải ra tự thú khi biết rằng máy chém đang đe dọa anh.

– Tôi lấy danh dự mà thề rằng, chính cái đó cũng có thể đe dọa anh thật – Poirot nháy mắt láu lỉnh nhận xét – Trong lương tâm anh sẽ mãi mãi ghi nhớ cái chết vì phát điên của ông Grosier, nếu như anh tiếp tục im lặng mãi.

– Trạng sư của tôi là một con lừa lương thiện – Jack nói – Ông ấy làm tôi hết sức tức giận. Tôi không thể hoàn toàn tin cậy ông ta. Nhưng hiện nay cái gì sẽ xảy ra với Bella?

– Nếu như tôi ở địa vị anh – Poirot nói thành thật – tôi sẽ không buồn lắm. Tòa án Pháp rất khoan dung đối với tuổi trẻ, sắc đẹp và việc giết người vì ghen tuông. Một luật gia thông minh sẽ tổ chức một phiên tòa ồn ào với những tình huống giảm nhẹ tội. Nhưng với anh sẽ có ít điều thú vị…

– Tôi bây giờ thế nào cũng được. Ông Poirot, ông có nghĩ là phần nào đấy tôi thật sự thấy mình có tội trong cái chết của cha tôi. Nếu như không có tôi và không có những quan hệ rắc rối của tôi với người con gái ấy thì có lẽ hôm nay cha tôi vẫn sống và khỏe mạnh. Và sau đó là sự cẩu thả tệ hại, mà vì nó tôi đã không cầm chiếc áo khóac của mình. Tôi không thể không cảm thấy có trách nhiệm đối với việc giết người. Điều này sẽ theo đuổi tôi mãi mãi.

– Không đâu – tôi nói để trấn an.

– Lẽ tất nhiên tôi thấy hãi hùng khi nghĩ rằng Bella đã giết cha tôi – Jack nói tiếp – Nhưng tôi đối xử với cô ấy thật đáng xấu hổ. Sau khi tôi gặp Marthe và yêu, lẽ ra tôi phải viết thư cho cô ta và thú nhận tất cả. Nhưng tôi rất sợ khi nghĩ đến chuyện bê bối và đến việc Marthe sẽ biết điều này. Cô ta có thể tưởng tượng ra nhiều chuyện hơn là thực tế. Chà, nói tóm lại, tôi đã xử sự như một thằng hèn và hy vọng rằng mọi chuyện tự nó sẽ ổn thỏa. Tôi chỉ bơi theo dòng mà không hiểu rằng tôi đã làm cho cô gái đáng thương bị tuyệt vọng. Nếu như trong thực tế cô ta đã xé xác tôi như dự định thì tôi cũng đáng tội. Cô ta bao giờ cũng là người đoan chính. Việc cô ta ra tự thú, một lần nữa khẳng định điều này. Vì thế tôi sẵn sàng chịu sự trừng phạt.

Anh ta im lặng một hai phút, sau đó nói lúng túng:

– Một câu hỏi làm tôi không yên lòng: cha tôi mặc áo lót và áo bành tô của tôi đi dạo ban đêm làm gì? Có lẽ ông vừa thoát khỏi những tên ngoại quốc ấy… Và có lẽ mẹ tôi lầm khi cho rằng lúc bọn này đến là 2 giờ. Hoặc… hoặc là đó là một sự ngụy tạo? Tôi muốn nói, liệu mẹ tôi có nghĩ… mẹ tôi không thể nghĩ… rằng… một trong hai tên đó là tôi?

Poirot làm cho Jack yên tâm.

– Không đâu, anh Jack. Đừng lo lắng về vấn đề này. Về những chuyện còn lại, trong một ngày nào đấy tôi sẽ giải thích cho mọi người rõ tất cả. Điều này khá lạ kỳ. Nhưng anh hãy kể cho chúng tôi ngh điều gì đã xảy ra với anh vào buổi tối khủng khiếp đó.

– Tôi đã nói rằng tôi từ Cherbourg về để gặp Marthe trước khi đi sang bán cầu bên kia. Tàu hỏa đến chậm và tôi quyết định đi đường ngắn nhất – qua sân chơi gôn. Từ đó tôi có thể dễ dàng đi vào biệt thư Margueritte. Tôi đã gần tới nơi, nhưng bỗng nhiên…

Jack im lặng, xúc động mân mê cúc áo.

– Sau đó chuyện đã xảy ra?

– Tôi nghe thấy một tiếng kêu khủng khiếp. Tiếng kêu không to, dường như có ai đó bị nghẹt thở trong một cơn động kinh. Tôi sợ hãi. Tôi đứng bất động trong một phút. Sau đó tôi thận trọng đi vòng quanh các bụi cây. Dưới ánh trăng lờ mờ tôi nhìn thấy một cái hố mới đào và cạnh đó là một người nằm sấp, lưng bị đâm bằng dao chỗ trái tim. Còn sau đó… sau đó… tôi nhìn thấy cô ấy. Cô ấy nhìn tôi… dường như nhìn thấy một bóng ma. Có lẽ cô ấy cũng nghĩ như vậy. Nét mặt cô ấy dường như đờ ra vì khiếp sợ. Sau đó cô ấy kêu thét lên, quay mặt và chạy đi. Tôi hết sức bối rối và trong bóng tối tôi đã không nhận ra người bị giết.

Jack ngưng bặt, cố làm chủ những tình cảm của mình.

– Rồi sau đó ra sao? – Poirot hỏi nhẹ nhàng.

– Tôi thấy cảnh này dường như bị phủ một làn sương. Tôi nhớ rằng tôi đứng một lúc như trời trồng vì sửng sốt. Sau đó tôi hiểu rằng, tốt nhất cho tôi là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể bị nghi ngờ, nhưng tôi sợ tôi sẽ phải đưa ra những lời khai chống lại Bella. Tôi đi bộ đến St. Omer như đã nói với ông và từ đó đi ôtô đến Cherbourg.

Có tiếng gõ cửa. Người tùy phái bước vào và trao cho Stonor một bức điện. Đọc xong điện, ông ta đứng dậy.

– Bà Renauld đã tĩnh – Stonor nói.

– Ô! – Poirot chạy ngược chạy xuôi nói – Nào, ta đi về Merlinville ngay thôi.

° ° °

Chúng tôi lên xe đi ngay lập tức. Stonor, theo đề nghị của Jack, đồng ý ở lại và làm mọi việc có thể làm cho Bella.

Poirot, Jack và tôi ngồi vào xe của Renauld. Chuyến đi mất hơn 40 phút. Khi chúng tôi đi ngang qua biệt thự Marguerite, Jack đưa mắt nhìn Poirot vẻ cầu khẩn:

– hay các ông đến gặp mẹ tôi không có tôi đi cùng và là người đầu tiên nói cho mẹ tôi biết, là tôi đã được tha, có được không?

– Còn anh sẽ thân chinh báo tin đó cho cô Marthe – Poirot chảy nước mắt vì cười nói – Được thôi, hãy chạy đi, chính tôi cũng vừa định yêu cầu anh như vậy.

Không bắt mình đợi lâu, Jack dừng xe, nhảy ra ngoài và chạy theo con đường mòn dẫn đến cửa vào.

Chúng tôi đi tiếp về biệt thự Gienevieve.

– Poirot – tôi nói – anh có nhớ chúng ta đã đến đây như thế nào vào hôm đầu tiên không? Và chúng ta đã nhận được tin về vụ giết ông Renauld?

– Ồ, có, lẽ tất nhiên là tôi nhớ. Và chuyện đó mới xảy ra không lâu la gì. Nhưng có biết bao nhiêu chuyện, tất cả đã xảy ra từ đó, nhất là với anh, anh bạn của tôi.

– Đúng, quả thật thế – tôi đỏ mặt thở dài.

– Anh lại chỉ thấy trong câu nói của tôi ý nghĩa tâm linh rồi, Hastings ạ. Nhưng tôi chỉ muốn nói đến cái đó. Chúng ta hy vọng rằng công lý sẽ đối xử khoan dung với cô Bella. Và Jack Renauld cũng không thể cưới cả hai người một lúc được. Tôi đã ám chỉ đến những cuộc lưu lạc của anh trong những rối rắm của vụ này. Và cũng không có gì khó hiểu. Đó là một vụ phạm pháp đã được dự tính rất ranh mãnh mà không phải một thám tử có thể điều tra được. Kịch bản, do Georges Conneau nghĩ ra, trong thực tế đã được hoàn chỉnh, nhưng việc thực hiện… Ồ, không có gì! Còn người bị giết một cách ngẫu nhiên trong cơn ghen của một cô gái… Chà, trong thực tế ở đây, đâu là kế hoạch hoặc lôgic phức tạp?

Tôi cười to vì cách nghĩ kỳ lạ của Poirot. Lúc đó cửa mở và bà Francoise xuất hiện.

Poirot giải thích cho bà ta hiểu là anh cần gặp bà Renauld gấp. Bà già dẫn anh lên gác. Tôi ở lại phòng khách. Một lát sau Poirot quay lại. Trông anh có vẻ nghiêm trang khác thường.

– Ôi, công với chả việc, Hastings! Khỉ thật! Sắp có bão đấy!

– Anh muốn nói gì vậy? – tôi kêu to.

– Không thể tưởng tượng được – Poirot nói đăm chiêu – nhưng phụ nữ thường thay đổi xoành xoạch.

– Jack và Marthe Daubreuil đang đến kìa – Tôi nói to, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Poirot từ trong nhà chạy vụt ra gặp đôi thanh niên ngoài bậc tam cấp.

– Đừng đến gặp bà cụ. Tốt nhất là không nên. Mẹ anh đang rất yếu và phiền muộn.

– Tôi biết – Jack nói – Nhưng tôi cần gặp mẹ tôi.

– Không nên, tôi đoan chắc với anh như thế. Bây giờ tốt nhất là không nên gặp bà cụ.

– Nhưng Marthe và tôi…

– Trong bất kỳ trường hợp nào cũng không nên đem cô ấy đi theo. Anh cứ đi, nếu việc đó là cần thiết, nhưng ở địa vị anh lấy tôi đi cùng là hợp lý hơn.

Tiếng nói vang lên từ trên cầu thang buộc tất cả chúng tôi phải rùng mình.

– Ông Poirot, cảm ơn ông vì sự giúp đỡ. Nhưng tôi muốn biểu thị ý chí của mình ngay lập tức.

Chúng tôi ngạc nhiên quay lại.

Bà Renauld có Leonie dìu đang xuống cầu thang, đầu bà vẫn còn phải băng. Người hầu gái khẩn khoản mời bà chủ quay lại giường:

– Bà sẽ tự làm hại mình. Việc này trái với mọi lời khuyên của bác sĩ.

Nhưng bà Renauld tiếp tục bước xuống.

– Mẹ! – Jack hét lên, lao lại đón bà Renauld.

Nhưng bà lão ra hiệu cho anh ta dừng lại.

– Tao không phải là mẹ mày! Mày không phải là con tao! Từ giờ phút này tao từ mày!

– Mẹ! – chàng thanh niên sửng sốt nhắc lại.

Một thoáng dường như người mẹ lưỡng lự vì bị giọng nói đau khổ của chàng trai làm mủi lòng. Poirot vẫy tay có vẻ tán thành sự hòa giải. Nhưng bà Renauld đã lại làm chủ được mình:

– Mày mang dòng máu của bố mày. Mày chịu trách nhiệm tinh thần về cái chết của cha mày. Vì cô gái này, mày đã không nghe lời bố. Còn sự đối xử nhẫn tâm của mày với cô gái khác đã đẩy cô ta đến chỗ gây tội ác. Cút ngay khỏi nhà tao. Ngày mai tao sẽ có những biện pháp cần thiết để mày không bao giờ có thể đụng đến một xu trong số tiền của ông ấy. Nếu mày muốn thành đạt, mày hãy lấy cô gái là con của kẻ thù đáng nguyền rủa của cha mày!

Và bà Renauld bắt đầu bước lên nhà một cách chậm rãi, với sự đau khổ hiện trên nét mặt.

Tất cả chúng tôi đều sửng sốt, hoàn toàn không chờ đợi cảnh này xảy ra. Jack Renauld kiệt sức vì tất cả những gì đã nếm trải, người lảo đảo và một chút nữa thì ngã nhào. Tôi và Poirot đã kịp đỡ anh ta.

– Anh ấy quá mệt – Poirot nói với Marthe – Ta đưa anh ta đi đâu bây giờ?

– Tất nhiên là về nhà tôi. Về biệt thự Marguerite. Chúng tôi, mẹ tôi và tôi, sẽ chăm sóc anh ấy. Jack đáng thương của em.

Chúng tôi đưa chàng trai về biệt thự Marguerite. Tại đó, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, anh ta ngã lăn ra ghế. Poirot sờ trán và bàn tay anh ta:

– Anh ta bị sốt. Sự căng thẳng kéo dài bắt đầu có ảnh hưởng. Và bây giờ lại thêm cú này nữa. Hãy đưa anh ấy lên giường, còn tôi và Hastings sẽ đi gọi bác sĩ.

Một lát sau bác sĩ tới. Sau khi khám bệnh, ông ta nêu giả thuyết đó chỉ là hậu quả của sự căng thẳng thần kinh. Nếu được giữ yên tĩnh và bình tâm hoàn toàn thì chàng trai có thể khỏe lại vào sáng mai, nhưng nếu làm anh ta lo lắng thì bệnh tình sẽ tiến triển. Cần có một người nào đó túc trực thường xuyên bên anh ấy.

Sau khi dự tính một số điều cần thiết, chúng tôi để Jack cho hai mẹ con Marthe trông nom, còn chúng tôi thì về thị trấn.

° ° °

Giờ ăn trưa bình thường của chúng tôi đã qua rồi và cả hai chúng tôi đói lả người. Khách sạn đầu tiên mà chúng tôi tới đã làm tiêu tan nỗi đau khổ của chúng tôi bằng món ốp lết tuyệt vời, sau đó là món thịt rán cũng ngon không kém.

– Còn bây giờ ta bàn đến chỗ ngủ – Poirot nói khi bữa ăn kết thúc bằng tách cà phê đen – Ta thử thu xếp ở khách sạn cũ xem có được không?

Chúng tôi bước đến đó chẳng gặp trở ngại gì. Người gác cửa chào chúng tôi và bảo rằng ở đây còn hai phòng khá sang trông ra biển. Sau đó Poirot hỏi anh ta một câu làm tôi ngạc nhiên:

– Cô Robinson từ Anh đã tới chưa?

– Dạ, thưa ngài, cô ấy đang ở phòng khách nhỏ.

– Poirot – tôi kêu to khi cùng anh đi trên hành lang – Cô Robinson là ai nhỉ?

Poir làm tôi tươi lên bằng nụ cười hiều hậu:

– Đó là đối tượng thích hợp cho đám cưới của anh, Hastings ạ.

– Nhưng tôi…

– Cứ đi đi! – Poirot nói thân ái đẩy tôi qua ngưỡng cửa – Anh nghĩ rằng tôi muốn kêu tướng lên cái họ Duveen ở Merlinville này à?

Trong phòng khách thật sự là Cinderella đang đợi chúng tôi. Tôi nắm tay cô và xiết chặt trong hai tay mình. Đôi mắt tôi biểu hiện điều còn lại.

Poirot cất tiếng ho.

– Này các con của ta – Poiroit nói – vào lúc này chúng ta không có thì giờ để biểu lộ tình cảm. Công việc đang chờ ở phía trước. Này cô gái, cô có mang theo cái tôi yêu cầu đấy chứ?

Đáp lại, Cinderella lấy trong xắc ra một vật gì đó bọc trong giấy và im lặng đưa cho Poirot. Poirot mở gói giấy. Tôi rùng mình – đó là con dao bằng sắt máy bay mà tôi nghĩ là cô ấy đã ném xuống biển. Thật kỳ lạ, những người phụ nữ thủ tiêu một cách miễn cưỡng biết bao những đồ vật và giấy tờ làm tổn thanh danh của họ.

– Rất tốt, con thân yêu – Poirot nói – Ta hài lòng vì con. Bây giờ hãy đi nghỉ đi. Ta và Hastings cần làm việc một lát. Ngày mai con sẽ gặp anh ấy.

– Ông đi đâu bây giờ? – cô gái mở to mắt và hỏi.

– Ngày mai con sẽ rõ mọi việc.

– Không, ông và anh đi đâu tôi sẽ đi đấy.

– Nhưng cô…

– Tôi đi với hai người.

Hiểu rằng tranh luận cũng vô ích, Poirot đầu hàng.

– Được, cô gái ạ. Nhưng đây sẽ không phải là một sự giải trí đâu. Chắc chắc không phải là những cuộc phiêu lưu nguy hiểm.

Cô gái không trả lời. Sau hai mươi phút, chúng tôi ra khỏi khách sạn. Trời đã tối hẳn, một buổi tối ngột ngạt, khó chịu. Poirot dẫn chúng tôi đi ra khỏi thị trấn, tiến về phía biệt thự Gienevieve. Khi đến biệt thự Marguerite, Poirot dừng lại:

– Tôi muốn xem Jack Renauld đã ổn chưa. Hastings hãy đi với tôi. Còn cô, có lẽ đứng chờ chúng tôi ở ngoài này. Bà Daubreuil có thể nói điều gì xúc phạm đối với cô.

Chúng tôi mở cổng và đi theo con đường nhỏ. Khi đến gần nhà, tôi lưu ý Poirot nhìn chiếc cửa sổ tấng hai. Ở đó, hình trông nghiêng của Marthe Daubreuil hiện rõ trân tấm màn cửa.

– Đúng… – Poirot kéo dài giọng – Tôi nghĩ đó là phòng mà chúng ta sẽ tìm thấy Jack Renauld ở đó.

Bà Daubreuil mở cửa cho chúng tôi. Bà ta giải thích rằng Jack hầu như vẫn ở trong tình trạng cũ và đề nghị chúng tôi chứng kiến điều đó.

Bà Daubreuil dẫn chúng tôi lên phòng ngủ. Marthe ngồi sau bàn, bên cạnh ngọn đèn và đang khâu. Nhìn thấy chúng tôi, cô ta đặt ngón tay lên môi.

Jack Renauld đang ngủ một giấc đầy lo âu, đau đớn. Đầu anh ta vật vã trên gối, mặt đỏ bừng.

– Bác sĩ có đến nữa không? – Poirot hỏi nhỏ.

– Nếu chúng ta đi mời. Jack đang ngủ, điều này rất quan trọng. Mẹ tôi đã sắc cho anh ấy một bát thuốc an thần.

Marthe lại ngồi khâu bên cửa sổ khi chúng tôi ra khỏi phòng. Bà Daubreuil dẫn chúng tôi xuống nhà. Biết rõ quá khứ của bà Daubreuil, tôi ngắm kỹ bà ta với sự thích thú không che giấu. Bà ta đứng, mắt nhìn xuống, với nụ cười khó thấy trên môi, như trong lần gặp đầu tiên. Và bỗng nhiên tôi sợ hãi như người ta sợ một con rắn độc đẹp mã.

– Tôi hy vọng là chúng tôi đã không làm bà mất thời gian chứ?

Poirot hỏi một cách lịch sự khi bà ta mở cửa cho chúng tôi ra về.

– Thưa ông, hoàn toàn không.

– Nhân tiện xin hỏi – Poir nói, dường như mới nảy ra một ý nghĩ muộn màng – ông Stonor hôm nay có mặt ở Merlinville không?

Biết rõ Poirot, tôi hiểu rằng câu hỏi này được đưa ra nhằm nêu cớ cho cuộc viếng thăm của chúng tôi và xua tan mọi nỗi nghi ngờ của mẹ con nhà Daubreuil.

Bà Daubreuil trả lời hoàn toàn điềm tĩnh:

– Theo tôi hiểu thì không.

– Ông ta không nói chuyện với bà Renauld?

– Thưa ông, làm sao tôi có thể biết điều đó được ạ?

– Bà nói đúng – Poirot nói – Tôi nghĩ rằng bà có thể nhìn thấy ông ấy đến hoặc đi, chỉ có thế thôi. Chúc bà ngủ ngon.

– Tại sao… – tôi bắt đầu.

– Chẳng có tại sao gì hết, Hastings ạ. Bây giờ không phải lúc.

Chúng tôi quay lại chỗ Cinderella và nhanh chóng đi về phía biệt thự Gienevieve. Poirot ngoảnh lại một lần nữa và ném cái nhìn chăm chú về phía cửa sổ sáng đèn và hình trông nghiêng của Marthe đang cúi xuống khâu hiện rõ trong khung cửa sổ.

– Du sao thì anh ta cũng có người canh chứ – Poirot lẩm bẩm.

° ° °

Khi đến biệt thự Gienevieve, chúng tôi giấu mình sau các bụi cây phía trái cửa chính, từ đó nhìn thấy rõ ngôi nhà, trong khi chúng tôi hoàn toàn không bị ai trông thấy. Đường viền của khu biệt thư hơi khó nhận ra trong đêm tối, rõ ràng những người trong nhà đã ngủ cả. Chúng tôi đứng dưới cửa sổ để ngỏ của phòng ngủ của bà Renauld. Tôi cảm thấy Poirot không rời mắt khỏi cửa sổ này.

– Anh định làm gì thế – tôi nói nhỏ.

– Quan sát.

– Nhưng…

– Tôi không tin là có điều gì đó xảy ra trong một hai giờ tới, nhưng…

Câu nói của Poirot bị ngắt quãng bởi tiếng kêu dài, tuyệt vọng:

– Giúp tôi với!

Trong phòng phía phải cửa chính trên tầng hai đèn được thắp sáng. Tiếng kêu từ đó vọng lại. Chúng tôi kịp nhìn thấy trên màn cửa thoáng hiện ra bóng của hai người đang vật nhau.

– Quỷ thật – Poirot kêu to – Có lẽ bà ấy đã đổi phòng.

Poirot chạy lại cửa chính và bắt đầu lấy tay đấm cửa thật mạnh. Sau đó lao đến cái cây mọc chỗ luống hoa và leo nhanh như mèo lên tầng hai.

Tôi tiến theo anh. Chùng tôi nhảy qua cửa sổ để ngỏ vào phòng. Khi ngoảnh lại tôi nhìn thấy Cinderella nhanh nhẹn theo sau chúng tôi, đang chuyền từ cành nọ sang cành kia.

– Cẩn thận đấy! – tôi hét to.

– Hãy quan tâm đến bà già của anh ấy – cô gái cười nói – Đối với tôi đây là một trò trẻ con.

Poirot là người đầu tiên đi qua phòng ngủ rỗng tuếch và định mở cửa thông ra hành lang.

– Cửa khóa và cài then ở phía ngoài – Poirot gầm gừ – Cần phải phá cửa này ngay.

Tiếng kêu cứu yếu đi rõ rệt. Tôi nhìn thấy rõ sự tuyệt vọng trong đôi mắt của Poirot. Chúng tôi cùng lao vào cửa.

Trong lúc đó vang lên giọng nói bình thản và không biết sợ của Cinderella:

– Các ông chậm mất thôi. Tôi biết cần phải làm gì rồi.

Và trước khi tôi kịp ngăn lại, cô gái đã nhảy vào bóng tối. Tôi chạy đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Tôi hết sức hoảng sợ nhìn thấy cô gái tay bám vào mái nhà, treo người lơ lửng trong không trung và tiến dần về phía cửa sổ có ánh đèn.

– Trời ơi! Cô ấy chết mất! – Tôi thét lên.

– Anh không biết rằng cô ta không những là một diễn viên đáng yêu trên sân khấu, mà còn là một vận động viên nhào lộn tài ba đấy, Hastings ạ. Tài tiên đoán thần thánh đã buộc cô ấy đi với chúng ta đêm nay. Chỉ cầu Chúa phù hộ cho cô ấy đến kịp thời.

Trong bóng đêm vang lên tiếng kêu đầy khủng khiếp khi cô gái mở cửa sổ nhảy vào phòng. Sau đó vẳng lại tiếng nói lanh lảnh của Cinderella:

– Đứng yên, không đươc động đậy!

Bên trong cửa một vật gì đó gõ kêu khô khốc. Một phút sau chìa khóa từ phía trong quay một vòng và cửa từ từ mở ra. Cinderella mặt tái mét ra hiệu cho chúng tôi vào phòng.

– Bà già an toàn chứ? – Poirot hỏi.

– Vâng, tôi vào vừa kịp. Bà ấy đã kiệt sức.

Bà Renauld nửa nằm nửa ngồi trên giường và hít thở không khí một cách gấp gáp.

– Suýt nữa thì nó bóp chết tôi – bà khẽ nói một cách khó nhọc.

Cô gái nhặt cái gì đó trên sàn nhà và đưa cho Poirot. Đó là chiếc thang cuộn bằng dây lụa, rất mảnh nhưng khá chắc.

– Phương tiện để chạy trốn – Poirot nói – chạy bằng con đường qua cửa sổ khi chúng ta còn đập cửa. Thế còn chủ nó đâu?

Cô gái tránh người ra và chỉ vào góc. Trong góc nhà trông rõ một xác chết, mặt đậy tấm vải trải giường lấy trên giường bà Renauld.

– Nó chết rồi à?

Cô gái gật đầu:

– Tôi nghĩ là nó đã chết. Có lẽ nó đập đầu vào chấn song lò sưởi.

– Nhưng nó là ai? – Tôi hỏi to.

– Kẻ giết ông Renauld, Hastings ạ. Và suýt nữa thì nó giết cả bà Renauld.

Không hiểu gì cả, tôi quỳ xuống và khẽ lật tấm vải. Tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp đã chết của Marthe Daubreuil.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN