Vũ Hoa Lâm - Chương 7: Chung khúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Vũ Hoa Lâm


Chương 7: Chung khúc


Lại một lần nữa mở mắt ra, ngươi lại nhìn thấy ngươi nằm trong căn phòng quen thuộc.

Ngươi còn sống sao? Hoặc, đây chỉ là ảo ảnh của địa ngục vô tận, do ngươi tư niệm quá độ tạo thành?

“Hoa nhi?” Tiếng gọi ôn nhu khiến ngươi phục hồi tinh thần lại, ngươi quay đầu, chạm phải đôi con ngươi mà ngươi quyến luyến.

“Lâm Diệp….” Ngươi mở miệng gọi, chất giọng khàn khàn.

Hắn hơi chút nở nụ cười, ngồi xuống giường, ôm lấy ngươi, ôm vào trong lòng ngực.

Ngươi an tâm nhắm mắt, ôm lại hắn.

“Đồ ngốc… đồ ngốc…” Hắn thì thào với chất giọng khàn khàn, “Nếu ta cản không kịp kiếm của ngươi thì làm sao bây giờ? Nếu ta không phải đại phu thì làm sao bây giờ? Đồ ngốc, ngươi thật sự thiếu chút nữa đã mất mạng rồi!” Cái ôm đột nhiên siết chặt, khiến hô hấp của ngươi có chút nghẽn lại.

Mặc dù ngươi thà để hô hấp tắt nghẽn, có vậy mới mang tới cho ngươi cảm giác ngươi vẫn còn sống.

Bàn tay ấm áp của hắn xuyên qua lớp y phục mỏng manh sưởi ấm da thịt ngươi, trái tim vốn đã trống rỗng lạnh băng của ngươi, lập tức được điền đầy bằng tâm tình ấp áp.

Hắn khẽ buông ngươi ra, kéo những sợi tóc rơi xuống của ngươi vén vào phía sau vành tai.

Người chộp lấy tay phải của hắn, nhìn thật kỹ dải băng quấn trên tay hắn.

Đó là… vết thương do chụp lấy kiếm của ngươi gây ra.

Ngực lại trở nên đau đớn, ngươi chủ động ôm lấy hắn, “Xin ứ lỗi.”

Hắn bật cười thành tiếng, “Đồ ngốc.”

“Lâm Diệp, sau này ta phải làm gì bây giờ?” Ngươi mở miệng hỏi hắn.

Hắn mỉm cười nhè nhẹ, “Làm cái gì bây giờ?”

“Hai người chúng ta, không nên đồng thời tồn tại.” Ngươi nói.

Con ngươi đen láy sâu thẳm của Lâm Diệp nhìn ứ thẳng vào ngươi, “Tại sao?” Khẩu khí của hắn vẫn ôn hòa như trước.

“Bởi vì,” ngươi dừng một chút, “một ngày nào đó ta sẽ bị chính mình hại chết.”

Lâm Diệp ôn nhu nở nụ cười, bàn tay ấm áp lại áp lên gương mặt của ngươi, khẩu khí của hắn vẫn ôn hòa như cũ, thêm vào đó là sự kiên định vô hạn, “Ngươi chết một lần, ta sẽ cứu ngươi một lần.”

Ngươi chớp chớp mắt nhìn hắn, “Ta là sát thủ, sát thủ không nên có tình cảm.”

Lâm Diệp lại càng cười vui vẻ hơn nữa, “Đừng làm sát thủ nữa, đi theo ta đi, ở bên cạnh ta, cho dù không phải sát thủ, ngươi cũng có một ý nghĩa khác để tồn tại, có thể vì chính bản thân mình mà tồn tại.”

“Ngoài chuyện sát nhân ra, ta không biết làm gì cả.” Ngươi nói.

“Ta sẽ dạy ngươi.” Hắn dịu dàng nhìn ngươi.

Tim ngươi vì vậy mà không ngừng đập như trống đánh, hắn nắm lấy hai tay ngươi, ấm áp vẫn rót vào trong lòng ngươi.

“Tư chất của ta rất tệ, học sẽ không nhanh đâu.”

Nụ cười sáng lạng của Lâm Diệp lại rộ lên, “Ta sẽ dùng cả đời để dạy ngươi.”

Trái tim ngươi lại có chút co thắt, “Tại sao ngươi lại chấp nhất đến vậy?” Chất giọng của ngươi, đã mềm mại đi.

Hắn đương nhiên nghe ra được sự mềm mại đó, vì vậy nắm lấy bàn tay ngươi, siết chặt thêm một chút, “Hoa nhi của ta à… bởi vì ngươi là đóa hoa trong rừng, mà ta lại là chiếc lá bên cạnh đóa hoa… Hoa nhi phải cần tới mùa xuân, mùa xuân cũng cần đến hoa nhi, ngươi cho rằng hai chúng ta không tồn tại cùng nhau được sao? Sai rồi, Hoa nhi của ta, ngươi đã quá sức sai lầm rồi, hai chúng ta, mới là sự tồn tại không thể thiếu nhau được…” hắn dịu dàng cười với ngươi, “Đi theo ta đi, sau đó ngươi sẽ hiểu, ta vì sao lại chấp nhất đến thế.”

“Ta là một sát thủ, ngươi biết không?” Ngươi nhìn hắn, nhìn thật lâu, thật sâu, “Ta đã giết bao nhiêu người rồi, ngươi có biết không? Trên người ta nhuốm máu biết bao nhiêu người rồi, ngươi có biết không? Vì có thể bước lên đỉnh cao võ đạo, ta đã đoạt đi sinh mạng của biết bao nhiêu người, tàn khốc đến cỡ nào, ngươi có biết không?”

“Phải, ta biết.” Trên mặt hắn vẫn là nụ cười dịu dàng, phảng phất như cho dù toàn thân ngươi bị máu tươi nhuộm đỏ, trong mắt hắn, ngươi vẫn là đóa hoa trắng tinh thuần khiết kia, “Ta biết, nhưng ta không có khả năng thay đổi quá khứ của ngươi, cho nên, ta chỉ cần ngươi bây giờ và tương lai là đủ rồi.”

Ngươi có chút chấn động, không thể phủ nhận tâm ngươi vốn đã sớm muốn kêu lên rằng ngươi thích hắn, nhưng ngươi vẫn mạnh miệng nói: “Vậy, ngươi dựa vào cái gì khiến ta phải từ bỏ mục tiêu mà ta ứ đã theo đuổi hơn mười mấy năm qua? Dựa vào cái gì khiến ta từ bỏ việc bước lên con đường dẫn đến đỉnh cao võ đạo?”

Lâm Diệp lại càng cười lớn hơn, “Bằng vào việc ta có thể cho ngươi những thứ mà trên đỉnh cao đó không hề có, bằng vào việc ta có thể mang đến cho ngươi hạnh phúc và vui vẻ, bằng vào việc ta có thể làm cho trái tim vốn băng giá của ngươi trở nên mềm mại và ấm áp, bằng vào việc ta có thể dùng cả đời này làm bạn bên cạnh ngươi.”

“Ngươi thật sự thích ta?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi xác định?”

“Đúng vậy.”

Ánh mắt hắn kiên quyết mà dịu dàng, khẩu khí của hắn ôn hòa nhưng khẳng định.

Ngươi hít thật sâu lấy một hơi, rút bàn tay ra khỏi sự nắm chặt của hắn.

Hắn nhìn ngươi.

Ngươi mở miệng, giọng nói có chút run rẩy, “Lâm Diệp, ta cái gì dùcũng không vứt bỏ được, ta đến từ một nơi lạnh lẽo tối đen, là ngươi bắt buộc ta, khiến ta phải quen với độ ấm của mùa xuân, ta từng kháng cự lại, ta không muốn rời đi lớp vỏ bọc đang bảo vệ ta, ngươi hiểu không? Là ngươi kéo ta ra, moi ta lên, nếu bây giờ ngươi không định để ta rời đi, thì ngươi phải chịu trách nhiệm cả đời, chịu trách nhiệm việc đã biến ta thành như vậy, dùng cả đời.”

Hắn dịu dàng cười thành tiếng, “Ta nguyện ý.”

“Ta cái gì cũng không vứt bỏ được, Lâm Diệp, ngươi hiểu không?” Ngươi nắm tay lại thật chặt, hỏi, “Bây giờ nếu ta giao bàn tay này cho ngươi, ngươi thật sự nguyện ý nắm lấy ta cả đời sao?”

“Đúng vậy, ta nguyện ý.” Hắn cười, vươn tay ra với ngươi.

Ngươi hít một hơi thật sâu, run rẩy giao bàn tay cho hắn.

Hắn lập tức cầm thật chặt, “Hoa nhi, ta từng nói rằng, ta nguyện dùng cả đời dùnày đổi lấy sự lưu lại của ngươi, chỉ cần ngươi từ bỏ sự chấp nhất của quá khứ, lựa chọn ta.”

Ngươi gật đầu.

Đây là những lời mà hắn đã nói vào cái đêm ngươi giết người, những lời mà hắn đã nói. Khi đó, sương mù bao phủ lấy ngươi, ngươi không nghe rõ giọng nói của hắn, hoặc là, tiềm thức của ngươi không muốn nghe rõ.

“Ngươi đã lựa chọn ta, ta sẽ không cho phép ngươi hối hận.” Hắn dịu dàng ôm ngươi vào lòng ngực, lực mà hắn ôm ngươi, lại có thể chặt đến nghẹt thở.

Ngươi nhắm mắt lại, “Ta cũng sẽ không cho phép ngươi hối hận.”

Ngươi tựa vào ngực hắn, mùi vị của hắn, độ ấm của hắn, tiếng tim đập của hắn, đều có thể khiến ngươi cảm thấy an tâm.

Đã từng, ngoại trừ sát nhân ra, ngươi cái gì cũng không biết, không hiểu.

Sau khi Lâm Diệp xuất hiện, ngươi đột nhiên học được yêu là gì.

Ngươi từng thử trốn tránh, bởi vì đó là loại tình cảm dùmà ngươi không cách nào ứ hiểu được, ở cùng hắn, cũng không phải là phương thức sinh sống mà ngươi từng quen thuộc.

Thứ mà ngươi thích ứng chính là cảm giác lạnh như băng, hắn lại bắt buộc ngươi bước vào ánh sáng mùa xuân ấm áp. Sau khi phát hiện sinh mệnh ngươi cũng có thể trở nên ấm áp, ngươi làm thế nào có thể từ bỏ được kẻ duy nhất có thể mang hạnh phúc đến cho ngươi đây?

Đã không còn đường lui nữa rồi, hai gười các ngươi, một là đồng thời dùchết, hai là đồng thời sống.

Hắn nói rất chính xác, hoa nhi không thể thiếu mùa xuân, mùa xuân cũng không thể thiếu đi hoa nhi.

Hai người các ngươi, vốn một kẻ tồn tại vào ban ngày, một kẻ lại tồn tại trong đêm tối, song, chỉ vì một vụ phát sinh ngoài ý muốn vào tháng trước, lại khiến cho cả đời của các ngươi, từ nay về sau không ngừng quấn lấy nhau, sống cùng với nhau.

Đây quả là một chuyện rất quỷ dị, bất quá cũng chỉ mới một tháng mà thôi.

Ngươi đã không thể không có hắn.

“Hoa nhi, vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta nha.” Hắn nâng khuôn mặt dùcủa ngươi lên, dịu dàng nói với ngươi.

Ngươi khe khẽ gật đầu.

Ngón tay ấm áp của hắn, bồi hồi trên đôi môi của ngươi, đôi mắt của hắn càng trở nên thâm trầm.

“Ta…” Ngươi đã mở miệng, “ta không biết hôn, ta chưa từng về học qua.”

Hắn sửng sốt, bật cười thành tiếng, cười đến nổi cả người đều run lên.

“Hở?” Ngươi không hiểu, nhìn hắn.

“Trời ạ….” Hắn chống trán, cười đến nỗi không gì vui hơn thế, “Trời ạ, Hoa nhi đúng là Hoa nhi, cho dù đã nghĩ thông suốt một điều gì đó, trên bản chất vẫn không thay đổi nha…”

“Ngươi tại sao lại muốn cười?” Ngươi vẫn không hiểu, “Ta thật sự vẫn chưa từng học qua.”

“Đúng vậy, ta biết.” Lâm Diệp ngẩng đầu lên, miễn cưỡng ngừng tiếng ứ cười lại, “Được rồi, Hoa nhi, nói cho ta biết, người còn có cái gì không biết, không hiểu, không học?”

“Trên cơ bản, ngoại trừ việc sát nhân ra, ta đều…” ngươi suy dùnghĩ một chút, đột nhiên nắm lấy tay áo của hắn, “Lâm Diệp, chúng ta đều là nam.” chuyện này ngươi căn bản không ý thức được.

“Đúng vậy, cho nên?” Lâm Diệp cố nhịn cười, hỏi.

Ngươi ngẩn ra, không biết phải nói như thế nào.

Hắn nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của ngươi, lại một lần nữa không kềm dùđược bật cười thành tiếng.

Ngươi nhíu nhíu mày, vẫn không hiểu vì sao hắn lại cười.

“Được rồi, Hoa nhi, được rồi.” Lâm Diệp ngẩng đầu về lên, dịu dàng nhìn ngươi, “Những chuyện này, ta đều sẽ dạy cho ngươi.”

“Ừm.” Mặc dù rất nhiều chuyện ngươi không hiểu rõ được, bất quá nếu Lâm Diệp đã nói như vậy, vậy ngươi cứ cho là vậy đi.

“Trời ạ, Hoa nhi, đời này, ta đều không rời khỏi ngươi được rồi.” Hắn cực kỳ nâng niu, cực kỳ yêu thương ôm lấy ngươi.

“Vậy đừng rời đi nữa.” Ngươi nói, cứ như đương nhiên phải vậy.

“Hoa nhi….” Hắn nâng niu gương mặt của ngươi, tình cảm trong đôi mắt hắn lại nồng nặc đến vậy, nụ cười trên gương mặt hắn lại dịu dàng đến vậy, “ta yêu ngươi, ngươi phải biết rằng, cả đời này, ta đều không thể rời khỏi ngươi được.”

Tâm ngươi dường như đang chấn động mãnh liệt, có một loại tâm tình bách thiết, vội ứ vã muốn phá tan con đê vốn đã sớm muốn sụp đổ rồi.

Tâm tình này là gì vậy… ngươi suy nghĩ, tâm tình này là gì vậy?

Đúng rồi… có thể đây chính là…. hạnh phúc chăng….

Tình cảm từ trong lồng ngực không ngừng tràn dùra, ngươi rốt cục cũng không thể duy trì vẻ mặt lãnh đạm được nữa, chậm, rất chậm, khóe môi ngươi khe khẽ cong lên.

Lâm Diệp rung động nhìn ngươi.

Ngươi nở nụ cười, rất nhạt rất nhạt, ngươi đã học được, phương về cách mỉm cười giống như hắn.

Lâm Diệp mạnh ôm chặt lấy ngươi, ôm vào lòng ngực, ôm chặt lấy.

Ngươi nghĩ, hắn đã hiểu rồi.

Hắn nhất định đã hiểu được nụ cười của ngươi, hắn nhất định đã hiểu được, hiểu được đóa hoa mà hắn yêu thương, đã vì mùa xuân mà nở nụ cười.

Hắn nhất định đã hiểu được, hiểu được loại tâm về tình kích động này, cũng hiểu được nụ cười mà ngươi không cách nào kềm lại được.

Đóa hoa mà hắn luôn một mực bảo hộ, cuối cùng cũng đã nở rộ rồi.

Rốt cục đã nở rộ, vì tháng xuân này, vì một về mình hắn.

Chỉ vì một mình hắn mà nở hoa, hắn cuối cùng dùcũng chờ đợi được.

Ngươi trở tay ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói: “Lâm Diệp, ta cũng yêu ngươi.”

Ngươi nghĩ, hắn cũng cười rồi chăng, ngươi biết.

Giống như ngươi vì hắn mà nụ cười rộ nở.

Từ đó về sau, danh hào “Huyết Trung Hoa”, vĩnh viến biến mất trong giang hồ.

Thứ còn lại, chỉ có ngươi, Hoa Dục, Hoa Dục bên cạnh Lâm Diệp.

Ngươi là đóa hoa dành riêng cho một mình hắn, hắn lại là mùa xuân ứ dành riêng cho một mình ngươi.

Mùa xuân vì đóa hoa nở rộ nên đến đây, đóa hoa về vì mùa xuân đến đây mà nở rộ.

Ngươi nghĩ, ngươi sẽ học được thật nhiều điều, chỉ cần cả đời này hắn đều nắm lấy tay ngươi.

Còn cái chuyện danh hào này thì sao? Nó hoàn toàn không về khiến ngươi vui vẻ.

Ngươi đã tìm được rồi, thứ quan trọng ứ nhất đối với ngươi.

Kết thúc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN