Vũ Khí Bóng Đêm 1: Thành Phố Xương
Chương 25: Abbandon
Clary không chắc mình đang trông đợi điều gì – những tiếng hò reo vui mừng, có lẽ và một tràng vỗ tay nữa. Thay vào đó là im lặng, chỉ phá tan khi Jace nói, “Không hiểu sao anh nghĩ nó phải lớn hơn kia.”
Clary nhìn chiếc Cốc trên tay. Nó có lẽ chỉ bằng cỡ ly rượu bình thường, chỉ có điều là nặng hơn nhiều. Năng lượng chảy trong đó như máu chảy trong huyết mạch. “Kích cỡ của nó cực kỳ hoàn hảo,” cô bực bội nói.
“Ồ, nó lớn đó chứ,” anh trịch thượng nói, “nhưng không hiểu sao anh đang chờ đợi một thứ… em biết đấy.” Anh ra hiệu bằng hai tay, vẽ ra một thứ cỡ một con mèo nhà.
“Đây là chiếc Cốc Thánh đó Jace, không phải Bồn Cầu Thánh đâu,” Isabelle nói. “Giờ chúng ta xong việc chưa?” Chúng ta đi được chưa?”
Dorotha nghiêng đầu sang bên, đôi mắt đen tròn ánh lên vẻ thích thú. “Nhưng nó bị hỏng rồi!” bà ta kêu lên. “Sao lại thế được?”
“Hỏng?” Clary bối rối nhìn chiếc Cốc. Cô cảm thấy nó ổn mà.
“Đây,” phù thủy nói, “để ta chỉ cho cháu,” và bước về phía Clary, giơ bàn tay dài sơn móng đỏ chót về phía chiếc Cốc. Clary, không hiểu vì sao, giật lùi lại. Đột nhiên Jace đã đứng chắn giữa, tay đặt gần thanh kiếm đeo nơi thắt lưng.
“Không có ý gì,” anh bình tĩnh nói. “nhưng không ai được chạm vào chiếc Cốc trừ bọn tôi.”
Dorothea nhìn anh một lúc, rồi ánh nhìn trống trải kỳ lạ trở về với đôi mắt bà. “Nào,” bà ta nói, “đừng vội chứ. Valentine sẽ không vui nếu có chuyện xảy ra với chiếc Cốc đâu.”
Với tiếng soạt nho nhỏ, Jace tuốt kiếm khỏi vỏ. Mũi kiếm chờn vờn ngay dưới cằm Dorothea. Ánh nhìn của Jace vô cùng kiên định. “Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra,” anh nói. “Nhưng chúng tôi đi đây.”
Đôi mắt mụ già sáng lên. “Tất nhiên rồi, Thợ Săn Bóng Tối,”
Bà ta nói, lùi về phía bức tường che rèm. “Có muốn dùng Cổng Dịch Chuyển không?”
Mũi kiếm Jace rung lên vì bối rối trong chốc lát. Rồi Clary thấy anh nghiến chặt răng. “Đừng chạm vào…”
Dorothea chậc lưỡi, rồi nhanh như một tia chớp, bà ta giật rèm treo trên tường xuống. Chúng rơi xuống kèm theo một âm thanh sập xuống nho nhỏ. Cổng Dịch Chuyển đằng sau đã mở.
Clary nghe thấy Alec đằng sau cô, rít một hơi. “Cái gì kia?” Clary chỉ thoáng thấy một cái gì đó sau cánh cửa – những đám mây đỏ bay qua với một tia chớp đen, rồi một cái bóng đen sì, kinh khủng lao vù vù về phía họ – thì Jace hét bảo họ nằm xuống. Anh nằm ệp xuống, kéo Clary xuống theo. Clary nằm dán bụng lên mặt thảm, ngẩng đầu kịp thấy cái thứ màu đen vừa ào qua đâm trúng Quý Bà Dorothea. Bà ta hét lên, giơ tay về phía trước mà vùng vẫy. Thay vì đánh bà ta ngã xuống, thứ đó cuốn lấy bà ta như vải liệm bọc quanh xác chết, màu đen kịt kia dường như thấm vào bà như mực đen thấm vào giấy. Lưng bà ta cong lên một cách xấu xí, toàn bộ cơ thể kéo dài ra khi bà ta bay dần, bay dần lên, cơ thể cứ lớn dần và thay đổi. Tiếng lanh canh phát ra từ vật gì đó rơi xuống đất khiến Clary cúi xuống nhìn, đó là chiếc vòng tay của Dorothea, giờ bị biến dạng và gãy nát. Rải rác giữa đống đá quý là thứ gì nhìn như những viên đá trắng nho nhỏ. Clary mất một lúc mới nhận ra đó là răng người.
Bên cạnh cô, Jace thầm thì điều gì đó. Nghe giống một tiếng kêu vì không tưởng nổi. Bên cạnh anh, Alec nói bằng cái giọng nghèn nghẹt, “Nhưng cậu bảo không có nhiều hoạt dộng của quỷ cơ mà – cậu nói mức độ hoạt động thấp!”
“Chúng thấp thật,” Jace gầm lên.
“Chắc khái niệm thấp của cậu khác tớ!” Alec hét, rồi cái thứ từng là Dorothea rống lên rồi biến dạng. Dường như nó đang phình ra, còng xuống, mọc u bướu và trở nên dị dạng…
Clary không dám nhìn nữa khi Jace đứng lên, kéo cô đứng dậy theo. Isabelle và Alec lục tục đứng lên, nắm chặt lấy vũ khí. Bàn tay đang cầm roi của Isabelle hơi run run.
“Đi!” Jace đẩy Clary về phía cửa căn hộ. Khi cô cố ngoái nhìn, cô chỉ thấy màu xám xịt đang uốn lượn, như những đám mây bão, một thân hình đen đúa ở giữa…
Bốn người họ lao ra ngoài sảnh, Isabelle dẫn đầu. Cô nàng chạy về phái cửa chính, cố mở rồi quay lại, nét mặt căng thẳng: “Nó bị kẹt rồi. Chắc có ai phù phép…”
Jace chửi thể và lục tìm gì đó trong túi. “Thanh stele của tôi ở chỗ khỉ nào…?”
“Em cầm đây,” Clary chợt nhớ ra. Khi cô cho tay vào túi, một tiếng động như sấm rền nổ tung xuyên căn phòng. Nền nhà rung chuyển dưới chân. Cô loang choạng suýt ngã, giữ lấy lan can để đứng vững. Khi nhìn lên, cô thấy một khe hở mới trên tường chia cắt sảnh với căn hộ của Dorothea, xung quanh đầy những mảnh gỗ vụn và gạch vữa, có cái gì đó đang trèo qua đó – phải nói là túa ra mới đúng.
“Alec!” Đó là Jace, đang hét: Alec đang đứng trước cái lỗ, mặt trắng bệch trông khiếp hoảng. Jace văng tục, chạy tới và nắm lấy tay anh, lôi anh lại ngay khi cái thứ đang túa ra kia chui ra khỏi tường chảy vào sảnh.
Clary thấy hơi thở bị nghẹn lại. Da thịt cái sinh vật đó mang màu chì và như thể bị bầm dập. Dưới lớp da dang dần rỉ ra, những khúc xương nhô lên – không phải những đoạn xương trắng mới, mà là xương như thể đã chôn dưới đất cả ngàn năm, đen, nứt và bẩn thỉu. Những ngón tay nó không dính lấy một chút thịt và toàn xương xẩu, cánh tay mang da mỏng dính chi chít những nốt mụn đen nhiều nước đen sì, mũi và mắt là những cái lỗ hõm vào. Những ngón tay mang móng vuốt cào lên mặt đất. Dính lòng thòng trên cổ tay và vai là những mảnh vải sáng màu: tất đều là những gì còn lại của những chiếc khăn và mũ đội đầu của Quý Bà Dorothea. Nó cao ít nhất 9 foot.
Nó nhìn xuống bốn thiếu niên bằng hốc mắt trống hoác. “Đưa ta,” nó nói bằng cái giọng như gió thổi rác bay trên những vỉa hè vắng lặng, “chiếc Cốc Thánh. Đưa nó cho ta, và ta để các ngươi sống.”
Hoảng sợ, Clary nhìn những người khác. Isabelle trông như việc nhìn thấy thứ kia đã đấm một cú vào da dày cô nàng vậy. Alec thì bất động. Chính Jace, như thường lệ, là người lên tiếng trước. “Ngươi là cái gì?” anh hỏi, giọng rất vững vàng, dù anh trông có vẻ rúng động hơn Clary từng thấy.
Thứ đó nghiêng đầu. “Ta là Abbadon. Ta là Ác Quỷ của Địa Ngục. Nơi ở của ta là gió và bóng tối mịt mùng. Ta không giống những thứ chỉ biết rên rỉ ỉ ôi mà các người gọi là ác quỷ, cũng như đại bàng không thể nào giống với ruồi muỗi được. Các người đừng nghĩ tới chuyện đánh bại ta. Đưa ta chiếc Cốc hoặc chết.”
Chiế roi của Isabele run run. “Nó là một Đại Quỷ,” cô nói. “Jace, nếu chúng ta…”
“Còn về Dorothea?” Giọng Clary yếu ớt vang lên trước khi cô kịp ngăn lại. “Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy?”
Đôi mắt trống rỗng của con quỷ liếc sang cô. “Mụ ta chỉ một cái vỏ mà thôi,” nó nói. “Mụ ta mở Cổng Dịch Chuyển và ta nhập vào. Cái chết của mụ rất nhanh gọn.” Tia nhìn của nó chuyển sang chiếc Cốc trên tay cô. “Cái chết của ngươi thì không đâu.”
Nó bắt đầu tiến về phía cô, Jace chắn đường, thanh gươm sáng loáng ở một bên tay, thanh thiên đao cầm chắc ở tay còn lại. Alec đang quan sát, vẻ mặt kinh hoàng tột độ.
“Nhân danh Thiên Thần,” Jace nói, nhìn con quỷ từ trên xuống dưới. “Ta biết Đại quỷ phải rất xấu xí, nhưng không ai báo trước cho ta về mùi hôi cả.”
Abbbadon mở miệng mà rít lên. Bên trong miệng nó là hai hàm răng sắc nhọn như mảnh kính vỡ.
“Ta không rõ lắm về cái vụ gió máy và bóng tối mịt mùng này,” Jace nói tiếp, “ta thấy mùi giống mùi bãi rác thì đúng hơn. Ngươi có chắc là không phải đến từ đảo Stalen Island chứ?”
Con quỷ này nhảy về phía anh. Jace giơ hai tay giơ dao và kiếm lên bằng tốc độ nhanh tới đáng sợ; cả hai thanh kiếm cắm vào phần nhiêu thịt nhất của con quỷ, bụng nó. Nó gầm lên, đánh anh ngã vật sang bên hệt như mèo lớn gạt phăng con mèo nhỏ. Jace lăn sang bên rồi bật dậy, nhưng Clary nhìn theo cách anh ôm tay là biết anh bị thương.
Thế là đủ cho Isabelle. Lao về phía trước, cô dùng roi vụt vào con quỷ. Roi quất trúng phần da xám xijt, một vết lằn đỏ xuất hiện, ứ đầy máu. Abbadon chẳng thèm để ý mà tiếp tục phăm phăm bước về phía Jace.
Bằng cánh tay lành lặn Jace rút thanh thiên đao thứ hai ra. Anh thì thầm gì đó với nó và nó phóng dậy, phát ra ánh sáng chói lọi. Anh giơ nó lên trong khi con quỷ đứng sừng sững trước mặt; anh nom nhỏ bé tới đáng thương trước nó, như một đứa trẻ bị một con quái vật che khuất. Và anh đang cười, kể cả khi con quỷ thò tay về phía anh. Isabelle, gào lên, quất roi vào nó, khiến máu bắn thành từng dòng đặc quánh trên nền nhà.
Con quỷ ra đòn, bàn tay sắc như dao cạo xả xuống Jace. Jace loạng choạng lùi lại, nhưng không bị tổn hại gì. Có gì đó chen vào giữa anh và con quỷ, một bóng người mặc đồ đen gầy gò đang cầm một thứ vũ khí sáng loáng trên tay. Alec. Con quỷ rú lên – thanh trượng gắn lông vũ của Alec đã đâm vào da nó. Với một tiếng gầm gừ nó giáng đòn tiếp theo, những móng vuốt xương tạt một đòn chí mạng vào Alec khiến anh bật người và bay trúng bức tường đằng xa. Anh đập vào tường với một tiếng rắc nghe ghê người và trượt dài xuống nền nhà.
Isabelle hét gọi tên anh trai. Anh không nhúc nhích. Hạ roi xuống, cô nàng bắt đầu chạy về phía anh. Con quỷ quay lại, đấm một cú trái tay khiến cô nàng lăn dài trên đấy. Ho ra máu, Isabelle gượng đứng dậy; Abbadon lại đánh và lần này, cô nằm im không nhúc nhích.
Con quỷ tiến tới chỗ Clary.
Jace đứng chết trên, nhìn thân thể co quắp của Alec như thể bị kẹt trong ác mộng. Clary hét lên khi Abbadon tới gần. Cô bắt đầu lùi lên cầu thang, té lên té xuống trên những bậc thang đã gãy vụn. Thanh stele bỏng rát trên da. Giá như cô có vũ khí, bất cứ thứ gì…
Isabelle đã lồm cồm ngồi được dậy. Vuốt những sợi tóc dính máu ngược lên, cô nàng hét gọi Jace. Clary nghe thấy tên mình trong tiếng hét của Isabelle và thấy Jace, chớp mắt như vừa bị tát cho tỉnh dậy, quay phắt người lao tới. Anh bắt đầu chạy. Con quỷ đang ở gần tới mức Clary có thể thấy những nốt nhọt đen trên da nó, thấy những thứ đang lúc nhúc bò trong đó. Nó đang vươn tay về phía cô…
Nhưng Jace đã ở đó, gạt bàn tay của Abbadon đi. Anh quăng thanh thiên đao vào con quỷ; lưỡi dao cắm vào ngực sinh vật, cạnh hai con dao đã ghim trên đó. Con quỷ nhe răng gầm ghè như thể hai lưỡi dao chỉ để gãi ngứa. “Thợ Săn Bóng Tối,” nó gầm. “Ta thích được giết người, được nghe tiếng xương người gẫy vụn như thằng bạn của người…”
Jace phóng lên trên lan can, lao mình về phía Abbadon. Lực từ cú nhảy khiến con quỷ lùi về sau; nó loạng choạng, Jace bám chắc trên lưng nó. Anh rút dao từ ngực nó, làm bắn ra một dòng nước vàng, rồi lại đâm xuống, hết lần này tới lần khác vào lưng con quỷ, và vai nó đầy những chất lỏng màu đen.
Gầm gừ, Abbadon lùi dần về tường. Jace phải nhảy xuống không thôi bị nghiền nát. Anh rơi xuống nền nhà, hạ cánh nhẹ nhàng và lại giơ lưỡi dao lên. Nhưng Abbadon nhanh hơn anh nhiều; tay nó xả xuống, đánh bật Jace về phía cầu thang. Jace ngã xuống, bàn tay đầy những vuốt bóp nghiến lấy cổ họng anh.
“Bảo chúng đưa chiếc Cốc cho ta,” Abbadon gầm, những cái móng chỉ cách da Jace một chút xíu. “Bảo chúng đưa nó cho ta và ta sẽ để chúng sống.”
Jace nuốt khan. “Clary…”
Nhưng Clary không biết anh định nói gì, vì đúng giây phút đó, cánh cửa trước bật mở. Ngay khoảnh khắc đó cô thấy ánh sáng. Rồi, chớp mắt xóa đi dư ảnh chói lòa, cô thấy Simon đứng trước ngưỡng cửa, Simon. Cô đã quên mất cậu đang đứng ngoài, đã gần như quên rằng cậu có tồn tại.
Simon nhìn cô trong tư thế co rúm trên cầu thang, hết nhìn cô lại nhìn Abbadon và Jace. Cậu với tay ra sau lưng. Cậu đang cầm cây cung của Alec, cô nhận ra, và bao tên đeo sẵn sau lưng. Cậu rút một mũ tên, đặt lên dây, điệu nghệ nâng cung lên, như đã làm chuyện này cả trăm lần trước đó.
Mũi tên phóng đi. Nó tạo ra tiếng rì rì nóng cháy, như tiếng đạp cánh của một con ong nghệ khổng lồ, khi nó vọt qua đầu Abbadon, lao về mái nhà.
Và làm vỡ kính giếng trời. Lớp kính đen cáu bẩn rơi xuống như mưa, và qua ô cửa sổ vỡ đó ánh mặt trời tràn vào, ánh mặt trời rực rỡ, những tia sáng vàng chói chang từ trần chiếu xuống và tràn ngập sảnh.
Abbadon hét lên và loạng choạng lùi lại, dùng tay mà che cái đầu dị dạng. Jace lần sờ cổ họng không hề bị tổn hại, trố mắt mà nhìn con quỷ đang co rút, đang gào thét trên sàn nhà. Clary cứ nghĩ nó sẽ bốc cháy, nhưng nó cứ thế co dần lại. Chân nó rút dần về phía thân, xương sọ mất dần mất dần tựa một tờ giấy đang cháy, và trong một phút nó hoàn toàn biến mất, chỉ để lại những vết cháy xém.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!