Vũ Khuynh Thành - Chương 25: Khiêu chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Vũ Khuynh Thành


Chương 25: Khiêu chiến


Vũ Khuynh Thành dịu dàng cười, sóng mắt lưu chuyển ôn nhu, nàng sẽ chẳng bao giờ quên, trên thế gian này, có một nam nhân ôn nhu nhìn nàng mà nói: “ Cả đời này, ta chỉ vì nàng mà gãy đàn”. Cho dù sau này xuống hoàng tuyền uống bát mạnh bà thang, dù có quên tất cả luyến lưu trần thế, duy độc không thể quên ánh mắt rạng rỡ, nụ cười ôn nhu như nước của nam nhân này. Vũ Khuynh Thành chợt hiểu, nguyên lai…nàng đã thích hắn!

“ Hiên Viên cô nương”  Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, nhẹ giọng nói: “ nhiều chuyện không nên cưỡng cầu”

“ Khuynh Thành cô nương, chuyện của ta không cần người quan tâm..”  Hiên Viên Tiếu Điệp hừ lạnh.

“ Đúng vậy, chuyện của cô nương ta không quan tâm, cũng không có sức lực xen vào nhưng mà chuyện này lại có quan hệ với Tiêu Dạ Thần, ta cũng không thể không quan tâm nha..”  Vũ Khuynh Thành nháy mắt nói.

“ Tiêu công tử dưởng như cũng không có quan hệ gì với cô nương đi…”  Sở Y Nhân bên cạnh lên tiếng, vũ mị cười.

“ Ai nói không liên quan”  Vũ Khuynh Thành lớn tiếng, lại mị hoặc cười khẽ “  hắn là bảo tiêu của ta nha, năm năm tự do của hắn trong tay ta, cho nên Hiên Viên tiểu thư, có liên quan nhất thiết lắm đó”

Tiêu Dạ Thần sủng nịnh cười nhìn Vũ Khuynh Thành, khóe môi ấp áp tiếu dung, nhưng mà người bên ngoài nghe vào lại vô cùng chấn động. Trời ạ! Bọn họ không nghe lầm đấy chứ Tiêu đại công tử lại đi làm bảo tiêu sao, mặc dù mỹ nhân này khuynh thành khuynh quốc làm bảo tiêu cũng không có gì là không tốt, nhưng người này là trí tuệ bao trùm thiên hạ tuyệt đại công tử Tiêu Dạ Thần nha

“ Hiên Viên tiểu thư, ta rất khâm phục nàng có thể lớn tiếng nói lời tận đáy lòng, cũng tán thưởng nàng có can đảm theo đuổi ái tình…”  Vũ Khuynh Thành cười khẽ “ nhưng mà cái gọi là dục tốc bất đạt, tình một tự xưa nay không thể ép buộc, nàng có lẽ nên dùng cách khác hay hơn..”

“ Vũ Khuynh Thành, ngươi là đang giáo huấn ta…”  Hiên Viên Tiếu Điệp căm giận nói.

Vũ Khuynh Thành thở dài: “  Hiên Viên tiểu thư, đừng hiểu lầm, ta không có đảm lượng giáo huấn đại tiểu thư của Hiên Viên sơn trang a, chỉ là khuyên nàng dùng cách khác thì tốt hơn thôi”

“ Vậy ngươi từ nay rời xa Tiêu Dạ Thần, thế nào có dám không….” Hiên Viên Tiếu Điệp cười lạnh. Vũ Khuynh Thành thùy hạ mi mắt, che đi lửa giận của mình, Hiên Viên Tiếu Điệp quả thật cố chấp, càng nhường nàng ta một bước, nàng ta càng tiến tới. Vũ Khuynh Thành ngẩng đầu cười khẽ, tựa như mẫu đơn chi hoa khoảnh khắc nở rộ yêu diễm vô cùng:

“ Cái này, Hiên Viên tiểu thư nàng hơi quá đi, ta với Thần, quan hệ như thế nào là chuyện của ta, đi hay bên cạnh hắn không đến lược nàng đến quản. Theo đuổi hạnh phúc không ai có quyền cản trở cả, nàng muốn theo đuổi tình yêu là quyền của nàng, còn ta bên cạnh hắn có can hệ gì đâu..với lại đi rồi, kiếm đâu ra mỹ nam bảo tiêu vạn năng như vậy nha…”

Hiên Viên Tiếu Điệp tức giận nhìn Vũ Khuynh Thành, muốn lập tức dỡ ngay bộ mặt ôn hòa tươi cười của nàng ta. Nhưng vẫn ung dung nói, vậy được! nếu như Khuynh Thành cô nương thắng ta, ta rút lại yêu cầu vừa rồi. Hiên Viên Tiếu Điệp đắc ý cười. Hừ! để xem lần này ngươi như thế nào ứng phó, chỉ có dung mạo thì được gì chứ, chỉ là bình hoa di động, thật tức cười..!!

Vũ Khuynh Thành nhíu mi, nàng không muốn tham gia mấy cuộc thi với vẫn này a. Tiêu Dạ Thần tiến lại gần, nắm lấy tay của Vũ Khuynh Thành, ôn nhu cười, tình ý nhẹ nhàng lưu chuyển, y nhẹ giọng nói: “ mọi chuyện để cho  ta, nàng đừng phiền lòng”. Hắn chỉ là không muốn Hiên Viên Tiếu Điệp mất hết mặt mũi cho nên mới không cứng rắn, không phải hắn mềm lòng mà là Thành nhi không muốn vậy. Nhưng nữ nhân đó quả thật không biết điều, dám bảo Thành nhi rời khỏi hắn, xem ra nữ nhân này không biết chết sống.

Vũ Khuynh Thành cười cười, lắc đầu. Nàng có thể ứng phó được, nữ nhân một khi hận lên sẽ thật đáng sợ. Nàng không muốn Hiên Viên Tiếu Điệp vì xấu hổ quá mà hận Tiêu Dạ Thần, mọi việc sau này sẽ vô cùng rắc rối, nàng muốn an bình, tâm trạng vui vẻ mà sống ở cổ đại a. Nàng vô cớ đến đây, không chừng vô cớ lại trở về, cho nên không muốn gây chuyện ở cổ đại đâu. Nhưng mà nếu nàng trở về …Thần, ngươi sẽ nhớ ta chứ?!

“ Hiên Viên cô nương, muốn đấu như thế nào đây…”  Vũ Khuynh Thành cười khẽ, xem như chấp nhận.

“ Tùy ngươi, chỉ cần sở trường là được…”  Hiên Viên Tiếu Điệp đắc ý nói.

“ Vậy được, ta không tinh thông cầm kì thư họa, như vậy ta sẽ nhảy múa đi….”  Vũ Khuynh Thành cười khẽ, ôn nhu nói.

“ Tỷ tỷ, cố lên…” tiểu hài tử bỗng dưng lên tiếng, cổ vũ.

“ Ha hả, có Thiên nhi cổ vũ, tỷ tỷ nhất định sẽ thắng nha..”  Vũ Khuynh Thành xoa đầu tiểu hài tử, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ Thần, ôn thanh nói:

“ Thần, ngươi đã từng nói, cả đời vì ta mà gãy đàn…như vậy, lời nói còn giá trị chứ”

“ Đương nhiên, cầm âm của ta chỉ vì nàng mà gãy”  Tiêu Dạ Thần kiên định nói.

Vũ Khuynh Thành dịu dàng cười, sóng mắt lưu chuyển ôn nhu, nàng sẽ chẳng bao giờ quên, trên thế gian này, có một nam nhân ôn nhu nhìn nàng mà nói: “ cả đời này, ta chỉ vì nàng mà gãy đàn”. Cho dù sau này xuống hoàng tuyền uống bát mạnh bà thang, dù có quên tất cả luyến lưu trần thế, duy độc không thể quên ánh mắt rạng rỡ, nụ cười ôn nhu như nước của nam nhân này. Vũ Khuynh Thành chợt hiểu, nguyên lai…nàng đã thích hắn. Tuy còn không phải yêu đậm sâu, nhưng cũng đã thật thích. Nếu không, đã không khó chịu như vậy khi Hiên Viên Tiếu Điệp nói thích hắn. Nếu không đã không vui vẻ khi hắn nói, cam nguyện làm cả đời bảo tiêu cho nàng, nếu không sẽ không cảm thấy ấm áp như vậy khi hắn đeo vòng ngọc cho nàng. Nam nhân này không nói lời yêu nàng, cũng không thề thốt sống chết, yêu nàng cả đời cả kiếp. Nhưng mà mỗi lời nói, mỗi cử chỉ quan tâm chăm sóc hắn điều dùng tất cả ôn nhu trong đó. Mỗi một món ăn hắn làm cho nàng điều dùng cả tâm cả tình vào trong đó. Mỗi một lời nói của nàng, hắn điều ghi nhớ. Chỉ duy hắn dùng tất cả yêu chiều, bao dung, sủng nịnh nàng. Chỉ có hắn…khiến cho nàng cảm thấy bình yên và ấm áp vô cùng khi bên cạnh. 

Thần, ngươi thật sự rất giỏi, ngươi khiến cho ta quen dần sự có mặt của ngươi, khiến cho ta an tâm hưởng thụ nhu tình của ngươi, khiến cho nịch trong mâu quang ấm áp của ngươi…khiến cho ta luyến tiếc, không muốn rời xa. Nhưng mà cái lưới tình ngọt ngào ngươi giăng ra, ta biết nhưng vẫn cam nguyện bước vào…( Nam Cung Dao: chậc! cuối cùng tỷ ấy cũng lọt lưới, Thần ca đúng là vất vả thật >_<, cũng vất vả ta a, viết đến hai mươi mấy chương +_+)

Vũ Khuynh Thành nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Ngạo, nhẹ giọng nói: ‘ Hiên Viên Ngạo, nếu như ta thắng muội muội của ngươi, như vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết, hi vọng Hiên Viên sơn trang sẽ gây phiền toái…”  nhìn Hiên Viên Ngạo, Vũ Khuynh Thành nhớ lắm lão huynh Vũ Khuynh Quốc của nàng. Cũng yêu thương nàng như vậy, tuyệt đối không cho nàng một chút ủy khuất, dù là nhỏ nhất. Dù là nàng làm sai, lão huynh cũng bênh vực nàng, thân tình ấm áp như vậy..không còn. Nàng quả thật có chút hâm mộ Hiên Viên Tiếu Điệp, có một vị huynh trưởng như thế. 

“ Được..” Hiên Viên Ngạo gật đầu, có chút lãng tránh, hắn tự dưng không dám nhìn vào đôi con ngươi xinh đẹp của nàng. Hiên Viên Ngạo có chút buồn bực, nữ nhân này xuất hiện, là cho cảm xúc của hắn vô cớ dao động.

Vũ Khuynh Thành mỉm cười gật đầu, sau đó từng bước tiến lên vũ đài. Tiêu Dạ Thần đưa hài tử cho Liễu Cô Phong, sau đó lại chỗ cây cầm, ngồi xuống, nhất thời không khí nơi đây tĩnh lặng, một tiếng lá rơi khe khẽ tưởng chừng cũng khiến cho người ta nghe thấy.

Đã quá trưa, trời đã bắt đầu xế chiều. Ánh tà dương không còn gay gắt, mà ráng đỏ cả một vùng trời, bầu trời như nhuộm huyết hồng, xinh đẹp vô cùng. Vũ đài được trang trí vô cùng lộng lẫy, thảm đỏ…khung cảnh này quả thật được tỷ mỹ bài bố vô cùng, gió nhẹ nhàng len lõi khắp nơi, khiến cho người ta thật thoải mái.

Tiểu Bạch hổ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của tiểu hài tử, tiểu hài tử được Liễu Cô Phong đưa lên vai đễ dễ dàng nhìn lên vũ đài, vị trí có thể thuận tiện nhìn thấy tỷ tỷ của nó nhất.

Liễu Cô Tuyết đứng bên cạnh Liễu Cô Phong, đôi con ngươi lóe sáng, mong chờ cuộc phân tranh sắp xảy ra. Hiên Viên Tiếu Điệp có chút lo lắng, nhưng nhớ đến Vũ Khuynh Thành không biết gì cả thành ra cũng an tâm. Sở Y Nhân có chút cau mày khi nhìn thấy Hiên Viên Ngạo lúc nãy cảm xúc có chút dao động, nếu không tinh tế sẽ khó phát hiện. Sở Y Nhân khẽ cắn môi, ánh mắt một thoáng khó chịu nhìn bóng dáng trên vũ đài, Vũ Khuynh Thành, ngươi đúng là rất được, có thể khiến cho Hiên Viên Ngạo lay động cảm xúc. Xem ra đối thủ của nàng không phải là Bạch Vân Nhu mà chính là phấn y nữ tữ đứng trên vũ đài kia.

Võ Ngưng Sương ôm thái độ xem kịch vui nhưng mà ngoài mặt vẫn nở nụ cười ôn nhu như nước, yên lặng đứng bên cạnh Liễu Cô Phong, nàng không để ý, cho nên không thấy đươc, Liễu Cô Phong từ lúc Vũ Khuynh Thành bước lên vũ đài, ánh mắt không dời. Hiên Viên Ngạo có chút đăm chiêu, vẫn lạnh lùng tàn khốc như mọi hôm, nhưng có hắn biết, lòng vô cớ…bối rối!

Vũ Khuynh Thành, ngươi đúng là nhiều tội a, khiến cho ba nam nhân tài tuấn như vậy điều để mắt đến. Chậc!! xem ra có rất nhiều mỹ nhân oán hận Vũ Khuynh Thành đây…song chuyện này là để về sau.!!

Vũ Khuynh Thành gật đầu nhìn Tiêu Dạ Thần. Hai người tâm ý tương thông. Tiêu Dạ Thần bắt đầu gãy đàn, âm thanh trong trẻo hữu lực vang lên, Vũ Khuynh Thành bắt đầu múa…nhất vũ khuynh thành

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN