Vũ Khuynh Thành - Chương 36: Nghiệt hay duyên (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Vũ Khuynh Thành


Chương 36: Nghiệt hay duyên (1)


Võ lâm ngày thứ nhất kết thúc với mười người lọt vào vòng hai, trong đó có bảy nam ba nữ, đương nhiên là không thiếu Hiên Viên Ngạo cùng Quang Đao Ảnh Tử, hai người này vừa lên đài trong vòng mười chiêu đã đả bại đối phương. Điều làm cho người ta thắc mắc chính là tại sao cung chủ Phượng Hi cung lại không tham gia? Nên nhớ rằng, nữ nhân này cân quắc không cho tu mi, không thua mất cứ nam tử hán nào

Mọi người hứng khởi quay về nơi ở của mình đợi võ lâm ngày thứ hai diễn ra, mỗi người một việc. Riêng hai nhân vật chính của chúng ta cũng không hề thong thả nghỉ ngơi vì lý do hết sức giản đơn chính là Vũ Khuynh Thành muốn đến xem Hồng Tuyệt cùng Phượng Y Diễm.

“ Ngươi là..ai?…” Phượng Y Diễm âm thanh lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhìn hồng y nữ tử đứng trước mặt mình. Nữ nhân này thật đẹp là điều đầu tiên Phượng Y Diễm nghĩ đến, khí chất tuyệt đại tao nhã là điều thứ hai Phượng Y Diễm cũng không thể bỏ qua, nữ nhân như vậy thật lạ lùng khi nàng chưa gặp qua, nàng cũng tung hoành giang hồ cũng được một thời gian a. Điều này thì không trách Phượng Y Diễm được. Vũ Khuynh Thành đến cổ đại được 7 năm thì điều ở trong địa động, chỉ mới bước vào giang hồ hai tháng, mà trong khoảng thời gian này nàng ta chỉ mải lo truy sát Hồng Tuyệt, làm gì dư thời gian mà quan tâm thế sự giang hồ đâu

“ Vũ Khuynh Thành…” Vũ Khuynh Thành khẽ cười, tự giới thiệu mình

“ Ngươi đến đây làm gì…” Nhìn thấy Vũ Khuynh Thành thái độ bình thản, Phượng Y Diễm càng nghi hoặc đứng lên

“ Đừng vội, ta cũng không làm gì ngươi nha, ta chỉ là một tiểu cô nương yếu ớt thôi mà…” Vũ Khuynh Thành bĩu môi, làm bộ ủy khuất. Nghĩ nàng thông minh, lương thiện đáng yêu như thế này, người gặp người thích hoa gặp hoa nở vì cớ gì nữ nhân này lại nhìn nàng như vậy đề phòng a, Vũ Khuynh Thành buồn bực

“ Tình nhân của ngươi sao rồi…” Vũ Khuynh Thành bĩu môi hỏi tiếp

“ Tình..tình nhân gì, ngươi..ngươi…” mặt của Phượng Y Diễm lúc hồng lúc bạch trông khó coi vô cùng khiến cho Vũ Khuynh Thành cười phá lên. Thật đáng yêu a, nàng phát hiện nữ nhân cổ đại ngày càng có nhiều người đáng yêu, nhất là lúc phát giận, lúc trước là Bạch Vân Nhu, giờ này chính là nữ nhân này. Hắc, hắc..! cuộc sống của nàng xem ra lại có thêm màu sắc mới mẻ rồi

“ Ngươi còn không cảm tạ ta a, lúc nãy nếu không phải Thần ra tay thì mũi kiếm của ngươi đã đâm sâu vào tâm của Hồng Tuyệt rồi, khi đó dù có là Hoa Đà tái thế cũng không cứu được nha…” Vũ Khuynh Thành cười yếu ớt nói

“ Đó là ngươi làm…” Phượng Y Diễm giật mình, quả thật lúc nãy kiếm của nàng vô tình đâm trúng Hồng Tuyệt, may nhờ ám khí đập vào mũi kiếm khiến cho nó lệch một chút đồng thời lực đạo giảm bớt cho nên mũi kiếm không quá sâu

“ Không phải ta mà là hắn, bất quá cũng như nhau cả thôi…” Vũ Khuynh Thành cười cười, chỉa tay về phía Tiêu đại công tử Tiêu Dạ Thần. Phượng Y Diễm lúc nãy lo quan sát Vũ Khuynh Thành cũng không để ý đến Tiêu Dạ Thần cho lắm, bây giờ nhìn kĩ lại mới giật mình, này nam nhân chính là quần diễm tam quốc tuyệt đại công tử Tiêu TDạ thần? từ khi nào bên cạnh hắn lại có nữ nhân vậy, chẳng phải hắn ghét nhất chính là có nữ nhân lẽo đẽo bên cạnh sao, sao lúc này nàng cảm giác hắn mới chính là cái đuôi lẽo đẽo theo sau hồng y nữ tử này, Phượng Y Diễm nghi hoặc.

Tiêu Dạ Thần bị Vũ Khuynh Thành nói như vậy, lòng tràn đầy ấp áp, đôi con ngươi nhu hòa sủng nịnh nhìn nàng, nhất thời không khí ấm áp quanh quẩn giữa hai người khiến cho Phượng Y Diễm một chốc ngẩn ngơ. Ánh mắt của Tiêu Dạ Thần nhìn Vũ Khuynh Thành thật giống của nữ nhân kia nhìn nàng, lúc nào cũng ôn nhu như vậy, lúc nào cũng mãn nhãn thâm tình như vậy. Rõ ràng như thế sao lúc trước là mình cho rằng nàng lừa gạt trêu đùa mình đâu, Phượng Y Diễm cười khổ

“ Chậc! nhân sống vì mình nha, hơi đâu quan tâm người khác nhìn gì, nghĩ gì đâu?..” Vũ Khuynh Thành hớp một ngụm trà nhàn nhạt nói, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Phượng Y Diễm khiến cho nàng ta kinh ngạc vô cùng. Nữ tử này rốt cuộc là người thế nào, khi thì ung dung lãnh đạm, lúc lại ôn nhuận vô cùng, lúc lại lém lỉnh nghịch ngợp, giờ này thì am hiểu thế sự như là kẻ đã lịch lãm sự đời nhiều lắm rồi vậy. Phượng Y Diễm khẽ cười, nữ nhân như vậy, Tiêu Dạ Thần yêu không phải là chuyện kì lạ

Phượng Y Diễm nhợt nhạt cười nhìn Vũ Khuynh Thành, sau đó lại vấn: “ Khuynh Thành cô nương, có đôi khi mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy” bởi vì nàng hiểu trên thế gian này còn lắm nhiều ràng buộc, không chỉ có mỗi ái tình. Còn là thân tình, trách nhiệm cùng nghĩa vụ…

“ Vậy hãy vượt qua tất cả đi, sẽ không làm khó được ngươi mà đúng không, bởi vì ngươi chính là Phượng Y Diễm..” Vũ Khuynh Thành cũng không phản bác chỉ nhàn nhạt nói thế. Đừng lấy những thứ khác biện minh cho sự nhát gan cùng trốn tránh của mình, yêu chính là yêu, không thương chính là không thương. Nếu cứ trồn tránh mãi như vậy cuối cùng tổn thương không chỉ là cả hai mà còn rất nhiều người.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN