Vũ Khuynh Thành - Chương 38: Huyền trần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Vũ Khuynh Thành


Chương 38: Huyền trần


Lúc Vũ Khuynh Thành chạy đến thì lôi đài hỗn loạn một mảnh, người người nằm la liệt, hắc y nhân kẻ nào kẻ nấy điều dễ dàng kiềm chế đối thủ của mình, không phải là vì hắc y nhân võ công tuyệt đỉnh mà là do võ lâm nhân sĩ trước đó đều trúng dược, khiến cho khí lực trên người hầu như tiêu tán, Huyền Liên giáo xem ra đã bỏ không ít công sức góp vui cho võ lâm trung nguyên đại hội. Còn trên lôi đài Huyền Trần cùng Hiên Viên Ngạo đang tỷ thí, tỷ thì thì không đúng lắm, coi như là đang liều mạng đi. Hiên Viên Ngạo võ công cùng Huyền Trần đúng là kẻ tám tạng người nửa cân, chỉ có điều võ công của Hiên Viên Ngạo nếu so sánh thì là hàn như băng, còn võ công của Huyền Trần thì lại là viêm như hỏa, một băng một hỏa, không biết lần này băng áp chế hỏa hay là hỏa hòa tan băng đây?

Nhưng mà nếu như Hiên Viên Ngạo không trúng dược hóa công tán thì có lẽ ngang tầm với Huyền Trần. Dù hắn công lực có thâm sâu cỡ nào thì trúng vào loại ma dược này cũng khó thoát khỏi kiếp số. Trên lôi đài, Hiên Viên Ngạo đang dần đuối sức, mồ hôi trên trán lấm tấm, xem ra y đã bắt đầu kiệt lực, lúc trước cố gắng trấn định chống đỡ hạ sát Huyền Trần, Huyền Liên giáo dù thực lực có mạnh đến đâu nếu mất đi người lãnh đạo thì cũng như rắn mất đầu. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ võ công của Huyền Trần đúng là thâm sâu khó lường được, hơn thế nửa lợi thế duy nhất của hắn trong lúc này là Vạn chi kiếm thì Huyền Trần này lại xuất thế một thanh hắc đao, thanh hắc đao này chẳng phải là trong truyền thuyết Huyền Liên đao sao chứ? Hiên viên ngạo cười khổ, không lẽ hôm nay là khí tận của võ lâm trung nguyên

Huyền Trần tà tà cười, ánh mắt tán thưởng nhìn Hiên Viên Ngạo, bị trúng hóa công tán mà còn chống đỡ lâu như vậy, Trung nguyên nhân tài xem ra cũng không ít. Nếu như không ở lập trường đối lập thì hắn và nam nhân này cũng có thể kết bạn, chỉ tiếc trên thế gian này không có hai từ ‘nếu như’. Khoảnh khắc Huyền Liên đao khí thế như vũ bão tấn công về phía Hiên Viên Ngạo, mọi người điều kinh hoảng nhắm mắt lại thì ‘keng’ âm thanh béng nhọn của binh khí va chạm vào nhau khiến cho tất cả người trên hay dưới lôi đài đều giật mình, một hồng y nữ tử bay vào..

Vũ Khuynh Thành đứng một góc khuất của lôi đài quan sát mọi tình huống, nhìn thấy hồng y nam tử xém hạ sát thành công Hiên Viên Ngạo, mũi ám khí trên tay nàng chuẩn bị xuất ra thì đã có người đến trước, một thoáng kinh ngạc, khóe môi nhếch lên nụ cười tuyệt mĩ, mâu quang lóe sáng như hiểu một vấn đề nào đó. Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười, ôn nhuận vô cùng. Bạch Vân Nhu, thì ra là ngươi thích Hiên Viên Ngạo sao, chậc! lạnh nam đối với yêu mị nữ, đúng là đủ thú vị! Xem ra có người góp vui thì nàng cũng không tiện nhúng tay, thứ nhất nàng còn chưa rõ thực lực của đối phương, thứ hai tràng diện trên lôi đài thật sự quá lộn xộn, nhưng cũng không đến nỗi hoàn toàn mất hết nguy cơ đảo ngược tình thế. Vũ Khuynh Thành nhẹ nhàng vuốt lọn tóc của mình, hào hứng nói: “ Thần, hôm nay sẽ có ….” Nhưng mà lời chưa nói hết đã dừng lại, Vũ Khuynh Thành một thoáng sững người, Thần không có ở đây? Ánh mắt lúc nãy xinh đẹp rạng rỡ một thoáng chốc ảm đạm, Vũ Khuynh Thành cười khổ, xem ra nàng đã thói quen với việc hắn luôn luôn đồng hành bên cạnh. Hít một hơi, nhẹ nhàng thở ra, Vũ Khuynh Thành lắc lắc đầu, Thần chỉ có chút việc thôi, rất nhanh sẽ quay lại, cần chi phải lo lắng vẩn vơ đâu. Tuy nghĩ vậy nhưng không hiểu sao Vũ Khuynh Thành lại cảm thấy lo lắng vô cùng, có điều gì đó nhàn nhạt bất an dấy lên trong nàng.

Hồng y nữ tử vừa vung ám khí cứu được một mạng của Hiên Viên Ngạo không ai khác chính là Bạch Vân Nhu. Vẫn hồng y như huyết, vẫn ngạo nghễ tà mị, vấn xinh đẹp tuyệt thế băng dung, giờ khắc này ba chữ Bạch ma nữ lại là cứu tinh dáng thế trong lòng võ lâm nhân sĩ. Bạch Vân Nhu lắc mình, đưa Hiên Viên Ngạo ngồi xuống, nhét vào miệng hắn một viên thuốc, tuy không giải được tức thời hóa công tán nhưng ít ra có thể khôi phục ba phần công lực.

“ Tiểu mỹ nhân là ai?…”  Huyền Trần nhếch môi cười, đôi hoa đào mắt càng khiến hắn thêm một phần tà mị, Bạch Vân Nhu kinh ngạc nhìn Huyền Trần, nam nhân này đúng là đẹp thật. Hắn cùng nàng là một loại người, điều mị hoặc nhân thế mà sinh, điều hồng y như hỏa, đốt tấn chúng sinh, hai chữ ‘yêu nghiệt’ xem ra chỉ có hai người này mới xứng a

Sở Y Nhân dưới lôi đài thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy mũi đao sắp đâm vào Hiên Viên Ngạo, tâm như hàng vạn mũi kim đâm vào, triệt phế tâm can. Sở Y Nhân tuy không thích Bạch Vân Nhu, nhưng nữ tử này cứu người trong lòng nàng một mạng, Sở Y Nhân muôn vàn cảm tạ, nhưng mà lại có chút hốt hoảng, Bạch Vân Nhu có ơn với Hiên Viên Ngạo, vậy sau này…

Bạch Vân Nhu yêu mị cười nhìn Huyền Trần, nam nhân này thật có thú, nếu như không phải nàng để mắt Hiên Viên Ngạo thì nam nhân này đối với khẩu vị của nàng cũng không sai, sóng mắt lưu chuyển mị nhân, Bạch Vân Nhu nháy mắt nhìn Huyền Trần, cười khẽ: “ Bạch Vân Nhu.” Mỗi động tác, mỗi dơ tay nhấc chân điều là phong tình vô hạn, khiến cho bọn nam nhân dưới đài, dù khổ ý vì bị bọn hắc y nhân nắm giữ cũng không thôi nuốt nước miếng. Bạch Vân Nhu chắc chắn kiếp trước là yêu tinh chuyển thế a.

“ Tiểu mỹ nhân, dù nàng xinh đẹp nhưng mà ta cũng không thương hương tiếc ngọc đâu nha..” Huyền Trần vẫn mị hoặc cười, nói như đùa nhưng tận sâu đáy mắt lại là một mảnh lạnh như băng. Huyền Trần, y mỗi khi muốn đùa, tức là phải đùa chết người, y ghét nhất là có người ngoài ngăn trở, dù là mỹ nhân xinh đẹp như hoa y cũng không ngưng tay, với y nữ nhân chẳng qua là công cụ ấm giường cho y vui chơi thôi, dù là thiên tiên mỹ nhân hay yêu mị chúng sinh y điều coi thường. Nữ nhân càng xinh đẹp càng rắn rết tâm địa, điều hư vinh xấu xí, bọn nữ nhân nói yêu y chẳng qua là vì tiền tài, địa vị hay quyền lực, dung mạo hoặc sợ hãi y mà thôi.

“ Nga, nam nhân, dù ngươi xinh đẹp ta cũng không khách khí đâu?…” Bạch Vân Nhu khe khẽ cười, ôn nhuận mị nhân. Tay vung lên hàng loạt ám khí đồng loạt bay về Huyền Trần, nguyên tắc đầu tiên của một đệ nhất ám khí chính là ra tay khi đối thủ còn chưa chuẩn bị tinh thần. Có lẽ vì câu nói của Bạch Vân Nhu khiến cho Huyền Trần sững sốt, cho nên khi ám khí tấn công lên hắn, Huyền Trần có chút sững người. Nhưng dù gì võ công của hắn không phải là nói chơi, Huyền Liên đao xuất chiêu, ám khí toàn bộ rơi xuống đất, tạo nên những âm thanh va chạm như một khúc nhạc dễ nghe vô cùng. Bạch Vân Nhu cũng không kinh ngạc khi Huyền Trần dễ dàng đáp trả nàng. Nếu tính về thực lực thì Huyền Trần này hơn nàng nhiều lắm, về nội công cũng như ngoại công, ưu thế duy nhất của nàng chính là ám khí cùng khinh công thôi. Chẳng qua vung ám khí chính là muốn cho hắn bối rối, đồng thời mang đi Hiên Viên Ngạo, nàng không quản được nhiều như vậy cũng không muốn mang tấm lòng nhân sĩ cứu Trung nguyên võ lâm, nàng không có đủ sức cũng không dư hơi làm mấy việc đó, chỉ cần cứu được Hiên Viên Ngạo là tốt rồi.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, Bạch Vân Nhu muốn đem đi Hiên Viên Ngạo nhưng Hiên Viên Ngạo lại không đồng ý, người nhà của hắn ở đây sao hắn có thể bỏ đi được, dù hắn lạnh như băng tàn khốc nhưng cũng không vô tình đến mức đó, cùng lắm thì cùng sống cùng chết, danh dự mấy trăm năm của Hiên Viên sơn trang, hắn không có tư cách hủy đi. Bạch Vân Nhu tức đến ói máu nhưng cũng không làm gì được, cơ hội duy nhất đã bỏ qua, bây giờ có muốn chạy cũng khó thoát a. Bạch Vân Nhu thầm oán, biết vậy không thèm cứu hắn, nam nhân thôi, chết rồi kiếm người khác thay thế là được nhưng mà vẫn cắn răng nói: “ ngươi hảo! Hiên Viên Ngạo, ngươi chính là thiếu ta hai mạng, hôm nay có chết ta cũng sẽ tìm ngươi kiếp sau tính sổ, kiếp sau nữa, hai thế triền lấy ngươi”. Hiên Viên Ngạo nhìn nữ nhân yêu mị kia tự dưng lại dở tư thái hờn dỗi không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút đáng yêu, không chán ghét như lúc ban đầu. ( Nam Cung Dao: haiz!! Huynh ơi là huynh, đang uýnh nhau mà nghỉ chuyện gì đâu đâu =’=)

Hiên Viên Ngạo uống dược của Bạch Vân Nhu đưa cho, công lực đã khôi phục được ba phần, chống kiếm cùng Bạch Vân Nhu đánh với Huyền Trần, nam tả nữ hữu thi nhau tấn công lấy hồng y nam tử, khiến cho không ít người ở dưới nhè nhẹ hi vọng nổi lên, ít ra còn có cơ may chuyển biến

Huyền Trần nhếch môi lạnh lùng cười, thuộc hạ của y hiểu rõ giáo chủ của bọn họ xem ra là không kiên nhẫn a. Huyền Trần càng thêm ra sức tấn công, Huyền Liên đao được hắn sử dụng lưu loát như một thanh đao có linh hồn, không cứng ngắc như vẻ bề ngoài của nói mà thay vào đó là uyển chuyển như rồng lượn, oai hùng lẫm lẫm. Huyền Trần với võ công cùng một thanh Huyền Liên đao dễ dàng trong vòng ba trăm chiêu hạ gục đối phương. Y mặc dù khó chịu vì đám người Trung nguyên làm mất thời gian của mình, nhưng cũng khá vui vì lâu lắm có thể có đối thủ được được như thế này đi. Bỗng dưng Huyền Trần có chút tiếc nuối, nếu như y không có hạ dược Hiên Viên Ngạo thì có lẽ hắn và y có thể luận võ thoải mái rồi, chỉ có điều hắn còn mang việc trong người không dùng thời gian lâu như vậy, cho nên dùng hạ kế này.

Vũ Khuynh Thành thấy Bạch Vân Nhu cùng Hiên Viên Ngạo khó chống đỡ được một thoáng cau mày, mi gian nhè nhẹ lo lắng, hồng y nam tử này võ công đúng là sâu không lường được, xem ra lần này nàng không thể không ra tay. Vũ Khuynh Thành thở dài, nàng chính là làm việc luôn điệu thấp, không muốn cho người khác biết thực lực của mình, nhưng xem ra lần này khó có thể không ra mặt. Không biết võ công của nàng có thể chống đỡ được hồng y nam tử này bao nhiêu chiêu nữa? nàng cũng không thể bàng quan thấy chết không cứu, chưa kể đến việc Liễu Cô Phong đang ở trong đống hỗn loạn bên trong, hắn là bằng hữu của Thần mà…

Vũ Khuynh Thành a, ngươi đây là ngu ngốc hay sao? Võ công trên người mà không biết thực lực rõ ràng hay sao chứ. Có thể đứng trong đám cao thủ võ lâm mà không ai phác giác ngươi có võ công thì kẻ đó một là không có võ công thật, hai là võ công đến mức tuyệt đỉnh. Vũ Khuynh Thành năm xưa nhờ Chu giáng hồng có được hơn trăm năm công lực, mội việc này thôi đã khiến cho nàng trở thành một nửa thiên hạ đệ nhất. Lại có trong tay võ công cả đời của thiên cổ nhất đến Chu Khải thì chắc mọi người cũng hiểu Vũ Khuynh Thành thực lực ra sao rồi đúng không? Nếu như khuyết thiếu một điều chính là Vũ Khuynh Thành ít đối kháng thực tế cho nên thiếu kinh nghiệm chiến đấu mà thôi. Nhưng Vũ Khuynh Thành là ai? Tuy không gọi là thiên tài hiếm thấy nhưng mà cũng thông minh giảo hoạt vô cùng, từ nãy đứng một bên quan sát chiêu thức cùng thói quen của Huyền Trần cũng đủ khiến cho Vũ Khuynh Thành biết được ưu cũng nhược điểm của đối phương, thói quen xuất chiêu của đối phương, chiêu thức mặc dù thiên biến vạn hóa nhưng vẫn có nguyên tắc chung, nhu chế cương là vậy.

Chưởng lực của Huyền Trần tung ra, Hiên Viên Ngạo cùng Bạch Vân Nhu cùng văng ra ngoài, bỗng nhiên hai dãi lụa từ đâu tung ra cuốn lấy hai người khiến cho Hiên Viên Ngạo cùng Bạch Vân Nhu an toàn tiếp đất, xem tình trạng hai người, Hiên Viên Ngạo đã kiệt lực còn Bạch Vân Nhu cũng tổn thương khá nhiều khí lực, xem ra cũng không có gì ảnh hưởng đến tính mạng a. Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười.

Mọi người còn đang sững sốt vì sự xuất hiện của hai dãi lụa này thì Vũ Khuynh Thành đã nhẹ nhàng đáp xuống vũ đài, hình ảnh ấy khiến cho nhiều người cho dù nhắm mắt lìa đời cũng không sao quên được, cái gọi là một thoáng kinh hồng chính là chỉ tình cảnh lúc này đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN