Vú Nuôi Của Rồng
Chương 129: Đi đến lang tộc
Đoạn đường từ Hắc Thạch thành đến lang tộc phải đi vào Tây Việt quốc, rồi xuyên qua biên giới Tây Thục Đế quốc thì mới đến nơi. Đây là lộ trình ngắn nhất hiện tại A Khờ có thể đi. Với lại chuyến này đường xa bất tiện, nên Lý Mạnh đã chuẩn bị cho hắn một cỗ ma thú xa cao cấp. Thân xe là một cái không gian pháp bảo thần phẩm, thú cưỡi cũng là ma thú cấp tám. Hai con thần long mã này vốn dĩ là thần mã do Lý Mạnh nuôi dưỡng từ nhỏ, lần này vì chuyện của A Khờ mới lấy ra dùng. Thần mã phi hành, ngày đi hơn mười vạn dặm, đi không ngừng nghỉ hết bảy ngày bảy đêm mới vượt qua Tây Việt quốc, đi vào biên giới Tây Thục Đế quốc. Hiện tại, phía trước mặt mọi người là một tòa thành trì cấp bốn, thuộc vào loại tiểu thành của Sở quốc. Thành chủ của tòa thành này tu vi nhiều nhất chỉ là thánh cấp một hai sao, nên A Khờ cũng không để ý cho lắm. Vì thời gian lúc này có hơi gấp, nên hắn lựa chọn cho chiến xa vượt qua không gian cấm chế trên tòa thành mà đi. Chỉ cần qua được tòa thành này, thì sẽ đến được địa phận của lang tộc. Từ đó đi thêm năm sáu ngày lộ trình nữa thì đến được thánh điện. Như vậy tổng cộng A Khờ cũng đã đi mất hết mười lăm ngày mới đến nơi. Tính ra đây đã là tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể đi. Vì căn bản lộ trình từ Hắc Thạch thành đến lang tộc phải đi ít nhất là hơn mấy trăm vạn dặm, tức là tương đương gấp ba, bốn lần Vạn Hỏa sơn. Cho nên muốn đi nhanh như hắn trừ phi là bán tôn giả cấp bậc trực tiếp xé rách không gian mà đi mới được như vậy.
Vượt qua Sở quốc, lãnh thổ lang tộc cũng gần ngay trước mặt. Bên trong lãnh thổ của lang tộc lúc này không khí không phải là náo nhiệt như trong tưởng tượng của mọi người. Lúc này có một nhóm tu sĩ nhân tộc theo hướng bắc Tây Việt quốc đi tới, bị một đám lang nhân cưỡi ma lang đứng ra chặn lại.
– Các ngươi đi đâu?
– Này, không phải là trên thông cáo có nói tất cả tu sĩ chỉ cần không vượt quá trăm tuổi, liền có thể đến đây để tham gia kén rể được hay sao?
– Phi!
Tên đội trưởng lang nhân có thực lực đại tông sư cấp bậc nhổ ra một bãi nước bọt, vô cùng khinh bỉ nhìn đám tu sĩ cũng có cấp bậc đại tông sư giống như hắn:
– Chỉ bằng vào các ngươi cũng muốn đến đây để kén rể hay sao? Cút, cút hết cho ta! Tên nào còn dám tự xưng là đến kén rể thì cứ nhìn đằng kia mà làm gương!
Theo hướng tay của tên đội trưởng lang nhân chỉ định, thì phía bên đó có một thân cây rất cao, trên thân cây treo lủng lẳng mấy trăm cái xác chết. Trong đó đa số đều là tu sĩ nhân tộc, thỉnh thoảng mới có vài cái xác thú nhân tộc xen lẫn vào bên trong.
– Các ngươi… các ngươi…
– Thế nào? Không phục sao? Vậy thì lên đi, lang tộc chúng ta xưa nay chỉ coi trọng dũng sĩ, chứ không cần một đám mặt trắng các ngươi. Nếu các ngươi có thể đánh thắng được bọn ta thì bọn ta sẽ nhường đường cho các ngươi đi!
Năm tên tu sĩ nhân tộc nhìn hơn trăm tên lang nhân mặt mày hung ác như quỷ thần, thì nào dám đứng lại đôi co. Đám tu sĩ nhân tộc nhanh chân co giò mà chạy.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
Năm cái xác tu sĩ ngã vật ra đất, những cái đầu người bị bóp vỡ như tương nhão. Mấy nhóm người còn đang lục tục phía sau nhìn thấy như vậy đều cảm thấy rét run, mà đám vệ binh lang nhân lúc này cũng đều kinh sợ mà cúi đầu hô:
– Tham kiến tam hoàng tử!
Một gã thanh niên thân hình to lớn, trên mặt có hai vết sọc màu vàng, là biểu tượng của Hoàng Kim Cự hổ, vương giả của hổ tộc. Người này dáng vẻ ngạo nghễ khinh thường nhìn đám lang nhân trước mặt, chân bước thẳng đi vào bên trong. Mấy tên thủ hạ phía dưới cũng bước đi vào. Kẻ vừa ra tay đánh giết năm tên tu sĩ nhân loại là tộc nhân của Hổ Ban nhất tộc, trên mặt kẻ này có mấy cái sọc vặn, tướng mạo như hung thần ác sát, tu vi thực lực nông sâu thế nào không ai ở đây nhìn thấu được. Nhưng sức lực của người này quá mức kinh người, chỉ hời hợt vỗ mấy cái đầu của năm tên tu sĩ cấp bậc đại tông sư liền vỡ ra như tương. Điều này chứng tỏ thực lực của kẻ này phải đạt ít nhất là đến thần cấp trở lên mới làm được như vậy. A Khờ lúc này cũng mới chạy đến, thấy một cái cây lớn treo đầy xác người thì mày liền nhíu lại.
– Ca, tại sao bọn họ lại giết người? Không phải bọn họ đều đến đây để chiêu thân hay sao?
Tiêu Mỵ sợ hãi nép sát vào người Tiêu Lăng, miệng nhỏ thủ thỉ nói ra. Còn Hứa Thời Thiên thì hai hàm răng đã muốn đánh lân cằm cặp.
– Đáng sợ, nơi này thật sự quá đáng sợ!
– Chủ nhân, nơi này ta ngửi thấy được mùi vị gì đó khác thường!
Khí linh đang ở bên trong tòa tháp ngó đầu nhìn ra.
– Ùm, ta cũng cảm nhận thấy chuyện này! Bọn người lang tộc này rõ ràng là không muốn cho ngoại nhân đi vào tranh đoạt vị trí kén rể này, nên mới cố ý giết gà dọa khỉ, làm cho tu sĩ khác thấy mà sợ hãi rút lui.
– Như vậy có khi nào là bên trong nội bộ lang tộc có điều bất ổn hay không?
– Ta nghĩ chuyện này cũng rất có khả năng!
Dựa vào một phần ký ức trong giấc mơ kia, A Khờ cũng đoán được tình hình đại khái lúc này của lang tộc. Chỉ có điều hắn không dám khẳng định chắc chắn hoàn toàn, bởi vì sự chênh lệch giữa hiện thực và giấc mơ kia vẫn có một khoảng cách rất lớn.
– Rốt cuộc, vì sao ta lại có thể mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ như thế? Còn chuyện lần trước ta gặp lão quốc sư là như thế nào? Một trăm năm trước, một trăm năm trước ta là ai?
– Chủ nhân, theo như ký ức vừa mới phục hồi một ít của thuộc hạ, thì chuyện này rất có thể là do người nào đó đã xâm nhập vào giấc mộng của người, rồi dùng thuật pháp mà làm loạn ở trong đó. Khiến cho ký ức của chủ nhân trở nên bị đứt quãng không được rõ ràng. Rất có thể, hai giấc mộng kia đều là một người làm ra. Và lão quốc sư đó có lẽ là một tên thôi diễn sư cấp bậc nửa bước tôn giả mới có thể suy tính và thay đổi mấy chuyện này được.
– Nếu nói như vậy, rốt cuộc thì đâu mới là thực tại, đâu mới là ảo mộng?
– Chủ nhân, người không cần lo lắng, lần trước là do ta không có ở bên cạnh nên chủ nhân mới bị người ta dùng thôi diễn thuật gây ra thương tổn. Nếu như lần sau kẻ này còn dám dùng đến thuật pháp này trên người chủ nhân, ta nhất định sẽ trừ bỏ hắn!
– Nhưng nói vậy, thì tại sao bọn họ lại muốn đối phó với ta? Trên người ta có bí mật gì khiến bọn họ chú ý sao?
– Chủ nhân, thật ra là vì ngài không thuộc về thế giới này, ngài có thể là hóa thân của hỏa thần tái sinh, cũng có thể là hậu duệ còn sót lại của hỏa thần. Cho nên trên người ngài mới sinh ra âm dương hỏa, cũng có thể chưởng không được Hỏa Ngục. Vì hai thứ này đều từng thuộc về hỏa thần, có lẽ thế nên tên thôi diễn sư kia muốn xâm nhập vào ký ức của người để lấy đi cái gì đó!
– Hỏa thần, chẳng phải nói Hỏa Đế và Hỏa Kỳ Lân đều là do hỏa thần sinh ra hay sao?
– Chủ nhân, đây là mấy lời của đám tu sĩ ở cái tiểu vị diện này tự suy diễn ra mà thôi. Bọn họ cùng lắm là do linh hỏa của hỏa thần tu luyện vì một lý do gì đó lại rơi xuống vị diện này rồi thành hình. Chứ hỏa thần thật sự, dù chỉ là một tia phân thân, hay một tia tàn hồn cũng đủ hủy diệt cái vị diện này rồi!
– Những thứ này tại sao từ trước đến nay ngươi đều không nói cho ta hay?
– Chủ nhân, cái này là do một phần năng lực của ngài bị phong ấn mà thức tỉnh, cho nên ký ức của ta cũng phục hồi nhiều thêm một ít. Hiện tại một số cấm chế bên trong Hỏa Ngục cũng đã mở ra. Bây giờ ta cũng tìm được phương pháp cho ngài thăng cấp, đột phá lên một tầng tu vi nữa rồi?
– Thật sao?
– Đương nhiên là thật!
Đây là vấn đề mà A Khờ suốt một đoạn thời gian dài luôn đau đầu suy nghĩ, nay nghe nó nói đã tìm ra được biện pháp, trong lòng hắn không khỏi như có một cái tảng đá lâu ngày đè xuống bị người ta nhấc lên ném đi mất vậy.
– Đứng lại, các ngươi là ai mà dám xông vào lãnh địa của lang tộc?
Thấy cỗ ma thú xa từ xa bay đến, đám lang nhân liền ngưởng cổ mà gào lên. Hai con thần mã khẽ hí ra một tiếng, tản ra thần thức cấp bậc tương đương với thần cấp tu sĩ đã dọa cho đám lang nhân này hít thở không thông.
– Tiền bối, mạo phạm, mạo phạm!
A Khờ tuy rất chướng mắt với cách hành xử của đám lang nhân này, nhưng hắn trên người đang có việc nên không muốn dây dưa:
– Các ngươi có phải là người của tộc Hắc Lang không?
Đám lang nhân không nghĩ đến người ở trong xe lại hỏi đến vấn đề này, nên chỉ cúi đầu đáp:
– Dạ, vâng! Bọn tiểu nhân là người của tộc Hắc Lang.
– Ồ, vậy tên thiếu tộc trưởng Hắc Tam Lang của các ngươi hiện giờ vẫn còn đang ở trong tộc chứ?
Đám lang nhân này thấy người trong xe hết hỏi thân phận của bọn họ, lại hỏi đến tin tức của thiếu tộc trưởng. Bọn chúng còn nghĩ là người trong xe với thiếu tộc trưởng của mình có quen biết, nên càng cung kính trả lời:
– Thưa đại nhân, công tử nhà ta hiện tại vẫn đang chuẩn bị cho đại lễ chiêu thân của thánh nữ. Nếu như đại nhân có ý muốn gặp mặt công tử, bọn ta có thể dẫn đường cho ngài.
– Không cần, ta đến đây là để đoạt vị trí phu quân của thánh nữ lần này, cho nên không cần phải phiền phức đến các ngươi. Cứ chờ trên lôi đài nói chuyện với hắn là được rồi.
A Khờ cười nhạt, rồi trực tiếp thúc giục cho thần mã hướng thẳng thánh điện bay đi. Khi mã xa của hắn bay ngang qua đầu của tam hoàng tử hổ tộc liền nghe có tiếng quát:
– Ai, kẻ nào to gan dám bay trên đầu của bổn hoàng tử?
Nhìn chiếc mã thú xa này bất quá chỉ là một cỗ thần xa bình thường mà lại hiên ngang bay đi như vậy, nên tam hoàng tử mới khí thế dọa người rống lên. A Khờ cười khẽ rồi phóng lên phía trước. Bị người ngồi trong mã xa xem thường ra mặt tam hoàng tử hổ tộc càng tức giận kêu to:
– Khốn kiếp, còn không dừng lại ta đập chết ngươi!
Thân hình tam hoàng tử hóa trở về hình thể một con Hoàng Kim Cự Hổ cao mấy nghìn trượng phóng thẳng lên trời. A Khờ ánh mắt híp lại, cười nhạt:
– Có kẻ để cho ta rèn đao rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!