Vú Nuôi Của Rồng - Chương 134: Thánh nữ lang tộc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1


Vú Nuôi Của Rồng


Chương 134: Thánh nữ lang tộc


A Khờ đã nhận ra được thiếu niên cầm kiếm kia chính là thánh nữ lang tộc Tiểu Nhu, nên ánh mắt hắn nhìn nàng đầy vẻ tiếu ý. Nàng đương nhiên là không biết, còn sợ hắn có cái gì sở thích đặc biệt nên càng kinh dị mà lẫm nhiên đề phòng. Hắn lại nhìn nàng cười:

– Ta ngông cuồng hay không thì phải xem ở túi tiền của các người đủ dày hay không thôi. Các ngươi vừa rồi đã ra giá ba mươi viên linh thạch, vậy thì ta cũng đưa ra cái giá là ba mươi viên linh thạch.

Lần này lại có những tiếng xôn xao bàn tán ở xung quanh. Mà Xuân Nhi lúc này cánh môi khẽ cong lên đầy khinh thường:

– Hừ, tưởng là như thế nào, ngươi bất quá cũng chỉ có vậy!

– Ha ha ha, ta nghĩ chắc là các ngươi có cái gì hiểu nhầm rồi chăng? Vị tiểu huynh đệ này cũng hiểu nhầm rồi chăng? Ý ta là nói, các ngươi trả hắn ba mươi viên hạ phẩm linh thạch thì ta ra giá ba mươi viên trung phẩm linh thạch. Còn nếu cái giá này không đủ, thì ta xin đổi thành ba mươi viên thượng phẩm linh thạch.

Ánh mắt mọi người đều mở lớn. Hai nàng Tiểu Nhu, Xuân Nhi cũng trợn trừng. Mà tên lang nhân bày bán vật phẩm tay chân cũng muốn phát run. Ba mươi viên trung phẩm linh thạch, người này không phải là cái người điên thì cũng là một tên lắm tiền. Cứ theo quy đổi một viên hạ phẩm linh thạch thì đổi được một trăm viên tử linh thạch, mà một trăm viên hạ phẩm linh thạch thì mới đổi được một viên trung phẩm linh thạch. Như vậy, giá trị của ba mươi viên trung phẩm linh thạch không phải là tương đương với ba ngàn hạ phẩm linh thạch, tương đương với ba trăm ngàn tử linh thạch hay sao? Ba món đồ trên tay hắn tính qua tính lại cũng chỉ bất quá là năm, sáu trăm tử linh thạch là nhiều. Hiện tại cái giá này đã vượt qua ba trăm ngàn, nhiều gần gấp một ngàn lần cái giá mà hắn có thể nghĩ tới.

– Lẽ nào ông trời đang thương tình ta hay sao? Ôi, thánh nữ đại nhân, cảm tạ ngài đã ban ơn đến cho kẻ hèn này!

A Khờ tinh ý đưa mắt liếc sang Tiểu Nhu nhìn một chút, sắc mặt nàng lúc này không biết là đang chuyển biến thành cái hạng gì. Chỉ có điều rất nhanh sau đó gã lang nhân bình tâm lại mà ngước nhìn hai nàng, lại xoay qua nhìn A Khờ.

– Thế nào, ngươi đang tính vì ba mươi khối trung phẩm linh thạch kia mà đổi ý hay sao? Hừ, là ta nghĩ tình ngươi có người nhà bị bệnh mới đưa cho ngươi ba mươi viên hạ phẩm linh thạch. Ba món đồ của ngươi cộng lại còn chưa xứng với cái giá đó! Ta không nghĩ ngươi cũng là hạng người thấy tiền thì sáng mắt như vậy!

Nghe giọng điệu của nàng ra điều tức giận, tên lang nhân nào dám đắc tội, vội vàng khom người cúi xuống:

– Các vị, ta là người thân phận thấp hèn không muốn cùng các vị tranh đoạt cái gì. Quả thật vì người nhà của ta mắc bệnh nên ta mới đem ba món đồ này ra bán kiếm ít linh thạch. Nay được các vị chiếu cố, ta cũng không dám cùng các vị tranh đôi co qua lại. Như vậy đi, ta chấp nhận cái giá ba mươi viên hạ phẩm linh thạch của hai vị đại nhân kia. Còn về phần tiếp theo, các vị muốn tranh thế nào thì tranh, muốn đoạt thế nào thì đoạt. Ta không dám nhún tay vào nữa!

A Khờ nhìn hắn gật đầu vô cùng tán thưởng. Tên lang nhân này tuy thực lực chẳng đáng để hắn ngó đến, nhưng làm người cũng rất biết chừng mực. Mà Xuân Nhi lúc này đã bớt đi mấy phần nộ khí, lời nói hơi có phần mềm mỏng đi:

– Được rồi, vậy thì ngươi cứ lấy phần linh thạch của ngươi rồi rời đi đi, nơi này để hai người bọn ta xử lý là được rồi!

Nàng nói xong tên lang nhân kia cũng cầm lấy túi linh thạch, đem ba món đồ vật đặt xuống đất, rồi mới rời đi.

– Chậm đã!

Bước chân của hắn bị tiếng gọi này làm cho đứng khựng lại, cả người đều đổ đầy mồ hôi, đến một cái nhúc nhích cũng không dám nhúc nhích. A Khờ đem một túi linh thạch cầm lên tay rồi ném qua cho hắn, nhẹ nhàng nói ra:

– Đây là phần linh thạch của ta cho ngươi, coi như là ba món đồ vật này cũng có phần của ta. Chuyện tranh đoạt của bọn ta, ngươi cũng có thể xem như không còn liên quan gì nữa. Ngươi nhận lấy linh thạch và đi đi!

Nhìn bên trong túi linh thạch quả nhiên là ba mươi khối trung phẩm linh thạch, tên lang nhân vội quỳ sụp xuống đất mà lạy:

– Đa tạ, đa tạ!

Nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên đã có một túi linh thạch khác rơi ngay dưới chân hắn. Một giọng nói không phân biệt được rõ là nam là nữ nói ra:

– Ba món vật phẩm này ta cũng muốn, đây là ba mươi viên trung phẩm linh thạch của ta. Coi như đây là một cái tiền đặt cọc. Xong rồi, ngươi có thể đi!

Cả người tên lang nhân run lên bần bật, tay cầm túi linh thạch mà không dám tin vào trong mắt mình. Lúc này hắn còn không nhìn ra ba món đồ vật của mình có bảo, thì hắn đúng thật là bị đui. Nhưng mà có bảo thì có bảo, bây giờ dù có cho hắn thêm ba cái mạng hắn cũng không dám chần chừ ở lâu. Những ánh mắt phức tạp nhìn nhìn tên lang nhân đang dần rời xa, lại nhìn nhìn ba món đồ vật đặt gần ngay tại vị trí của hai thiếu niên giả trang. Ngay lập tức A Khờ hừ lạnh nhìn những ánh mắt tham lam của bọn họ, giọng nói chứa đựng một cỗ uy nghiêm mà ngạo nghễ:

– Kẻ nào dám động đến hắn, ta tất lấy mạng kẻ đó!

Ầm!

Cả người như có thần uy, một khoảng không gian xung quanh hơn mười trượng bị uy thế của A Khờ xé nát. Đây là hắn dùng lực lượng cường đại của thân thể cùng với uy thế hồn thể của Quỷ Vô Ảnh mà làm ra, gây nên chấn động cho toàn bộ tu sĩ ở xung quanh. Mà hai thiếu nữ giả trang Xuân Nhi, Tiểu Nhu cũng lạnh lùng nhìn những tu sĩ xung quanh.

– Động đến hắn tức là động đến ta, các ngươi có thử qua thanh kiếm này của ta!

Tiểu Nhu một kiếm chém đứt không gian, tạo thành một đường vết nứt mãi một lúc sau mới khôi phụ trở lại bình thường.

– Hay, hay lắm! Thánh nũe của lang tộc quả nhiên lợi hại! Xem ra lần này bổn hoàng tử đến đây cũng không uổng phí công sức chút nào!

Một thanh niên trẻ tuổi dáng người bê vệ, hiên ngang bước ra. Trên thân người này mặc một bộ chiến bào vô cùng bắt mắt. Đi bên cạnh hắn là một nữ nhân toàn thân trùm áo đen kín mít. Hai người mang hai màu sắc vô cùng tương phản. Những lang nhân bên ngoài nghe hắn nhắc đến thánh nữ, ánh mắt liền chăm chú nhìn sang hai nữ nhân đang giả nam trang. Tiểu Nhu biết không thể che dấu được nữa, nên cũng dứt khoác đứng ra thừa nhận:

– Tứ hoàng tử, người đến đây là khách, không biết có gì chỉ giáo hay không?

– Chỉ giáo, chỉ giáo thì tại hạ không dám, nhưng nếu có thể kết giao được với một mỹ nhân như nàng thì thật là vinh hạnh cho ta!

– Mỹ nhân, ngài còn chưa nhìn rõ được chân diện mục của ta, mà vẫn kêu ta là một mỹ nhân hay sao? Thật là để hoàng tử chê cười rồi!

– Thánh nữ nói như vậy là sai rồi! Cổ nhân có câu, mỹ nhân đẹp ở dáng người, thanh cao là ở giọng nói. Dáng người của thánh nữ so với tất cả nữ nhân trong thiên hạ hoàn toàn có thể xem như là hạng nhất. Còn giọng nói của nàng, thật nghe như chim hoàng yến ở trên trời, như trăng ở dưới dưới mặt nước. Tại hạ nghe qua một lần đã muốn nghe hết cả đời!

– Ngài nói lời ấy là đang chê ta hay là đang khen ta? Ta là thánh nữ của lang tộc, cũng là một lang nhân. Giọng nói của ta sao lại so như loài chim yến ở trong rừng, sao lại như trăng ở dưới mặt nước. Lang nhân chúng ta thanh xưa nay tôn trọng không phải là sự mỹ miều như ngài nói, mà chúng ta tôn trọng là lòng dũng cảm và sự trung thành. Ta là một thánh nữ càng phải có được sự dũng cảm và trung thành đó hơn bất cứ ai. Cho nên những lời ngài nói, hình như rất không phù hợp với một lang nhân như ta cho lắm!

Xuân Nhi nghe nàng nói xong, nhịn không được mà che miệng cười lên khúc khích. Lúc này những lang nhân bên trong vệ thành đều trực tiếp quỳ xuống dưới.

– Tham kiến thánh nữ!

Nàng nhìn những tín đồ của mình, tay khẽ hóa phép tạo ra một luồng ánh sáng màu trắng tinh thuần bao phủ không gian xung quanh, miệng thì thầm nói ra:

– Lang thần sẽ ban phúc cho các ngươi, hỡi những tín đồ trung thành của người!

– Tạ ơn thánh nữ!

Một loạt những tiếng âm thanh thành kín vang lên. Nàng cũng phất tay thu lại thuật pháp, miệng nói ra lần nữa:

– Hôm nay ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút, các ngươi cũng không cần quỳ bái ta nữa! Tất cả hãy đứng lên đi!

Gần vạn người, cùng một lời hô:

– Vâng, thưa thánh nữ!

Nhìn hơn vạn người thành kín quỳ bái một mình nàng, dù là A Khờ cũng rất động tâm.

– Khí linh, vừa rồi hình như ta cảm nhận được trên người nàng có một tia sức mạnh thần bí nào đó? Giống như là lực lượng tinh thần của nàng được mấy lang nhân kia quỳ bái mà tăng mạnh lên thì phải?

– Chủ nhân, do người không biết đó thôi! Cái này được người ta gọi là lực lượng tín ngưỡng. Mà muốn thu được lực lượng tín ngưỡng thì cần phải có tín đồ và nhận được sự quỳ bái của bọn họ mỗi ngày mới được. Cho nên, mấy lão quái ở các vị diện cao cấp đều thu thập cho mình rất nhiều tín độ, lấy ra rất nhiều tín ngưỡng lực. Tín ngưỡng lực này càng nhiều thì thực lực của bọn họ càng mạnh. Thế nhưng, muốn thu được tín ngưỡng lực thì không cách nào sử dụng phương pháp trực tiếp được, mà phải thông qua hồn lực để thu giữ rồi sử dụng. Vì vậy mỗi một vị diện, mỗi một tín ngưỡng đều sẽ cung phụng một pho tượng thần. Mà mỗi một pho tượng này thật ra lại chính là cất giấu một tia hồn lực của chủ nhân pho tượng đó. Cho nên, thánh nữ tuy có thể hấp thu được lực lượng tín ngưỡng của giáo đồ, nhưng nàng chỉ có thể lấy ra sử dụng được một ít, còn lại đều phải dung nhập vào trong tượng thần.

– Ồ, vậy thì thật quá hoang phí đi! Nếu như có thể cướp được đem về dùng thì tốt rồi!

– Chủ nhân, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Ngươi muốn thu được lực lượng tín ngưỡng của kẻ khác thì trừ phi thực lực của ngươi đạt đến đẳng cấp giới chủ, nhận được sự thừa nhận của một giới may ra mới làm được. Nhưng mà, việc cướp đoạt tín ngưỡng lực này chính là trực tiếp cướp đi tài nguyên của người khác, một khi bị đám người bọn họ phát hiện ra, bọn họ nhất định sẽ không tha cho ngươi.

– Ồ, nghiêm trọng như vậy sao? Vậy thì không cướp đoạt thì không cướp đoạt. Dù sao ta hiện tại cũng không cần đến thứ này!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong đầu hắn đã tự sắp xếp cho mình một cái đại kế hoạch. Mà lúc này, hay tin thánh nữ xuất hiện ở bên trong vệ thành rất nhanh liền có một đội vệ binh hơn năm trăm người của vệ thành chạy đi đến, đám tín đồ lang tộc cũng biết điều mà lui dần ra ngoài rồi tản mát đi hết. A Khờ nhìn đám vệ binh, lại nhìn nữ nhân áo đen và tứ hoàng tử:

– Thế nào, hai vị có muốn cùng ta tranh chén canh này hay không?

Tứ hoàng tử dường như nhìn A Khờ rất không vừa mắt, miệng khinh thường nói ra:

– Bằng này đám người, bổn hoàng tử còn không sợ!

– Vậy sao? Vậy thì ta lại thấy sợ rồi đây! Thôi, ta dù sao cũng không có thân thế vĩ đại như tứ hoàng tử, nên ta nghĩ là mình không dính dáng đến chuyện này nữa thì hơn!

Thấy hắn có ý định rút lui tứ hoàng tử dường như rất đắc ý mỉm cười. Còn Tiêu Hùng đứng bên cạnh nãy giờ đã như người mất hồn. Hắn không khỏi tự mình thở dài một hơi, tiếc rẻ mà lắc đầu lui đi. A Khờ đi đến bên cạnh hắn vỗ vai mà an ủi:

– Đại ca, món đồ đó tuy có duyên với đại ca, nhưng hiện tại bọn họ người đông thế mạnh, ta không có cách nào mà đoạt được!

Tiêu Hùng lắc đầu thở dài:

– Đều là vận khí của ta không tốt, thôi bỏ đi, coi như là ta vô duyên với nó vậy.

Nhóm người A Khờ rời đi, hiện trường chỉ còn lại nữ nhân áo đen và tứ hoàng tử đứng cùng với thánh nữ và vệ binh của vệ thành vây ở xung quanh. Bọn họ đều không biết, A Khờ lúc này nét mặt rất là vui vẻ tự cười một mình. Hắn làm người lẽ nào lại có thể chịu ăn thiệt thòi hay sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN