Vú Nuôi Của Rồng
Chương 46: Đại lễ đăng cơ
Cánh cửa mật điện lại một lần nữa được mở ra, nhưng lúc này người đứng bên ngoài chỉ còn một mình Tiêu Lăng, báo em đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Hắn hốt hoảng nắm lấy tay Tiêu Lăng mà hỏi:
– Nàng ấy đâu rồi?
Tiêu Lăng ánh mắt nhìn lên bàn tay đang nắm chặt của hắn, trong lòng nàng bắt đầu trở nên chua xót. Nàng có thể không quan tâm đến bên cạnh hắn có bao nhiêu người đàn bà. Nhưng dù nàng có bao dung đến mấy, khi mà chính nàng đang chứng kiến người đàn ông mà mình yêu thương quan tâm, lo lắng cho một người đàn bà khác. Mà người đó ở trong lòng hắn còn có một vị trí không nhỏ. Nàng chẳng lẽ lại không chua xót hay sao?
Hắn thấy nàng khóc còn tưởng là vì mình nắm tay đến quá chặt. Hắn vội vàng buông tay nàng ra, rồi ríu rít xin lỗi:
– Ta không cố ý, ta có làm nàng đau lắm không?
Hắn vừa quan tâm hỏi, vừa kê miệng lên thổi vào tay của nàng. Nàng nhìn hắn một hồi lâu mà không nói lời nào. Mãi đến khi hắn ngừng thổi nàng mới nói:
– Nếu như sau này ta không thể ở bên chàng được nữa, chàng có thể vì thiếp mà lo lắng, vì thiếp mà nhớ thương hay không?
Nàng đột nhiên hỏi như vậy làm hắn bối rối không biết phải trả lời ra sao. Tay hắn lại nắm lấy tay nàng, nói:
– Nàng nói chuyện gì vậy? Tại sao sau này nàng phải rời khỏi ta? Dù nàng có muốn, ta cũng không để nàng chạy khỏi tay ta đâu!
– Thật không?
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn mà hỏi. Ánh mắt của hắn nhìn đến nàng, rồi cười:
– Đương nhiên là thật rồi, nàng không tin ta sao?
Khóe miệng nàng lúc này nhếch lên một nụ cười tinh xảo:
– Hì hì, là ta lừa chàng đó! Cả đời này của ta sẽ không để chàng chạy trốn một mình đâu!
Nàng nói rồi nhào vào lồng ngực hắn mà ôm chặt. Hắn không khỏi vuốt ve mái tóc của nàng cười:
– Từ khi nào nàng lại như trẻ con vậy? Có phải là lâu ngày không được ta ôm nên nhớ rồi phải không?
– Hì hì, đúng rồi đó! Ta muốn chàng ôm ta thật chặt như thế này, chàng có chịu không?
Hắn vui vẻ gõ nhẹ lên đầu nàng:
– Đương nhiên là chịu rồi! Ôm nàng ta có cảm giác rất mềm a! Ồ, mà ngực nàng bữa nay hình như có chút lớn nha! Có phải là nàng ăn thứ gì không nên ăn rồi hay không?
– Chàng đừng có đón bậy, tất cả là tại chàng đó!
– Ồ, thật sao? Vậy mà ta còn không biết đấy! Hay là nàng nói lại thử xem, ta làm sao có thể làm ngực nàng lớn lên được chứ?
– Xấu hổ lắm! Ta không nói cho chàng biết đâu!
Nàng càng rúc sâu vào ngực hắn, hắn càng vui thích mà bế nàng đi lên giường. Trong ánh mắt mê hoạt của nàng hắn chỉ cảm thấy một nỗi thèm khác dục vọng không cách nào kiềm chế được. Chỉ có nàng là nhìn hắn mà nước mắt lại rơi xuống:
– Xin lỗi phu quân! Ta làm tất cả những chuyện này đều là vì chàng mà thôi, nàng ta không thể vì chàng mà phản bội lại lời thề của thần. Ta chỉ có thể giúp chàng quên đi nàng ta mà thôi!
Nàng nói xong liền chiềm đắm vào trong mê mộng của dục vọng. Mấy lời nàng nói hắn đương nhiên là không hề nghe thấy. Trong ánh mắt của hắn lúc này chỉ có một ngọn lửa tình thiêu đốt không cách nào tan biến được. Hắn dùng thân thể của nàng để thỏa mãn cơn khát tình trong người, còn nàng thì nghênh hợp với hắn hòa thành một thể. Đến khi hắn u mê tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên lưng một con phi điểu ma thú mà bay đi. Tiêu Lăng vẫn còn đang nằm trong lòng ngực hắn mà ngủ. Hắn cảm giác đầu óc có chút đau nhức, hình như là hắn vừa quên mất một chuyện quan trong nào đó.
– Đúng rồi, báo em, nàng ta đi đâu rồi? Sao không đi cùng ta chứ?
Hắn nhớ ra rồi vỗ mạnh lên trán. Nhưng những thứ hắn nhớ được điều rất mơ hồ. Hắn nhớ là mình bị đánh thương, được Tiêu Lăng và báo em cứu thoát. Sau đó thì hắn nhận được một luồng năng lượng thần bí rồi tỉnh lại. Cuối cùng là hắn đã cùng với báo em lăn lộn qua hết một đêm, sau đó là ngủ chung với Tiêu Lăng. Còn tại sao hắn lúc này lại cưỡi phi điểu ma thú cùng với Tiêu Lăng, mà báo em cũng không thấy đâu thì lại không biết chút nào.
Tiêu Lăng vốn dĩ đã tỉnh ngủ từ lâu, nhưng nàng thấy hắn loay hoay suy nghĩ trong lòng lại sợ hắn hỏi đến thì không biết phải trả lời như thế nào nên nàng vẫn không chịu thức dậy. Nếu nàng nói ra sự thật là lừa gạt mà đưa hắn đem đi, không cho hắn gặp lại báo em. Nàng biết là hắn sẽ không trách nàng, nhưng hắn rất có thể vì vậy mà làm chuyện gì đó mà nàng không thể ngăn được. Hắn lúc này quả thật có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng, nhưng nhìn đến nàng đang mệt mỏi ngủ ngon như vậy thì không nỡ đánh thức. Hắn đành phải thở dài một hơi, rồi ngồi xếp bằng để tĩnh tọa.
Trong một tòa cung điện được làm bằng đá, trên chiếc ngai vàng phủ bằng da thú báo em ngồi cô độc một mình mà nhìn về phía phương trời xa xôi. Nàng dường như nghe được tiếng thở dài của ai đó mà nước mắt cứ thế chảy xuống thành hàng. Tay nàng khẽ sờ lên bụng rồi tự lẩm nhẩm một mình:
– Đi rồi, cuối cùng chàng cũng đi rồi! Không biết là bao lâu nữa ta mới có thể gặp lại được chàng đây? Ta thật sự rất nhớ chàng, phu quân của ta!
– Bệ hạ, đã tới giờ làm lễ rồi! Xin người mau mau đi đến thánh điện, mấy vị đại nhân đang đợi ở đấy!
Một tì nữ báo tộc cẩn thận đi đến gần nàng nhắc nhở. Nàng khẽ thở dài một tiếng, rồi vội quay mặt để lau đi nước mắt. Đến khi nàng rời khỏi đã là buổi chiều tối. Thánh điện thật ra chỉ là một cái tế đàn được làm bằng một loại thần thạch, loại thần thạch này là một khối lớn hình lục giác trôi nổi giữa không trung. Bên trên khối thần thạch được đặt rất nhiều phù trận, xung quanh là sáu vị tế tự đứng ra sáu góc của tế đàn. Rồi tiếng lâm râm, lẩm nhẩm của bọn họ đồng thanh được gọi ra khi thấy nàng đi đến. Một lão nhân tóc bạc, tay cầm quải trượng cung kính đặt tay trước ngực làm lễ với nàng:
– Tham kiến nữ hoàng bệ hạ! Xin người hãy đi lên tế đàn để nhận lễ chúc phúc của thần!
Báo em chỉ khẽ gật đầu rồi bước đi lên, cái nghi lễ này đối với nàng mà nói chỉ là một cái thủ tục mà thôi. Khi bàn chân trái của nàng chạm lên trên tế đàn, những tiếng râm rang của sáu thầy tế càng thêm nhanh chóng. Đến khi bàn chân thứ hai của nàng bước hẳn vào trong thì nghi lễ cũng chính thức hoàn thành. Một luồng ánh sáng màu xanh biết từ trên trời theo một khe hở không gian nào đó rọi thẳng xuống tế đàn, đem thân hình nhỏ bé của nàng nuốt chửng vào bên trong. Những thầy tế và các tộc nhân đứng trong thánh điện, hay là những người đang ở bên ngoài quan sát thấy đều vội vàng cung kính quỳ rạp xuống đất, rồi thành tâm hô lớn:
– Cung nghênh nữ hoàng bệ hạ trở về! Cung nghênh nữ hoàng bệ hạ trở về!
Báo em ánh mắt bị luồng ánh sáng màu xanh biết che khuất, mọi vật xung quanh nàng đều không hề cảm nhận đuọc. Đột nhiên trước mắt nàng trở nên tối sầm lại, cảnh vật xung quanh không còn là nơi tộc nhân nàng đang hành lễ. Mà thứ nàng thấy là một tòa cung điện thật lớn, nơi đó có đặt mười tám bức tượng thần. Nằm ngay ngắn, ở ngay phía trên cùng của mười tám bức tượng thần là một cái long ỷ hình rồng. Trên cái long ỷ chỉ có một cái đồ án hình bát quái, bên trên đồ án là một tòa tháp mười tám tầng. Ánh mắt nàng vừa nhìn đến tòa tháp thì một tầng nào đó của tòa tháp đột nhiên phát sáng. Luồng ánh sáng từ bên trong tòa tháp bay thẳng về phía nàng, rồi chui vào giữa trán của nàng đi vào bên trong. Nàng hốt hoảng phát hiện ra rằng bản thân nàng không có bất kỳ một sự chống cự nào với luồng ánh sáng thần bí đó. Đợi đến khi trong đầu nàng xuất hiện vô số những hình ảnh, dữ liệu và một nguồn năng lượng mạnh mẽ xuôi theo các đường kinh mạch của nàng mà cải tạo cơ thể cho nàng. Không những kinh mạch, cốt cách đều rèn giũa một lần, đến cả hình dáng bên ngoài của nàng cũng bạo phát thay đổi. Những đường cong mượt mà trên thân thể nàng càng thêm sắc nét. Ánh mắt nàng càng lúc càng trở nên thâm thúy hơn trước. Một giọng nữ nhân truyền vào trong đầu của nàng:
– Chúc mừng ngươi, truyền nhân của ta! Đã ba vạn năm nay rồi, cuối cùng thần cách của ta đã có người kế thừa. Chỉ đáng tiếc là năng lượng của nó dường như bị kẻ nào đó hấp thu gần hết!
Giọng nữ nhân nói đến đây có chút nghiêm lại, nhưng rồi đột nhiên giọng nói đó cười lên khặc khặc:
– Thú vị, thất là thú vị a! Vậy mà trong người ngươi lại đang tồn tại một tia sinh mệnh của long đế! Ha ha ha, chúng ta cuối cùng cũng có hy vọng được phục sinh rồi! Mau, ngươi mau nói cho ta biết! Là vị long đế nào đã để ý đến ngươi?
Nàng nghe đến có chút phát hoảng. Nàng làm sao lại mang thai của vị long đế nào được chứ? Đột nhiên nàng nghĩ đến hắn, rồi khóe miệng nhếch lên cười một cách si ngốc. Ta nàng vừa sờ lên bụng, vừa vô thức trả lời:
– Không phải, phu quân của ta không phải là long đế! Nhưng trong người của phu quân lại có huyết mạch của long đế!
Giọng nữ nhân càng trở nên gấp gáp:
– Như vậy là như thế nào? Hắn không phải là long đế, lại có huyết mạch của long đế. Hắn ta lẽ nào là truyền nhân của long đế? Không đúng, ta cảm thấy một tia sinh mệnh này rất quen thuộc a!
Giọng nữ nhân nói đến đây rồi lại cười to:
– Ha ha ha, đúng rồi! Là hắn, là cái con rồng bại hoại đó! Ta nhất định là không nhận nhầm đâu, chỉ có huyết thống của tên bại hoại đó mới có mùi vị như thế này. Ha ha ha, quả nhiên là hắn a! Quả nhiên là hắn a!
Giọng nói đó cười lớn một tiếng rồi tiêu biến mất. Tế đàn lúc này cũng yên tĩnh trở lại. Báo em thì lại thấy mình đứng yên lặng trên tế đàn, phía bên dưới là thần dân của nàng đang tôn kính hướng về phía nàng mà quỳ lạy. Nàng miệng lại nhếch lên cười, bàn tay của nàng xoa lấy cái bụng phẳng lì của mình. Giọng nói của nàng truyền đi bốn phương tám hướng, vọng cả ra bên ngoài mấy trăm vạn dăm hoang sơ:
– Kể từ hôm nay, Khắc Lâu Ba Đặc Lạp ta chính là người cai trị của vương quốc báo tộc. Là nữ hoàng đời thứ hai mươi sáu của vương quốc. Hãy gửi đi thông điệp của ta cho toàn thể vương quốc này rằng, Ba Đặc Lạp ta sẽ có một ngày đem toàn bộ tộc nhân của mình rời khỏi Vong Thần cốc, trở về thế giới xinh đẹp bên ngoài!
– Hoan hô! Hoan hô!
– Nữ hoàng muôn năm! Nữ hoàng muôn năm!
Tiếng hò reo của cả vương quốc làm rung chuyển Vong Thần cốc. Miệng nàng cười, rồi tự nói với chính mình:
– Tin tưởng ta, đến một ngày nào đó ta sẽ đem toàn bộ tộc nhân của mình đến dưới trướng của chàng. Khi đó ta sẽ nói cho chàng biết là chúng ta đã có một hài nhi. Một hài nhi mập mạp và khỏe mạnh. Ta hy vọng lúc đó chàng sẽ yêu thích nó!
Nàng lại đặt tay lên bụng mà mỉm cười. A Khờ không biết là mình lại có một đứa con như vậy. Nhưng dù có biết hắn cũng không thể nào vui nỗi, vì phiền phực lại tìm đến hắn nữa rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!