Vú Nuôi Của Rồng
Chương 48: A Khờ bị bắt
A Khờ bị bắt, Tiêu Lăng hốt hoảng nhận ra chính nàng cũng bị sợi xích màu đen trên tay nữ nhân thần bí trói buộc. Giọng nói lạnh tanh của một nam nhân vang lên ong ong trong đầu:
– Trở về thành!
Đó là những gì cuối cùng mà ý thức của nàng có thể lưu lại được. Khi nàng mở mắt ra, cảnh vật xung quanh chỉ là một mảnh tối đen như mực. Thậm chí đến những ngón tay nàng cũng không cách nào quan sát thấy. Nàng thử đem linh lực trong người ra vận khởi, nhưng mọi cố gắng của nàng chỉ là vô ích. Linh lực trong cơ thể nàng bị thứ gì đó cho giam cầm lại. Chúng chỉ có thể tụ ở bên trong đan điền, mà không cách nào thoát ra bên ngoài. Nàng bất lực tìm kiếm cho mình một tia hy vọng, nhưng bóng tối lại làm cho nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng ước gì ngay lúc này có hắn ở bên cạnh, chỉ cần có hắn nàng sẽ không sợ hãi bất kỳ điều gì.
Nhưng lúc này, hắn cũng đang bị người ta bắt giam trong một cái lồng sắt lớn. Xung quanh lồng sắt được bố trí rất nhiều đồ án hình thù ma quái và dữ tợn. Một đám vong linh ma pháp sư thay nhau mà canh chừng hắn không một phút giây lơ là.
A Khờ hai mắt nhắm nghiền, trong ý thức của hắn chỉ mơ hồ nhìn đến một bàn tay khổng lồ ập đến, rồi mọi thứ liền cứ như vậy không nhớ rõ ràng. Hắn không biết là có phải do vận khí của mình dạo này rất kém hay không, mà từ khi xuống núi đến giờ hắn toàn gặp những chuyện phiền phức vào người. Lần này thì hay rồi, hắn bị người ta bắt đem đi, đến cả hình dáng của người ta như thế nào hắn cũng không biết.
Mắt hắn mở lớn nhìn cái lồng giam trước mặt, xung quanh là đám vong linh ma pháp sư cứ lom lom ánh mắt hung dữ nhìn hắn. Hắn khinh bỉ nhìn bọn họ mà nhếch mép cười. Nụ cười của hắn vô tình rơi vào trong mắt của một tên vong linh ma pháp sư ở gần đó. Tên vong linh ma pháp sư này liền tức giận mà quát lên:
– Tên khốn kiếp, ngươi cười cái gì mà cười? Có tin là ta móc mắt chó của ngươi ra đem cho sủng vật của ta ăn hay không?
Cái thanh âm này hình như hắn đã nghe đâu đó rồi. Suy nghĩ một lúc, hắn liền phá lên cười:
– Ha ha ha, ta còn tưởng là ai! Hóa ra là cái tên thủ hạ bại tướng suýt chút nữa bị ta đánh gãy răng. Thế nào, ngươi tức giận sao? Vậy có gan thì lại đây mà đánh ta đi, ta bảo đảm là ngươi sẽ có đi mà không có về đâu đó!
Bị A Khờ chọc tức, gã vong linh ma pháp sư không những không tức giận, mà còn mở miệng cười:
– Ha ha ha, ngươi tưởng là ngươi có thể dọa được ta hay sao? Trên người ngươi đã bị thành chủ đại nhân gieo xuống cấm chế, linh lực trên người đã bị phong ấn lại. Ngươi nghĩ rằng một cái tu sĩ không có linh lực thì có thể uy hiếp được ta sao?
– Thật không?
A Khờ lại nhếch mép lên cười, làm cho tên vong linh ma pháp sư trong ý thức có chút sợ hãi. Hắn vội vã lắc đầu, trấn tĩnh nói:
– Không đúng, ngươi là đang cố phô trương thanh thế mà thôi! Ta không tin là một cái người không có linh lực lại có thể làm gì được ta!
Hắn nghĩ vậy nên liền quả quyết tiến lại gần. A Khờ trong lòng thầm tính toán rồi cười khẩy. Nào ngờ lúc này lại có tiếng nữ nhân quát lớn:
– Làm cái gì? Mau lui xuống cho ta! Chưa có lệnh của ta ai cho phép các ngươi tiến lại gần hắn?
Tên vong linh ma pháp sư bị gọi đến liền giật mình, hắn ngơ ngác nhìn thấy khoảng cách của mình và cái lồng giam chỉ vừa đúng một bước chân. Hắn không hiểu tại sao vừa rồi mình lại xúc động mà lỗ mãng như vậy. Hắn sợ hãi lui về sau mấy bước liên tục. Nữ nhân thân bí lúc này đã xuất hiện sau lưng hắn. Ánh mắt của nàng nhìn đến A Khờ đang bị giam trong lồng sắt:
– Ngươi vừa rồi lại giở trò gì? Có tin hay không là ta đem ả ra hành hạ cho đến chết?
A Khờ giật mình, hai tay hắn nắm chặt song sắt, hàm răng nghiến chặt:
– Nếu các ngươi dám làm tổn thương đến nàng, dù phải trả bất cứ giá nào ta cũng sẽ hủy diệt vong linh tộc các ngươi!
Hai con ngươi màu đen của hắn đột nhiên chuyển thành màu đỏ sẫm như hai ngọn lửa trời, dọa cho nàng chết khiếp mà lui lại. Đám vong linh ma pháp sư lại càng không dám đến gần. Nữ vong linh ma pháp sư lúc này thanh âm có chút dịu lại:
– Là ta nhận lệnh của thành chủ đại nhân đến đưa ngươi đi đến gặp ngài. Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn mà đi theo ta, đừng có giở trò ở phía sau lưng. Tính khí của thành chủ đại nhân không phải dễ nói chuyện như bọn ta đâu!
– Ngươi lo lắng cho ta?
Nhìn nụ cười hèn mọn của hắn, nàng quả thật muốn cho hắn ăn ngay một cước. Nàng tức giận mắng:
– Ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ! Hừ, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì đừng có trách ta!
Hắn chọc nàng giận thì vui vẻ phá lên cười:
– Ha ha ha, ta càng lúc càng nhìn ngươi rất thuận mắt a! Ha ha ha!
– Hừ!
Nàng ném cho hắn một cái ánh mắt thù hận, rồi phất tay cho đám thủ hạ đi vào bên trong lôi hắn ra ngoài. Tiếng xích sắt va chạm tạo ra những tiếng âm thanh leng keng rất là vui tai. Hắn không nghĩ đến mới ngày nào còn oai phong coi khinh thiên hạ, giờ lại bị lôi kéo như một con vật nuôi rẻ tiền.
– Thế nào, cảm thấy rất bất mãn hay sao?
Nàng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của hắn không hiểu sao lại có chút ý cười. Mà đám thuộc hạ nghe giọng điệu của nàng có chút cổ quái liền cảm thấy khó hiểu trong lòng. A Khờ thì lấy lại tinh thần, đem mấy sợi xích sắt vỗ vỗ vào nhau tạo thành những tiếng âm thanh. Rồi hắn vui vẻ cười:
– Ta thấy những thứ này tuy có hơi vướng víu một chút, nhưng âm thanh của chúng nghe cũng rất vui nhộn. Thế nào, ngươi có muốn nghe thử không? Nhân tiện đây ta giúp ngươi giải khây một chút!
– Hừ, đồ điên!
Nàng thấy nói cũng không lại được hắn nên dứt khoát lệnh cho đám thuộc hạ đưa hắn đi đến phủ thành chủ. A Khờ ngoài mặt tươi cười vui vẻ, nhưng trong lòng của hắn thì lại buồn bực không thôi. Hắn hiện tại có rất nhiều việc để làm, vậy mà lại bị đám người không quen không biết này bắt đến đây. Đã vậy tung tích của Tiêu Lăng cũng không biết ở chỗ nào. Nếu mà nàng có chuyện gì hắn e là mình sẽ nổi điên mất thôi. Hắn hận, hận chính mình thực lực quá kém cỏi, đến cả nữ nhân bên cạnh mà hắn cũng không thể bảo vệ được. Vậy thì hắn có thứ gì mà đi kêu gào với thiên hạ, còn cái gì là có ta thì các ngươi không cần phải sợ. Hắn càng nghĩ hận thù trong lòng càng lớn. Bất giác hắn đánh rùng mình một cái. Hắn có cảm giác như là vừa có một con mắt của ai đó nhìn thấu vào bên trong suy nghĩ của hắn. Cái con mắt đó chỉ vừa chớp lên là liền biến mất, hắn không thể xác định là có phải mình gặp ảo giác hay không. Trong lúc hắn còn đang mải mê suy nghĩ, nữ vong linh ma pháp sư lớn tiếng thúc giục:
– Ngươi còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Không mau mau đi vào đi!
A Khờ choàng tỉnh. Ánh mắt hắn nhìn đến một tòa nhà cổ được làm hoàn toàn bằng kim loại màu đen. Phong cách cổ kính cùng sự trầm lắng của nó làm cho người ta khi tiến đến gần cảm giác vô cùng lạnh lẽo. Cái lạnh lẽo này không phải bởi vì hàn khí xung quanh ảnh hưởng đến, mà là cái lạnh lẽo của một tâm hồn cô độc và tàn nhẫn. Hắn ngửa cổ hít sâu một hơi, hai chân không nhanh không chậm tiến vào bên trong. Mấy tên vong linh ma pháp sư, và cả nữ vong linh ma pháp sư đều không dám tiến thêm bước nào. Bọn họ dường như rất kiêng kỵ khi đến gần nơi này. A Khờ lúc này đâu còn hơi sức để quan tâm đến mấy chuyện như vậy. Lúc hắn vừa bước qua khỏi cánh cửa sắt, cánh cửa liền ngay lập tức đóng lại. Rồi mọi thứ như tối sầm lại, hắn phải cố gắng mở to mắt quan sát một hồi mới làm quen được hoàn cảnh xung quanh. Hắn theo một lối hành lang nhỏ đi thẳng vào bên trong một cái sảnh lớn. Căn phòng tương đối rộng rãi nhưng lại chẳng thấy có thứ gì được sắp đặt ở xung quanh, chỉ có một cái ghế sắt đặt ngay chính giữa vị trí trung tâm. Bên trên cũng không có bất kỳ ai ngồi lên. Nhưng hắn vẫn cảm thấy có ai đó đang đưa mắt nhìn về phía mình. Hắn loay hoay nhìn xung quanh một lúc. Nào ngờ vừa mới ngoảnh mặt đi đã có tiếng người trầm thấp gọi đến:
– Ngươi đang tìm ta sao?
Cái thanh âm này hắn còn nhớ rất rõ, chính là cái thanh âm mà lúc bàn tay đó bắt hắn tới đây nói ra. Lẽ nào vị thành chủ muốn gặp hắn chính là cái kẻ đã bắt hắn tới đây? Nhưng mà hắn ta làm sao lại phiền phức như vậy làm gì? Chẳng phải chỉ cần trực tiếp đem hắn đến hỏi là được rồi hay sao?
Dường như cảm nhận được sự suy nghĩ của hắn, thanh âm vừa gần vừa xa lại vang lên lần nữa:
– Có phải ngươi có rất nhiều nghi hoạt muốn hỏi ta lắm, đúng không?
A Khờ lúc này mới hay cái ghế sắt đặt giữa sảnh lớn tự lúc nào đã có một người đàn ông ngồi ngay ngắn phía trên. Người đàn ông này cũng là một cái kiểu trang phục màu đen trùm kín đầu, đeo trên người chiếc mặt nạ bằng sắt chừa hai lỗ hốc mắt ra ngoài. A Khờ nhìn ông ta không đáp, ông ta lại nhàn nhạt nhìn hắn hỏi:
– Thế nào, ngươi không muốn trả lời câu hỏi của ta hay sao?
A Khờ bị ánh mắt của ông ta nhìn đến suýt chút nữa là tự quỳ xuống đất. Cỗ khí thế này quả nhiên là làm lòng hắn càng thêm rối loạn: “Người này, thực lực thật sự quá cường đại”.
Vừa rồi là ông ta cố tình thả ra uy áp để chèn ép hắn, nào ngờ hắn chỉ thoáng giật mình một chút mà không có sợ hãi quỳ xuống. Ông ta lại có cảm giác hơi có hứng thú nhìn đến. A Khờ liền làm ra vẻ vô sự mà thản nhiên nói:
– Ta chỉ có một cái thắc mắc duy nhất ở trong lòng, là một đại nhân vật như ngài lại tìm đến ta như vậy để làm gì? Lẽ nào ta có thứ gì đó đáng tiền cho ngài chú ý đến hay sao?
Hắn cố ý nhấn mạnh từ ngữ của mình, rồi thử quan sát phản ứng của ông ta. Chỉ đáng tiếc là ông ta đã đeo mặt nạ, nên hắn không cách nào nhìn thấu được. Lại là cái kiểu thanh âm nhàn nhạt đó phát ra từ bên trong lớp mặt nạ kim loại:
– Vậy thì ngươi thử đoán xem sao? Nếu ngươi đoán đúng ta có thể bỏ qua chuyện ngươi giết chết mười mấy tộc nhân của ta. Còn nếu đoán sai thì…
Ánh mắt ông ta lại nhìn đến làm cho A Khờ cảm giác lành lạnh sống lưng.
– Thôi bỏ đi, dù sao ta cũng đấu không lại ngài. Ngài có chuyện gì muốn ta ra sức thì cứ nói đi, ta làm được thì ta nhất định sẽ làm. Còn nếu ta không làm được thì ta cũng sẽ cố gắng mà làm!
A Khờ tỏ ra thành thật nói chuyện làm cho người đàn ông đeo mặt nạ sắt rất hài lòng gật đầu:
– Vậy thì tốt, ta cũng không vòng vo nữa. Ngươi nói cho ta là làm cách nào mà ngươi và nữ nhân của ngươi có thể đi đến được chỗ này?
A Khờ nghe hỏi thì hơi chút ngớ người, chính hắn thật ra cũng không biết là tại sao mình đến được nơi này. Mà người biết được thì chỉ có một mình Tiêu Lăng. Hắn đương nhiên là không ngốc đến mức nói chuyện này ra miệng. Hắn hắc hắc cười tà:
– Ha ha ha, ta còn tưởng là ngài muốn ta làm chuyện gì khó khăn, chứ chuyện này với ta mà nói thì thật quá đơn giản.
– Thật sao?
Trong một thoáng chốc này hắn có thể nhìn thấy ánh nắt hưng phấn của gã đàn ông trước mặt. Một tia hy vọng chợt lóe lên trong đầu của A Khờ: “Lần này ta không hố chết ngươi, ta thề ta không lấy tên A Khờ”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!